Nhất Thế Chiến Long

Chương 7: Nợ mới lẫn cũ, tính luôn một thể



Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Người nhà họ Trịnh đứng trước cổng trang viên trừng to cả hai mắt, họ ngơ ngác tình hình quái dị đang xảy ra ở phía trước.

Họ là những người bình thường học võ mà thôi, cho nên hoàn toàn không thấy rõ được quá trình Hình Thiên đánh nhau với Tiết Ngũ, chỉ thấy tay của Tiết Ngũ bị nổ tung.

Còn Hình Thiên lại giống như một tòa tháp bằng sắt đứng sừng sững ở nơi đó, không chút sứt mẻ hay mất một sợi lông tơ nào.

Cảnh này đã khiến cho mọi người sợ hãi, đồng thời trong lòng họ cũng sinh ra nhiều câu hỏi!

Nhưng chẳng có câu trả lời.

Lúc này, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám người Trịnh Văn Thái, sắc mặt hung thần ác sát của Tiết Ngũ dần dần chuyển sang biểu cảm sợ hãi, gã ta lùi bước giống như đang gặp ma giữa ban ngày.

Tục ngữ người xưa hay nói, dân chuyên ra tay, vừa nhìn là biết thắng hay bại.

Tuy đám người của Trịnh Văn Thái không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người trong cuộc như Tiết Ngũ đương nhiên là hiểu rất rõ ràng. Gã ta còn có thể thấy được, khi nắm đấm của mình đánh trúng người này, đối phương không chút sứt mẻ hay bị thương gì mà ngược lại, tay của mình bị bật ngược lại làm cả tay nổ tung ra!

Chuyện này chứng minh được điều gì?

Hiển nhiên, với sức mạnh này, nếu đối phương muốn giết chết gã ta, thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay!

Tiết Ngũ nhận biết được sự thật này, mà sợ hãi đến mức muốn nứt gan. Lúc này, gã ta đành quyết định bỏ chạy!

“Ông Hình cho phép mày đi à?”

Ngay lúc này, Hình Thiên gầm lên rồi bước lên phía trước giống như dịch chuyển một cái đã đuổi kịp đến chỗ Tiết Ngũ.

Vụt!

Hình Thiên vừa vung tay phải lên, hơi cong các đầu ngón tay đã nắm được cổ của Tiết Ngũ. Sau đó, anh ta rất nhẹ nhàng xách Tiết Ngũ lên không trung.

Cơ thể của Tiết Ngũ cứng đờ khi bị Hình Thiên xách lên, không dám cử động.

Thật sự gã ta không dám làm liều.

Bởi vì lý trí mách bảo, nếu dám có bất cứ hành động nào chống trả gì thì sẽ bị Hình Thiên bẻ gãy cổ ngay lập tức, sau đó… Làm gì có sau đó, có lẽ gã ta sẽ được đưa đi gặp Diêm Vương để nhập hộ khẩu dưới đó!

“Ực…”

Người nhà họ Trịnh trợn tròn mắt, bất ngờ khi thấy Tiết Ngũ bị Hình Thiên xách như một con gà con.

Ban đầu, họ còn nghĩ, chỉ cần Tiết Ngũ ra tay là đã có thể đánh cho hai tên Khương Vô Danh với Hình Thiên kia đến tàn tật. Ai dè đâu, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của họ!

Ngay lúc này, họ chỉ biết mở to mắt, đơ người nhìn hình ảnh trước mắt mà không dám tin chuyện này là sự thật!

Họ vừa không muốn tin cũng vừa không thể nào chấp nhận được diễn biến của mọi chuyện là… Tiết Ngũ đã bị Hình Thiên đánh bại chỉ trong vài giây ngắn ngủi!

Phải biết rằng, Tiết Ngũ là người duy nhất có thể đòi lại công bằng cho Trịnh Phi đấy!

Thậm chí, khi mọi người biết được Khương Vô Danh có ý định dẫn Trịnh Phi đến nhà họ Trịnh thì trong lòng nảy ra ý định tàn ác, họ muốn gọi Tiết Ngũ ra đánh cho Khương Vô Danh bại liệt rồi dùng thủ đoạn ác độc và tàn nhẫn nhất để chơi chết Khương Vô Danh!

Kết quả, Tiết Ngũ mà họ xem là kẻ mạnh nhất lại chẳng khác một con dê núi đối diện với hổ dữ khi đánh với tay sai của Khương Vô Danh. Thậm chí, gã ta đã bại trận chỉ với một chiêu!

