Nhất Thế Chiến Long

Chương 23: Người nối nghiệp của nhà họ Tô



“Bố, bố đừng lo lắng, con sẽ nghĩ cách nhờ cậy các mối quan hệ để tìm nhà họ Lý, nhờ nhà họ Lý phái người đến điều trị bệnh cho bố”.

Tô Thế Vĩ cũng cho là như thế, vả lại ông ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, nhưng không thể hiện sự vui vẻ trên mặt, mà phải tỏ ra quan tâm sức khỏe của Tô Viễn Sơn.

Nhà họ Lý trong lời nói của ông ta chính là thế gia y học của Long Quốc.

Gia chủ của nhà họ Lý - Lý Cốc Y là ngôi sao sáng của giới y học Long Quốc và toàn cầu.

“Chuyện trị bệnh sau này nói sau!”

Tô Viễn Sơn nhìn Tô Thế Vĩ, dường như có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của ông ta, cho đến khi Tô Thế Vĩ cảm thấy không được tự nhiên mới tiếp tục nói: “Bởi vì sức khỏe không tốt, tôi quyết định từ chức chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị”.

Lần nữa nghe thấy lời của Tô Viễn Sơn, cho dù bụng dạ Tô Thế Vĩ có thâm sâu như thế nào thì trên mặt cũng hiện lên một chút vui vẻ, nhưng lần này ông ta lại không lên tiếng.

Không chỉ ông ta, nét mặt ba người Hạ Hồng, Tô Võ, Tô Lỵ cũng hiện lên vẻ vui mừng.

Trong đó, hai anh em Tô Võ, Tô Lỵ thì khỏi phải nói, họ nhìn sang Khương Vô Danh cười lạnh, dường như đang muốn nói với Khương Vô Danh rằng: Nếu biết điều thì cút khỏi đây ngay bây giờ, đừng để bố tao phải đuổi mày đi!

Nhưng mà ——

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tươi cười trên khuôn mặt gia đình bốn người Tô Thế Vĩ ngay lập tức cứng lại.

“Tôi quyết định để Thi Vận tiếp nhận vị trí này, nhậm chức chủ tịch của tập đoàn Tô Thị”.

Tô Viễn Sơn nói tiếp, thanh âm không lớn nhưng giống như một tia sét từ trên trời đánh xuống, vang dội bên tai của mọi người.

“Ơ kìa...”

Tô Thế Kiệt trợn tròn mắt.

Ông ta đã chuẩn bị tinh thần nịnh nọt Tô Thế Vĩ rồi!

Tô Thế Ninh cũng sững sờ.

Mặc dù ông ta không tranh với đời, không muốn giành quyền, tranh lợi ích, nhưng ông ta cũng không ngờ rằng, Tô Thi Vận lại là người nối nghiệp Tô Viễn Sơn!

Ngay cả bọn họ còn nghĩ như vậy, huống chi là gia đình bốn người Tô Thế Vĩ.

Lúc này, trên mặt gia đình bốn người Tô Thế Vĩ không còn bất kì sự vui mừng phấn chấn nào, còn lại chỉ là vẻ mặt không thể tin nổi.

Bọn họ trợn tròn, mắt vẻ mặt như gặp quỷ nhìn Tô Viễn Sơn, cảm giác như đang hỏi: Sao bố có thể để cho Tô Thi Vận nối nghiệp chứ?

“Thi Vận học đại học chuyên nghành tài chính, sau khi tốt nghiệp trở lại Quế Sơn, bước vào công ty nhà họ Lưu làm việc, sau đó điều hành tất cả các mối làm ăn của nhà họ Lưu, giúp nhà họ Lưu thoát khỏi nguy cơ phá sản, thể hiện thiên phú kinh doanh xuất sắc, tích lũy

Được phong phú kinh nghiệm vận hành và quản lí công ty, nếu không phải do nhà họ Trịnh báo thù, Thi Vận nhất định có thể khiến cho việc làm ăn của nhà họ Lưu ngày một phát triển”.

Tô Viễn Sơn nhìn thấy hết biểu cảm của tất cả mọi người, sau đó nói tiếp: “Tôi tin rằng, Thi Vận nhất định có thể đảm nhận tốt chức vị chủ tịch tập đoàn Tô Thị”.

“Bố, việc làm ăn của nhà họ Lưu hoàn toàn không thể so sánh với tập đoàn Tô Thị, cháu nó còn trẻ, sao có thể đảm nhiệm chức chủ tịch?”

Hạ Hồng là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh, mở miệng hỏi.

“Ông nội, cháu phản đối quyết định của ông——Tô Thi Vận có tài đức gì có thể đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn Tô Thị chứ?”

Tô Võ mở miệng, phản đối trực tiếp và dứt khoát.

