Nhất Thế Chiến Long

Chương 4: Vẫn là đứa trẻ năm đó!



“Đồ tạp chủng, tao nói cho mày biết, nếu mày dám động một ngón tay vào người tao…”

Thấy Khương Vô Danh thả Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận ra, bước một bước đến gần bản thân, Trịnh Phi biến sắc, sau đó tiếp tục mở miệng cảnh cáo Khương Vô Danh.

Không dám sao?

Vút!

Khương Vô Danh thoắt một cái đã đến trước người Trịnh Phi, anh giơ tay phải tát vào má Trịnh Phi.

Bất động như núi, động như sấm đánh!

Đối mặt với lời cảnh cáo, Khương Vô Danh đáp lại trực tiếp bằng hành động thiết thực.

“Bốp”

Một cái tát ròn giã vang lên.

Thanh âm của Trịnh Phi bỗng im bặt, rồi ngã dúi xuống đất.

Nhìn toàn cảnh thì là gã bị Khương Vô Danh đánh cho lăn ra đất!

Trước mắt tối sầm lại, xương gò má bên phải của gã vỡ vụn, máu thịt lẫn lộn, khóe miệng chảy máu.

“Ặc…”

Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến mọi người choáng váng.

Chẳng ai ngờ rằng Khương Vô Danh không nói hai lời liền tiến tới giáng vào mặt Trịnh Phi một cú.

“Dừng tay!”

“Mày muốn hại chết nhà họ Lưu bọn tao à?”

Sau một hồi choáng váng, Lưu Lợi Vân và một người cậu khác của Tô Thi Vận sợ hãi hét lên, sợ sự việc này sẽ liên lụy tới nhà họ Lưu.

Khương Vô Danh nghe được âm thanh, cau mày, lạnh lẽo liếc nhìn Lưu Lợi Vân và những người khác.

Giây phút đó, mấy người Lưu Lợi Vân giống như bị thần chết nhìn chằm chằm vậy, sởn hết tóc gáy, vô thức ngậm chặt miệng, không dám ho he nửa câu vô nghĩa.

“Tạp… tạp chủng, mày dám đánh tao?”

Trịnh Phi khắp mặt toàn là máu, một bên cố gắng vùng đứng dậy, một bên oán hận nói, kết quả vừa mở miệng, vài chiếc răng trộn lẫn máu rụng ra, rơi xuống đất.

“Tao cho phép mày đứng dậy chưa? Quỳ xuống!”

Khương Vô Danh lạnh lùng hét lên, nhấc chân phải giẫm vào mắt cá chân phải của Trịnh Phi.

“Răng rắc!”

Âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên, chân phải của Trịnh Phi gãy ngay lập tức, gã mất trọng tâm ngã xuống đất một lần nữa.

“Thứ tạp chủng, nhà họ Trịnh sẽ không tha cho mày…”

Trịnh Phi đau tới mức toàn thân run rẩy, cơ mặt biến dạng, gầm lên, lời nói chứa đầy sự hận thù và sát ý, hận nhà họ Trịnh không thể trả thù cho gã ngay lập tức, nghiền nát xương của Khương Vô Danh thành tro bụi.

“Dám động vào mẹ và chị gái tao, mày có chết mười lần cũng không đủ”.

Khương Vô Danh làm theo cách tương tự, anh nhấc chân phải lên và giẫm nát mắt cá chân trái của Trịnh Phi.

“AAAAA!”

Trịnh Phi thét lên một tiếng, hai mắt cá chân đều bị nát vụn hoàn toàn, máu me đầm đìa, toàn thân co giật.

“Tới nhận lỗi với mẹ và chị tao ngay!”

Khương Vô Danh nói rồi, dùng chân giẫm lên ót của Trịnh Phi.

Bịch!

Kèm theo đó là một âm thanh bị bóp nghẹt, mặt Trịnh Phi bị ép chặt xuống nền đất, quỳ trên đất, đối mặt với Lưu Quế Phương

Vào lúc này, gã bị Khương Vô Danh giẫm đạp dưới chân, đành xin lỗi hai người, tỏ vẻ ăn năn!

“Ách…”

Chứng kiến cảnh tượng này, Lưu Thủ Thành dẫn đầu các bậc cha chú nhà họ Lưu, tất cả đều hồi hộp và lo lắng sự việc này sẽ đẩy nhà họ Lưu rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, lại không dám lên tiếng ngăn cản Khương Vô Danh.

Trong khi đó, đôi mắt của Lưu Quế Phương đã hồng lên rồi bà ấy bật khóc.

Trước đây, bà ấy thà chết cũng không muốn con gái mình cưới Trịnh Phi, nhưng bà ấy không thể làm gì khác ngoài việc nhờ bố mình là Lưu Thủ Thành giúp đỡ.

Thế nhưng, bất luận là Lưu Thủ Thành hay là những người khác trong nhà họ Lưu đều có thái độ rất kiên quyết, nhất quyết ép Tô Thi Vận cưới Trịnh Phi.

Thậm chí, Trịnh Phi không quan tâm tục lệ, vào đêm trước ngày cưới một ngày đã tới đại sảnh nhà họ Lưu, ý đồ muốn làm nhục Tô Thi Vận, người nhà họ Lưu đều thờ ơ.

Điều này khiến cho bà ấy có cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, ớn lạnh và vô vọng.

Lúc này, hành động của Khương Vô Danh đã mang đến cho bà ấy một tia hy vọng.

Tô Thi Vận che miệng bật khóc.

Khung cảnh trước mắt sao lại giống với tám năm trước đến vậy?