“Tôi… Tôi biết rồi đại sư, tại tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn. Xin hãy tha cho tôi một mạng đi…”

Ngay khi đám người Trịnh Phi vẫn còn chưa thể chấp nổi sự thật Tiết Ngũ thua không ngóc đầu lên được này, thì gã ta lại như con quỷ nhỏ gặp trúng Diêm La mà sợ hãi cầu xin tha mạng.

“Chẳng phải vừa rồi mày đã tuyên bố sẽ giết chết tao với đại ca à? Thế sao giờ lại cầu xin tao tha cho rồi?”

Hình Thiên cười lạnh, anh ta nhớ lại những gì Khương Vô Danh dặn trước khi xuất phát. Hình Thiên lập tức không dong dài nữa, anh ta siết mạnh hơn một chút.

“Răng rắc!”

Theo đó một tiếng giòn tan vang lên, cổ của Tiết Ngũ gãy ngay sau đó. Gã ta đã chết.

Hình Thiên vứt xác của Tiết Ngũ sang một bên như vứt một bao rác, sau đó lùi về đứng sau lưng của Khương Vô Danh giống như đứa bé ngoan ngoãn biết nghe lời. Hình ảnh này của anh ta khác hoàn toàn với dáng vẻ cách đây vài giây.

Hình Thiên thu mình về như thế bởi vì anh ta biết rất rõ, tiếp theo đây Khương Vô Danh muốn tự mình trả thù nhà họ Trịnh. Nếu không, trước khi đi, anh đã không chừa một mạng chó lại cho Trịnh Phi sống rồi.

Không khí tại cổng trang viên lại chìm vào yên tĩnh.

Sau khi Tiết Ngũ chết, biểu cảm bàng hoàng trên gương mắt đám người họ Trịnh đã mất hết sạch, mà thay vào đó là vẻ sợ hãi tột độ!

Bởi vì vừa rồi họ thấy được Hình Thiên đã giết chết người mà họ coi là một kẻ mạnh nhất nơi này một cách dễ dàng như cắt cổ gà.

Đám người này bắt đầu có suy nghĩ, lỡ Hình Thiên tiếp tục đánh thì ai ở trong nhà họ Trịnh này có thể cản được đây?

Còn nữa, Hình Thiên đã mạnh như vậy rồi thì Khương Vô Danh còn trâu bò đến mức nào nữa?

Họ không thể nào tưởng tượng nổi Khương Vô Danh đã mạnh đến mức nào, nhưng họ biết rõ hiện tại, Khương Vô Danh sẽ không tha một ai trong số họ nữa!

“Hôm nay, chúng ta thanh toán hết cả nợ cũ lẫn mới!”

Giống người nhà họ Trịnh đã nghĩ, sau khi Hình Thiên đánh chết Tiết Ngũ, Khương Vô Danh vừa đi đến chỗ đám người Trịnh Phi, vừa nói.

Người nhà họ Trịnh nghe giọng nói của Khương Vô Danh vang vọng bên tai, mắt lại thấy anh từ từ đến gần, Khương Vô Danh hệt như Tử Thần đến đây để đòi mạng của họ.

Thoáng chốc, sự sợ hãi ập đến bao phủ cả trái tim của họ, khiến cơ thể cũng phải run lên lẩy bẩy, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu dồn dập lên!

“Đại… Đại sư Vô Danh…”

Người đứng đầu nhà họ Trịnh - Trịnh Văn Thái cố kiềm nén nỗi sợ và bình tĩnh lại, ông ta kiểm soát cảm xúc để lên tiếng. Nhưng cơ bắp ở khóe mắt vẫn đang co giật liên tục, thậm chí khi nói còn phát ra âm run run khàn khàn.

“Quỳ xuống rồi nói!”

Khương Vô Danh lạnh lùng cắt đứt lời của ông ta, ra lệnh một câu.

Trịnh Văn Thái há miệng, quên luôn lời mình định nói, ông ta chỉ biết đứng đó ngơ ngác nhìn chăm chú vào Khương Vô Danh như một thằng đần.

Bây giờ, nhà họ Trịnh có thể dùng một tay che trời Quế sơn cho nên ông ta luôn được người khác ngưỡng mộ và kính trọng, chưa có ai dám sỉ nhục ông ta như vậy. Nhưng bây giờ, một thằng oắt con lại ra lệnh cho ông ta quỳ xuống sao?

Thêm vào đó, người này còn là kẻ đã đánh Trịnh Phi đến bại liệt?

“Mày… mày đừng khinh người quá đáng!”

Lúc này, Trịnh Văn Thái chưa kịp trả lời thì Trịnh Vĩnh Cương đột nhiên tức giận chen vào. Ông ta điên máu nhìn chăm chú vào Khương Vô Danh rồi gầm lên.