“Đúng vậy, bố, chị dâu nói rất đúng, Thi Vận còn quá trẻ, hơn nữa không hề hiểu rõ hoạt động kinh doanh của tập đoàn Tô Thị, căn bản không phù hợp tiếp quản chức vụ chủ tịch của bố!”

Tô Thế Kiệt mở lời, đứng về phía Tô Thế Vĩ: “Trái lại anh cả đã làm tổng giám đốc nhiều năm, tình hình của công ty nắm rõ trong lòng bàn tay, tài nguyên ở các phương diện khác đều có, anh ấy là người thích hợp nhất thay thế bố”.

Vợ chồng Tô Thế Ninh, Giang Dung theo thói quen giữ im lặng.

“Bố, con cho rằng bố để Thi Vận tiếp quản là không hợp lí, sẽ gây tai họa cho tập đoàn Tô Thị.”

Tô Thế Vĩ cũng mở lời, ông ta không nhắc đến mình, mà là trực tiếp công kích Tô Thi Vận: “Mọi người đều biết, hiện nay tập đoàn Tô Thị đang đối mặt với hoàn cảnh khó khăn, các doanh nghiệp hợp tác hủy hợp tác, còn khiếu nại chúng ta, chắc chắn giá trị thị trường của công ty sẽ sụt giá đáng kể.

Trong tình hình đó, Thi Vận tiếp quản vị trí chủ tịch, dựa vào cái gì để xoay chuyển tình thế.

Nó có thể khiến cho đối tác tiếp tục hợp tác với chúng ta sao? Nó có thể khiến giá cổ phiếu tăng trưởng trở lại sao?”

“Con có thể sao?”

Tô Viễn Sơn nhìn Tô Thế Vĩ, hỏi ngược lại.

“…”

Tô Thế Vĩ há miệng, không thể trả lời.

Tập đoàn Tô Thị liên tiếp gặp phiền phức, Tô Viễn Sơn sử dụng quan hệ tìm người ở khắp nơi, giải quyết tình hình lo lắng và tình huống khó khăn, Tô Thế Vĩ cũng từng thử sử dụng tài nguyên của mình để giải quyết vấn đề,

Thế nhưng, đến nay hai người đều không giải quyết được vấn đề của tập đoàn Tô Thị.

“Thế Vĩ, bố từng cho con cơ hội, nhưng con không hề giúp đỡ giải quyết được vấn đề của tập đoàn Tô Thị”, Tô Viễn Sơn trầm giọng nói.

“Con...”, Tô Thế Vĩ không phản bác được, chỉ đành thay đổi cách nói: “Bố, dựa vào danh tiếng của bố và con trong tập đoàn, nguồn tài nguyên và nhân lực trong ngành cũng như kinh nghiệm quản lí công ty phong phú mà còn không thể giải quyết vấn đề của công ty, Thi Vận cái gì cũng không có, sao có thể giải quyết được vấn đề cơ chứ?”

Lần này..... đến lượt Tô Viễn Sơn không lên tiếng.

Bởi vì sâu trong lòng, ông ta cũng cảm thấy Tô Thi Vận căn bản không thể giải quyết vấn đề trước mắt của tập đoàn Tô Thị đang gặp phải, dẫn dắt tập đoàn Tô Thị bước qua được hoàn cảnh khó khăn này.

Ông ta chỉ cho rằng, giao tập đoàn Tô Thị cho Tô Thi Vận thì đáng tin hơn là giao vào tay ba người con trai của mình, cho dù là phá sản, tốc độ cũng sẽ chậm hơn một chút.

“Bố, con kiên quyết phản đối đề nghị của bố không phải bởi vì con muốn bản thân mình trở thành chủ tịch của tập đoàn Tô Thị, mà là vì suy nghĩ cho đại cụộc của nhà họ Tô và tập đoàn Tô Thị!”. Thấy Tô Viễn Sơn không nói gì, Tô Thế Vĩ bỗng chốc tự tin hơn nói. “Dĩ nhiên, nếu như Thi Vận có thể làm cho giá cổ phiếu công ty tăng 50% như lúc công ty chưa xảy ra vấn đề, hoặc là khiến cho các công ty đối tác hợp tác với chúng ta, vậy bác ủng hộ cháu đảm nhiệm chức chủ tịch!”

Tô Viễn Sơn nhíu mày.

Sau khi tập đoàn Tô Thị xảy ra vấn đề, ông ta đã tự mình đến mấy công ty dược phẩm, cho dù là hạ mình hay là thêm lợi ích, đối phương đều kiên quyết đòi chấm dứt hợp tác và khiếu nại.

Với tình hình đó, Tô Thi Vận sao có thể khiến cho các công ty dược phẩm đó thay đổi ý định chứ?

Nếu như các công ty dược phẩm đó kiên quyết chấm dứt hợp đồng và khiếu nại tập đoàn Tô Thị, cổ phiếu của tập đoàn Tô Thị chắc chắn không thể tăng được, lại càng không thể tăng đến đỉnh điểm là 50% giá trị thị trường.

