Nhất Thế Chiến Long

Chương 3: Con trai đã trưởng thành 



Tiếng gầm đột ngột vang lên, vang dội khắp sân nhà họ Lưu, làm mọi người trong sân đều giật mình, không biết âm thanh bắt nguồn từ đâu.

Cùng lúc đó, chân khí trong cơ thể Khương Vô Danh cũng điên cuồng vận chuyển, tốc độ phát huy đến cực hạn, trong nháy mắt người đã xuất hiện ở cửa tây của sân nhà họ Lưu.

Ngay lập tức, bất kể là Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận hay Trịnh Phi cùng đám quần là áo lụa, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào sự Khương Vô Danh đột ngột xuất hiện.

"Vô... Vô Danh?"

Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận gần như đồng thời mở to đôi mắt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Khương Vô Danh, như thể không dám tin Khương Vô Danh sẽ xuất hiện vào lúc này.

Trước khi Khương Vô Danh rời khỏi nhà họ Lưu, anh không có họ Khương, chỉ có cái tên Vô Danh.

Vô Danh?

Cùng lúc đó, Trịnh Phi đã nhận ra Khương Vô Danh, cũng sốc không kém.

Bởi vì sau sự việc tám năm trước, Khương Vô Danh không còn lộ diện nữa.

"Mẹ nó, mày là ai? Cút xa một chút, đừng ảnh hưởng chuyện tốt của anh Phi!"

Trong lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đều sững sờ, một tên quần là áo lụa đang túm lấy Lưu Quế Phương hét lên với Khương Vô Danh.

Hắn là chó săn số một của Trịnh Phi, cũng biết đêm nay Trịnh Phi muốn “ăn” Tô Thi Vận, không muốn bị kẻ khác quấy rầy.

Bốp

Khương Vô Danh dừng bước, nháy mắt đã đến trước mặt Lưu Quế Phương, tay biến thành đao, chém một phát vào cánh tay của tên quần là áo lụa kia.

"Răng rắc!"

Tiếng xương giòn giã vang lên, hai tay của tên đó lập tức gãy.

"A!"

Cơn đau dữ dội làm tên quần là áo lụa thét lên tại chỗ, cơ mặt méo mó, vặn vẹo lại với nhau.

"Bang!"

Chợt tiếng bạt tai thanh thuý ngắt ngang tiếng kêu của tên quần là áo lụa.

Khương Vô Danh không dừng lại, tát thẳng vào mặt tên quần là áo lụa, xương gò má của tên kia nháy mắt vỡ vụn, mặt đầy máu, cơ thể như quả bóng chày bị đánh bay ra đằng sau.

Lộp bộp!

Thấy cảnh này, một tên quần là áo lụa khác đang túm lấy Lưu Quế Phương vô thức buông bà ấy ra.

Hắn ta bị hành động của Khương Vô Danh làm cho sợ hãi, cố gắng dùng cách này để tránh được một kiếp.

Nhưng mà...

Lý tưởng thì hoàn mỹ, hiện thực thì rất tàn khốc.

Hắn ta bị một cước của Khương Vô Danh đá bay, cả người bay ngược ra sau, ngực lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, máu tươi trào ra khỏi miệng.

Tất cả những điều này tưởng chừng như phức tạp nhưng thực chất nó chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Đợi mọi người định thần lại, hai tên ăn chơi kia đã đồng thời ngã xuống đất, toàn thân đầy máu, không nhúc nhích gì, chẳng biết còn sống hay đã chết.

"Ách..."

Thấy một màn như vậy, đám quần là áo lụa do Trịnh Phi dẫn tới đều dùng ánh mắt kinh hãi nhìn sang Khương Vô Danh, hai chân như bị rút gân, run rẩy không ngừng.

Cùng lúc đó, Lưu Quế Phương mặt đầy nước mắt cũng đang nhìn Khương Vô Danh, run giọng nói: "Con… con trai, là con sao?"

"Xin lỗi mẹ, con tới chậm! Khiến mẹ và chị bị bắt nạt như thế!"

Khương Vô Danh lập tức tiến lên đỡ Lưu Quế Phương dậy, trên mặt đầy sự tự trách.

Mặc dù anh đã biết thân thế thật sự của mình, nhưng trong trí nhớ, Lưu Quế Phương yêu thương anh như con ruột, ở trong lòng anh, bà ấy không khác gì mẹ ruột của anh.

"Vô... Vô Danh, con trai, thật sự là con rồi!"

Lưu Quế Phương run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Khương Vô Danh, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Vừa rồi, bà ấy cảm thấy sự xuất hiện đột ngột của Khương Vô Danh như là một giấc mơ, đến giờ phút này mới chắc chắn rằng Vô Danh được bà ấy nhận nuôi đã quay trở về!

"Em... em trai!"

Ở bên cạnh, Tô Thi Vận cũng như mới vừa tỉnh giấc khỏi cơn mơ, lao về phía Khương Vô Danh mà khóc.

Lúc này đây, nước mắt không hề cay đắng.

Lúc này đây, Trịnh Phi không dám đưa tay ra ngăn cản.

"Chị, thực xin lỗi, đã để chị và mẹ chịu khổ rồi!"