“Ông có thể quỳ xuống nói chuyện với đại ca của tôi chính là phúc của ông, cũng là vinh dự của ông đấy. Thế mà còn dám chống đối nữa sao?”

Đồng tử của Hình Thiên lập tức trở nên lạnh lùng khi nghe Trịnh Vĩnh Cương thét lên như vậy. Lúc anh ta vừa nói dứt lời, cơ thể lóe một cái đã nhào về phía Trịnh Vĩnh Cương.

Khương Vô Danh phát hiện Hình Thiên sắp sửa đánh người nhưng anh vẫn mặc kệ không nói câu nào.

Thế là chỉ thoắt cái, Hình Thiên đã xuất hiện trước mặt Trịnh Vĩnh Cương rồi thuận tiện đá vào đùi ông ta một cú.

“Bốp!”

“Răng rắc…”

Hai âm thanh gần như đồng thời vang lên ngay lập tức.

“Á… Chân của tôi…”

Hai âm thanh kia vừa vang lên, Trịnh Vĩnh Cương đã ngã lăn ra mặt đất, đau đớn kêu la thảm thiết.

Hai xương bắp đùi từ đầu gối trở xuống đã bị Hình Thiên đạp nát, máu tươi theo vết thương cứ thế chảy ra giàn giụa. Cơn đau đơn ập đến khiến cơ thể của ông ta run lẩy bẩy như một kẻ mắc bệnh động kinh.

Những người nhà họ Trịnh đang sợ hãi lại thấy thêm hình ảnh này thì hai chân mềm nhũn ra, đồng loạt lui về phía sau, muốn tránh xa Hình Thiên một chút.

Nhưng trong đó, chỉ có một người không làm vậy.

Đó là Trịnh Văn Thái.

Ngay lúc này, ông ta thật sự đang rất sợ hãi, nhưng trong đó còn chen vào sự tức giận vô hạn.

“Tôi biết cậu với cấp dưới của mình đều là võ giả, thậm chí là những võ giả vô cùng mạnh mẽ. Nhưng dù là võ giả thì các người cũng không thể muốn làm gì thì làm đó được!”

Hai mắt của Trịnh Văn Thái đã đỏ bừng nhìn chăm chú vào Khương Vô Danh, gằn từng chữ một: “Theo quy định của Võ bộ Long Quốc, những võ giả không được đánh người thường…”

“Sau ba giây nữa, kẻ nào không quỳ xuống, cậu hãy giúp họ một tay đi Hình Thiên”.

Khương Vô Danh lại cắt lời Trịnh Văn Thái như thể không coi quy định của Võ bộ Long Quốc ra gì. Ngược lại, trong giọng nói của anh mang theo sự u ám như vọng lại từ địa ngục khiến cho đám người nhà họ Trịnh sợ hãi đến rùng cả mình, trừ Trịnh Văn Thái.

“Bình bịch!”

Trịnh Văn Thái há miệng định nói gì đó, nhưng ông ta không dám phát nửa chữ nào mà lập tức quỳ xuống trước mặt Khương Vô Danh.

Hành động quỳ gối của ông ta dứt khoát đến lạ thường!

Bởi vì ông ta đã phát hiện, những lời cảnh cáo của mình chỉ như cái xì hơi trước mắt Khương Vô Danh mà thôi!

Thậm chí, ông ta biết người thanh niên cường tráng như một con gấu kia sẽ chấp hành mệnh lệnh của Khương Vô Danh với bất cứ giá nào.

Cho nên, nếu trong ba giây ông ta và những thành viên khác trong dòng họ không chịu quỳ xuống, vậy thì tất cả sẽ phải đi theo vết xe đổ của Trịnh Vĩnh Cương!

“Bình bịch!”

“Bình bịch!”

“Bình bịch!”



Những người còn lại trong nhà họ Trịnh thấy Trịnh Văn Thái đã quỳ xuống, cũng lần lượt quỳ gối xuống sau lưng ông ta.

Hiện tại Trịnh Văn Thái là người đứng đầu nhà họ Trịnh này, cho nên mọi hành động của ông ta đều đại diện cho mệnh lệnh của nhà họ Trịnh.

Quan trọng hơn đó là, họ không muốn bị Hình Thiên đánh gãy chân như Trịnh Vĩnh Cương kia!

Một, hai, ba…

Ba giây qua đi, trừ bố con Trịnh Vĩnh Cương và Trịnh Phi vẫn còn nằm trên mặt đất hơn một trăm người nhà họ Trịnh đồng loạt quỳ gối xuống trước mặt Khương Vô Danh.

“Tại… Tại sao lại thành thế này?”

Trịnh Phi nhìn hình ảnh hiện tại mà hoảng hốt, gã chỉ thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ chứ không phải là thật.