Tám năm trước, em trai vì bảo vệ mình mà dùng chai rượu hạ gục Trịnh Phi, vừa hét lên: “Dám động vào chị tôi, con mẹ nó tôi giết anh!”, vừa chộp lấy những mảnh chai vỡ, đâm điên cuồng vào người Trịnh Phi, suýt nữa đã đâm chết gã.

Em trai cô ấy lúc đó vẫn còn nhỏ, không biết rằng sẽ bị nhà họ Trịnh trả thù.

Bây giờ, em trai cô ấy chắc chắn hiểu rõ điều này, cũng hiểu rằng giết người thì phải đền mạng.

Tuy nhiên, em trai lại muốn đứng ra bảo vệ mình và mẹ, đạp Trịnh Phi dưới chân và bắt gã phải quỳ lạy xin lỗi.

Tám năm rồi, không biết em trai đã phải trải qua những gì, nhưng chung quy vẫn là cậu bé năm đó!

Một bên khác, tất cả đám cậu ấm đi theo Trịnh Phi đến nhà họ Lưu đều chết lặng.

Trong kí ức của họ, Trịnh Phi ở Quế Sơn hô mưa gọi gió, chỉ có gã giẫm đạp lên người khác, nào có ai dám công kích gã?

Lần này, họ thậm chí còn nghi ngờ bản thân bị ảo giác.

Ảo giác sao?

“Còn bọn mày nữa, quỳ xuống nhận lỗi!”

Khương Vô Danh một bên giẫm lên Trịnh Phi, đứng cạnh, mặt không biểu cảm nhìn những tên cậu ấm mà Trịnh Phi dẫn tới, nhấn mạnh từng từ.

“Thình thịch!”

Tên cậu ấm đầu tiên lọt vào tầm mắt Khương Vô Danh, gã sợ hãi tới nỗi chân không đứng vững khụy xuống trước: “Tôi…tôi không làm gì hết, đừng giết tôi…”

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

Vào lúc này, những cậu ấm còn lại lần lượt quỳ xuống, vừa cầu xin thương xót vừa quỳ lạy, còn chân thành hơn cả lúc khấn vái tổ tiên.

Sợ rồi!

Bọn họ thật sự sợ rồi.

Giờ đây, họ có một vạn lí do để tin rằng, nếu không làm theo những gì Khương Vô Danh nói, sẽ có kết cục giống như Trịnh Phi, bị đánh thành chó chết!

Khương Vô Danh thấy vậy, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị một chân giẫm chết Trịnh Phi.

“Vô Danh, đợi đã!”

Lưu Thủ Thành là người đầu tiên hồi phục sau cú sốc, vừa lớn tiếng tên Khương Vô Danh vừa chạy nhanh về phía anh.

Không sai…

Là chạy!

Lưu Thủ Thành năm nay đã hơn tám mươi, nóng lòng muốn dùng chút sức lực cuối cùng của mình chạy về phía Khương Vô Danh.

Bởi vì, lý trí nói cho ông ta biết, tiếp theo Khương Vô Danh thật sự sẽ giết chết Trịnh Phi!

Khương Vô Danh nghe tiếng gọi, quay người lại trông thấy Lưu Thủ Thành.

“Vô Danh, năm đó cậu và Quế Phương, Thi Vận về nhà họ Lưu, tôi và nhà họ Lưu đối xử với các người rất tốt phải không?”

Lưu Thủ Thành thấy Khương Vô Danh không tiếp tục ra tay nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó đến bên cạnh Khương Vô Danh nói tiếp.

“Ừ”.

Khương Vô Danh khẽ gật đầu.

Năm xưa, anh cùng Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đều bị đuổi khỏi nhà họ Tô, tới nhà họ Lưu, gia tộc nhà họ Lưu do Lưu Thủ Thành đứng đầu đối xử với anh và Tô Thi Vận rất công bằng.

“Tám năm trước, cậu suýt nữa bị Trịnh Phi giết chết, nhà họ Trịnh bắt nhà họ Lưu phải giao cậu ra, mẹ cậu và Thi Vận xin tôi cứu cậu, tôi đã đồng ý, kết quả cậu tự mình rời khỏi”. Lưu Thủ Thành nhắc lại chuyện đã qua năm đó.

Khương Vô Danh có chút giật mình, mắt nhìn về hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.

Tám năm trước, lúc Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận đến cầu xin Lưu Thủ Thành, Khương Vô Danh đã bí mật đi theo, anh đã chứng kiến cảnh tượng lúc đó, cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ.

Cũng vào ngày hôm đó, Khương Vô Danh nghe nói anh không phải là con của Lưu Quế Phương và Tô Thế Vinh đã chết sinh ra, mà là được họ nhận nuôi.

Sự thật này đã tạo nên ảnh hưởng lớn đối với đứa trẻ Khương Vô Danh mới mười hai tuổi năm đó, đến mức không đợi Lưu Thủ Thành bày tỏ lập trường của mình đã bàng hoàng rời khỏi nhà họ Lưu.

“Vô Danh, đây là sự thật”.

Lưu Quế Phương thấy Khương Vô Danh nhìn mình liền nói ra như vậy.

Mặc dù hiện tại bà có thành kiến với nhà họ Lưu, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì đã xảy ra khi đó.

Tô Thi Vận cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý Lưu Thủ Thành không nói dối.

“Vô Danh, bây giờ đã khác xưa, nhà họ Trịnh bây giờ ở Quế Sơn một tay che trời, nhà họ Lưu chúng ta còn không đủ khả năng động đến họ nữa”.

Lưu Thủ Thành dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Khương Vô Danh, run run nói: “Cậu có thể nể tình năm đó nhà họ Lưu đối xử tốt với cậu mà tha cho Trịnh Phi một con đường sống, để lại một tia hi vọng cho nhà họ Lưu được không?”