Khương Vô Danh quay đầu, nhìn Tô Thi Vận đang chạy như bay đến, trong lòng tràn ngập tự trách cùng hối hận.

Nếu lúc ấy anh nghĩ chu đáo một chút, không màng việc đắc tội với Võ Bộ Long Quốc, sắp xếp một, hai người ở Quế Sơn thì Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận sẽ không bị ức hiếp như vậy!

Tô Thi Vận trực tiếp vọt tới trước mặt Khương Vô Danh, gắt gao ôm lấy Khương Vô Danh: "Chị đã cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại em nữa!"

"Chị, không sao rồi, em đã về rồi, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt chị và mẹ nữa!"

Khương Vô Danh nghe vậy, hai mắt đỏ bừng, anh duỗi tay, ôm lấy hai người Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.

Giờ phút này, giọng nói của anh không lớn, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.

Kiên định rằng trời có sập xuống thì anh cũng sẽ không thay đổi!

“Ha… thật sự là mày!”

Đúng lúc này, ở cửa phòng, Trịnh Phi mới hoàn hồn, cười lạnh nói: "Ông mày mấy năm nay vẫn luôn phí công tốn sức nghĩ cách tìm mày, cuối cùng mày lại tự quay trở về, đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!"

"Mẹ, chị, đợi con trừng trị xong tên súc sinh Trịnh Phi này, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp".

Bên tai vang lên tiếng kêu gào của Trịnh Phi, Khương Vô Danh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Trịnh Phi như thể đang nhìn một người chết.

“Vô Danh, nhà họ Lưu hiện tại không đủ sức đấu lại nhà họ Trịnh của tao đâu, mày dám động vào một đầu ngón tay của tao thì không chỉ mình mày, mà toàn bộ trên dưới của nhà họ Lưu đều phải trả giá đắt!”

Trịnh Phi cười lạnh nói, trên mặt không có một chút sợ hãi.

Tuy vừa rồi gã cũng bị Khương Vô Danh dọa sợ, nhưng hiện giờ, khí thế mà gia tộc mang lại cho gã đã trực tiếp xua tan nỗi sợ trong lòng.

Hơn nữa, gã cũng đã thấy Lưu Thủ Thành dẫn người đang nhanh chóng tới đây.

Vừa rồi, lúc gã dẫn người tiến vào sân nhà họ Lưu, trên dưới của nhà họ Lưu không một ai dám đánh rắm một cái!

Giờ phút này, gã tin chắc rằng nhà họ Lưu tuyệt đối không cho phép Khương Vô Danh ra tay với mình!

"Dừng tay, nếu không, nhà họ Lưu sẽ rước lấy đại họa!"

Quả nhiên, trong đám người phía trước, cậu của Tô Thi Vận nghe được Trịnh Phi nói thì lập tức lớn tiếng ngăn cản Khương Vô Danh ra tay.

"Tuyệt đối không thể ra tay!"

Lưu Lợi Vân vừa nói xong, những người còn lại của nhà họ Lưu cũng đồng loạt lên tiếng. Tuy rằng bọn họ cũng không biết Khương Vô Danh đã đi đâu năm đó, vì sao đột nhiên trở về lúc này nhưng bọn họ đều rất rõ nếu hôm nay Khương Vô Danh ra tay với Trịnh Phi, nỗ lực của nhà họ Lưu từ trước tới nay đều trở nên vô ích... Nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đối phó nhà họ Lưu!

"Con... Con trai, đừng kích động. Con đánh hắn, nhà họ Trịnh sẽ không bỏ qua cho con, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!"

Lưu Quế Phương cũng mở miệng ngăn cản Khương Vô Danh, nhưng không phải vì nhà họ Lưu.

Vốn dĩ bà ấy rất buồn lòng trước việc nhà họ Lưu đã vứt bỏ Tô Thi Vận, bắt con bé gả cho Trịnh Phi nhưng vừa rồi, khi nghe được cậu của Tô Thi Vận nói những lời đó, bà ấy hoàn toàn thất vọng!

Bây giờ lên tiếng ngăn cản chỉ là lo Khương Vô Danh bị nhà họ Trịnh ra tay trả thù!

"Thằng con hoang, xưa đâu bằng nay, mày không hiểu ý nghĩa của bốn chữ này sao?" Lưu Quế Phương vừa nói xong, Trịnh Phi càng tự tin hét lên: "Năm đó, mày thiếu chút nữa giết chết tao, mày cảm thấy tao nên trả thù mày như thế nào? Hay là mày quỳ xuống, dập đầu ba cái với tao, kêu ba tiếng “ông nội” rồi xin tha, có lẽ tao sẽ suy xét việc tha cho cái mạng chó của mày!”

"Mẹ, đừng lo, con trai đã lớn rồi, chúng ta không sợ".

Đầu tiên, Khương Vô Danh nhẹ nhàng đáp lại Lưu Quế Phương, sau đó buông Lưu Quế Phương cùng Tô Thi Vận ra, ánh mắt như đao liếc sang Trịnh Phi, trực tiếp tuyên án tử cho Trịnh Phi.

"Hôm nay, cho dù là cậu ông trời tới đây thì cũng không cứu được mày!"