Nhất Thế Chiến Long

Chương 6: Múa rìu qua mắt thợ



Hình Thiên xách Trịnh Phi như xách con gà con, đi theo Khương Vô Danh rời khỏi sân của nhà họ Lưu, để lại những gương mặt đần thúi của đám người kia.

Trong bóng đêm, dù là hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận hay người đứng đầu dòng họ Lưu tên Lưu Thủ Thành, thậm chí là đám nhóc ăn chơi trác táng do Trịnh Phi dẫn tới thì tất cả đều ngơ ngác, chết trân tại chỗ khi nghe câu nói cuối cùng của Hình Thiên trước khi rời đi.

Sau vài phút ngơ ngác, người do Trịnh Phi dẫn đến vội vàng đứng dậy.

“Nhà họ Lưu chúng mày đợi đến lúc bị diệt cả họ đi!”

“Đúng thế, nhà họ Trịnh có võ giả cấp năm sao. Sau khi nhà họ Trịnh giết xong cái thằng kiêu ngạo và ảo tưởng Vô Danh kia, thì tiếp đến họ sẽ đến xử tội chúng mày!”

Khương Vô Danh đã rời đi rồi, vậy nên đám phá của này lập tức lật mặt, không còn dáng vẻ sợ sệt như lúc trước nữa. Cả đám nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đám người Lưu Thủ Thành rồi đe dọa.

Bọn chúng đều là những tay ăn chơi nổi tiếng ở Quế Sơn, cho nên khá thân thiết với Trịnh Phi. Nhờ đó, mà bọn chúng biết được nhà họ Trịnh có võ giả cấp năm sao.

Mà họ từng nghe được những người lớn trong nhà kể lại, cấp bậc của các võ giả được chia từ một sao đến chín sao, sau đó là Chiến Thần trong truyền thuyết.

Võ giả năm sao có thể nói là cao thủ trong thế tục, rất hiếm gặp dù là ở thành phố lớn.

Những năm trở lại đây, nhà họ Trịnh phát triển nhanh như một quả cầu tuyết, dần dần có thể một tay che trời ở Quế Sơn. Trong đó, ngoài việc Trịnh Lệ Dĩnh gả cho người phụ trách Võ bộ Tô Giang ra, việc này còn liên quan tới việc có võ giả năm sao làm việc cho nhà họ Trịnh.

“Hay là bây giờ chúng ta đuổi theo đi bố, chúng ta cùng đến nhà họ Trịnh xin lỗi được không?”

Lưu Lợi Vân vừa nghe những lời đe dọa của đám chỉ biết ăn chơi kia mà tái mặt, ông ta cũng nghĩ rằng Khương Vô Danh đến nhà họ Trịnh chỉ để chịu chết thôi. Đồng thời cũng nhớ lại những lời đe dọa của Trịnh Vĩnh Cương trong điện thoại vừa rồi.

“Đúng đấy bố ơi, thằng nhỏ Vô Danh kia không biết trời cao đất dày, thế mà cố ý đến nhà họ Trịnh. Con đoán kết cục của nó là sẽ bị võ giả cấp năm sao giết chết thôi, chúng ta không thể ngồi chờ cái chết đến được!”

Một người cao tuổi khác trong nhà họ Lưu cũng lo lắng, chen lời vào khuyên.

Lúc này, gương mặt của Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận trở nên rất lo lắng, nhưng họ chỉ là lo về sự an toàn của Khương Vô Danh mà thôi.

Tuy trước đó, Khương Vô Danh với Hình Thiên vẫn luôn trấn an để họ yên tâm. Nhưng khi họ nghĩ đến nhà họ Trịnh có võ giả cấp năm sao giúp đỡ, hơn nữa sau lưng còn có người phụ trách Võ bộ Tô Giang nữa, có thể nào không lo lắng.



Khác với bố cục nhà họ Lưu ở Quế Sơn, nhà họ Trịnh được xây dựng dưới chân núi Quế Sơn. Trang viên này có quy mô khổng lồ.

Nơi sâu nhất trong trang viên có một ngôi nhà được xây theo kiến trúc thời xưa, nơi này là chỗ ở của người đứng đầu dòng họ Trịnh, ông ta tên là Trịnh Văn Thái.

Lúc này, tại ngôi nhà cũ đó, Trịnh Vĩnh Cương đã kể lại hết nội dung cuộc đối thoại của mình với con trai, Lưu Thủ Thành và Khương Vô Danh cho Trịnh Văn Thái nghe.

“Thằng ranh này nên bị đâm ngàn nhát!”