“Chị tôi có thể làm được!”

Một lát sau, trong khi Tô Viễn Sơn đang im lặng thì Khương Vô Danh nói.

Âm thanh bất ngờ vang lên khiến cho Tô Viễn Sơn và Tô Thi Vận đều bất ngờ.

Xoẹt xoẹt xoẹt....

Lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập chung lên người Tô Thi Vận, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tin tưởng.

Trong lòng Tô Viễn Sơn nhảy một cái, vẻ mặt chờ đợi hỏi: “Thi Vận, cháu có thể làm được không?”

“Ông nội, cháu sẽ nỗ lực, cố gắng không để ông thất vọng!”

Mặc dù trong lòng Tô Thi Vận không nắm chắc, nhưng cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của Tô Viễn Sơn, liều một phen trả lời.

“Thi Vận, không phải vấn đề cố gắng hay không mà là chỉ cần cháu làm được một trong hai việc đó, cả nhà chúng ta mới đồng ý cho cháu đảm nhận chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”

Tô Thế Vĩ biểu đạt thái độ, ông ta không thể dễ dàng trao cơ hội tiếp quản cho người khác.

“Anh cả nói đúng!”, Tô Thế Kiệt liên tục phụ họa theo.

“Ông nội, nếu như Thi Vận không thể làm được một trong hai việc mà bố cháu nói, ông còn cho cô ta đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị, vậy cháu sẽ rút khỏi nhà họ Tô, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Tô!”

Tô Vũ trực tiếp tuyên bố, giọng điệu cương quyết.

“Tô Vũ, cháu..”

Vẻ mặt Tô Viễn Sơn thay đổi, vừa bực mình, vừa lo lắng.

Thực lực Tô Vũ là võ giả năm sao, mà hiện nay anh ta đang làm việc ở Võ bộ Tô Giang, là niềm tự hào của nhà họ Tô, cùng là điểm tựa sau này của nhà họ Tô!

Nếu như Tô Võ rời khỏi nhà họ Tô, đối với nhà họ Tô mà nói là mất mát to lớn!

“Tô Võ, nếu như chị tôi làm được thì sao?”

Trong lúc Tô Viễn Sơn vừa lo lắng vừa tức giận, Khương Vô Danh híp mắt nhìn Tô Võ.

“Ơ...”

Nghe thấy lời Khương Vô Danh nói, mọi người ngạc nhiên.

Bao gồm cả Tô Viễn Sơn, ánh mắt mọi người lần nữa chuyển lên mặt của Tô Thi Vận, dường như muốn hỏi: Cô ta có biện pháp gì làm được hai điều trên?

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, trong lòng Tô Thi Vận một mớ hỗn độn, lo lắng nhìn Khương Vô Danh, muốn nói gì đó.

Bởi vì cô không muốn làm Tô Viễn Sơn thất vọng phải dốc lòng cố gắng, nhưng trong lòng vẫn chưa có ý tưởng gì!

“Nếu như Tô Thi Vận làm được, tất cả mọi người sẽ đồng ý để cô ta tiếp nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Tô Thị!”

Tô Võ nói, nghe theo ý của bố mình Tô Thế Vĩ, sau đó bổ sung thêm: “Nếu cô ta không làm được, không chỉ không được đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Tô Thị mà mày còn phải cút khỏi nhà họ Tô!”

“Tô Võ, đừng quá đáng!”

Tô Thi Vận tức giận, cô ấy có thể không lên chức chủ tịch tập đoàn Tô Thị, nhưng cô ấy không cho phép Tô Võ ép buộc Khương Vô Danh rời khỏi nhà họ Tô.

“Được!”

Sau khi Tô Thi Vận nói xong, Khương Vô Danh cũng mở lời: “Nhưng nếu chị tôi làm được, mày cũng phải tự mình cuốn gói cút khỏi đây, vụ cá cược này mới tính là công bằng.”

“Được!”

Tô Võ cười lạnh như đã nhìn thấy hình ảnh Khương Vô Danh cút khỏ nhà họ Tô vậy.

“Cứ quyết định vậy đi!”

Cảm nhận được lo lắng trên mặt của Tô Thi Vận, Tô Thế Vĩ sợ Tô Thi Vận nuốt lời, sợ Tô Viễn Sơn ngăn cản, cướp lời nói.

Ông ta không tin, Tô Thi Vận có thể làm được hai việc đó!

Không chỉ ông ta, mọi người cũng nghĩ vậy!

Thậm chí, Tô Thi Vận cũng cảm thấy hi vọng mong manh.

“Chị, chị có thể làm được!”, Khương Vô Danh cảm nhận được lo lắng bất an của Tô Thi Vận, mỉm cười cổ vũ.