Trinh Văn Thái nghe Trịnh Vĩnh Cương kể lại xong thì lập tức tức giận, con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh: “Tám năm trước đây nhờ nó chạy nhanh nên mới giữ được cái mạng quèn. Bây giờ lại dám trở về, chẳng những dám ra tay với Tiểu Phi mà còn dám kêu chúng ta đi làm quan tài cho Tiểu Phi nữa! Thằng ôn này không biết sống chết là gì mà!”

“Lỡ Tiểu Phi xảy ra mệnh hệ gì, con sẽ lột xương rút gân thằng nhãi ranh đó!”

Trịnh Vĩnh Cường tức giận, phun ra những lời cảnh cáo ác độc.

“Cho nên chuyện này làm phiền ông giải quyết cho xong vào đêm hôm nay rồi đại sư Tiết!”

Trịnh Văn Thái im lặng, ông ta liếc nhìn một người đàn ông vạm vỡ đứng một bên.

Người đàn ông vạm vỡ kia họ Tiết tên Ngũ, gã ta mặc một quần tập võ màu đen, tóc cắt ngắn thành đầu đinh, khuôn mặt hung tợn đến mức có thể dọa khóc một đứa bé. Ánh mắt của gã ta rất hung ác giống như một Sát Thần.

Trong nhà họ Trịnh này, ngoài hai bố con Trịnh Văn Thái và Trịnh Vĩnh Cường không sợ Tiết Ngũ, thì ai ai cũng sợ hãi gã ta.

“Các vị cứ yên tâm, chỉ là tên tép riu không cần quá bận tâm. Tôi chỉ cần tát cho thằng nhỏ đó một cái, nó đã chết tươi rồi”.

Tiết Ngũ nhếch môi để lộ hàm răng trắng phau, lạnh lùng trả lời. Người ta mà nhìn thấy dáng vẻ lúc này của gã ta chắc chắn sẽ sợ mất vía

Là một võ giả cấp năm sao, vậy nên gã ta đã có tu vi Ám Kình, vả lại, từng giết không chỉ một người.

Có lần gã ta đã bẻ đầu người xuống coi như bóng mà đá.

Gã ta đã dùng nhiều cách tàn nhẫn này để giết người, cho nên bây giờ đang trở thành tội phạm truy nã của Võ bộ Long Quốc.

Lúc đó, người nhận lệnh truy nã Tiết Ngũ là người phụ trách Võ bộ Thành phố Tô Giang, người này cũng là cháu rể của Trịnh Văn Thái-Tưởng Chính Nghĩa!

Cuối cùng, Tiết Ngũ dùng hai bình thuốc quý hiếm và một cuốn bí tịch võ học để trao đổi cơ hội sống sót. Nhưng gã ta cũng phải đồng ý với Tưởng Chính Nghĩa, từ nay về sau phải nghe theo lệnh nhà họ Trịnh trong mười năm!

Nếu không phải vì khế ước này, làm sao một kẻ mạnh như gã ta lại chịu hạ mình sống trong cái nơi nhỏ bé này chứ?

Sau năm phút, tất cả người nhà họ Trịnh, gồm cả Trịnh Văn Thái và Trịnh Vĩnh Cương vừa rồi còn ngồi trong phòng, đều đã tập trung đầy đủ ở trước cổng trang viên.

Tiết Ngũ đứng đầu đám đông, khoanh tay chờ Khương Vô Danh đến tìm chết.

Sau mười phút, Tiết Ngũ đã thấy Khương Vô Danh với Hình Thiên xuất hiện ở trước cổng trang viên của nhà họ Trịnh. Gã ta cũng có thể nhìn thấy cả Trịnh Phi bê bết máu đang bị Hình Thiên xách!

“Tiểu Phi!”

Trịnh Vĩnh Cương vừa thấy người Trịnh Phi đầy máu, tưởng con trai mình đã chết nên tức giận gầm lên: “Thằng tạp chủng, mày làm gì Tiểu Phi rồi?”

“Đại sư Tiết mau giết hai thằng nhãi ranh kia đi!”

Gương mặt của Trịnh Vĩnh Thái cũng biến sắc.

Từ sau khi con gái gả cho người phụ trách của Võ bộ Thành phố Tô Giang thì nhà họ Trịnh đã có quyền lực một tay che trời ở Quế Sơn rồi. Dù là nhà họ Lưu, không ai, không một gia tộc nào dám khiêu chiến quyền uy của nhà họ Trịnh.

Mà hôm nay, cháu ông ta bị đánh thành thế này, không rõ sống chết, điều này thật sự đã chọc giận ông ta.

“Ông nội đừng để chú Tiết giết chết nó, cháu muốn nhốt nó vào lồng sắt. Sau đó, mỗi ngày cháu sẽ cắt thịt nó cho chó ăn, đến khi nó chịu không nổi chết mới thôi!”

Đúng lúc này Trịnh Phi mở mắt ra, gã không thèm giả chết, không còn sợ hãi mà bắt đầu phẫn nộ quát.

Trịnh Văn Thái rất ngạc nhiên khi nghe những lời Trịnh Phi đã nói, nhưng sau đó ông ta lại vui vẻ đồng ý: “Vậy đại sư Tiết đến cứu Tiểu Phi trước đi!”

“Hai con tép riu kia, bọn mày thả cậu Trịnh ra. Tao đảm bảo sẽ cho bọn mày chết một cách dễ chịu nhất!”

Tiết Ngũ không đáp lời Trịnh Văn Thái mà vẫn tiếp tục tới gần Khương Vô Danh và Hình Thiên. Gã ta cảm thấy hai người giống như cá đã nằm trên thớt, bản thân muốn mổ xé ra sao tùy thích.

“Tôi bóp chết ông ta nhé đại ca?”

Hình Thiên xem lời nói của Tiết Ngũ như tiếng rắm, anh ta không quan tâm mà xoay đầu hỏi ý kiến của Khương Vô Danh.

“Nếu cậu giết chết ông ta thì cũng dễ dàng cho người này quá rồi, tôi thấy cậu nên nện ông ta lên đất để tên này có thể dùng mắt chó nhìn sự đời”. Khương Vô Danh lập tức ra lệnh.

“Rõ”.

Hình Thiên lập tức nhận lệnh, tiếp theo đó anh ta ném Trịnh Phi ra ngoài như một túi rác.

Bịch!

Trịnh Phi bị quăng lên cao rồi ngã trên mặt đất đau điếng, cơn đau tê dại đến mức khiến gã xém nữa đã ngất rồi.

“Tiểu Phi!”

Trịnh Vĩnh Cương thấy vậy thì gào lên, vội vàng chạy đến đỡ Trịnh Phi đứng dậy.

Mà bây giờ những người khác nhà họ Trịnh, ngay cả Trịnh Văn Thái cũng nhìn chăm chú Khương Vô Danh và Hình Thiên đánh giá, thầm nghĩ: Ai đã cho bọn mày dũng khí đánh Trịnh Phi ra nông nỗi này? Thậm chí, còn không biết sống chết mà vào trang viên nhà họ Trịnh?

“Chúng ta không cần phải lãng phí thời gian giải quyết tên võ giả kia, tôi còn muốn về giúp mẹ và chị gái nữa”.

Như đang đáp lại nhà họ Trịnh, Khương Vô Danh lại ra lệnh cho Hình Thiên, giọng điệu hời hợt.

“Muốn chết à!”

Khương Vô Danh vừa mới dứt lời, Tiết Ngũ đã tức giận gầm lên. Nhún nhẹ mũi chân là cơ thể đã lao ra ngoài giống như một mũi tên rời cung với sát ý nồng nặc.

Thân là võ giả năm sao, gã ta cảm thấy Khương Vô Danh đang chế giễu mình, cho nên muốn đấm chết Khương Vô Danh!

“Chỉ là một con gà công nghiệp, mà dám tấn công đại ca của tao sao?”

Hình Thiên cười lạnh rồi nhanh chóng đỡ đòn của Tiết Ngũ. Mọi người nhìn hình ảnh này thì có cảm giác một chiếc xe tăng hình người đang di chuyển.

Vù!

Tiết Ngũ đã bổ nhào vào trước mặt Hình Thiên chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của gã ta đang nhắm vào vị trí trái tim của đối phương.

“Dám múa rìu qua mắt thợ à!”

Hình Thiên cười mỉa, anh ta chỉ đứng im tại chỗ, mặc nắm đấm của Tiết Cương đánh trúng người mình.

“Bịch!”

“Rầm rầm…”

Bất ngờ, hai âm thanh gần như vang lên cùng một lúc.

Nắm đấm của Tiết Ngũ đánh trúng lên cơ thể Hình Thiên lại bị nội kình hộ thể của anh ta dội trả về. Ngay lập tức, tay phải của gã ta bị vỡ nát, hóa thành một đống sương máu rồi nổ tung.

Máu văng ra tung toé, một lần nữa, cổng trang viên của nhà họ Trịnh lại chìm vào im lặng!