Nhất Thế Chiến Long

Chương 8: :Uy hiếp



Tám năm trước, sau khi Khương Vô Danh xém chút giết chết Trịnh Phi đã rời bỏ nhà họ Lưu, mai danh ẩn tích khỏi Quế Sơn.

Khi đó, Trịnh Phi cũng giống như mọi người, cho rằng Khương Vô Danh lo lắng bị nhà họ Trịnh trả thù, liền như chó nhà có tang bỏ trốn khỏi Quế Sơn.

Hôm nay, khi gã đã nhìn thấy Khương Vô Danh, phản ứng đầu tiên là cực kì hưng phấn, cuối cùng cũng có thể trả được mối thù trong quá khứ.

Mà gã cũng đã nói câu này với mọi người “Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công”.

Kết quả, gã bị Khương Vô Danh đánh gãy hai chân, bị ép buộc quỳ xuống nhận tội trước hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận.

Lúc đó, Trịnh Phi lại lo lắng Khương Vô Danh sẽ giết gã trong khuôn viên nhà họ Lưu, nhưng gã cũng tin chắc rằng, lần này nhà họ Trịnh nhất định sẽ không để Khương Vô Danh trốn thoát khỏi Quế Sơn.

Khi Khương Vô Danh chủ động tìm đến nhà họ Trịnh, Trịnh Phi cho rằng Khương Vô Danh chán sống rồi, thậm chí còn nghĩ làm sao tra tấn Khương Vô Danh cho đến chết!

Và hiện giờ, con thú tàn bạo độc ác bên trong gã đã bị giết chết, bố gã cũng bị đá gãy hai chân, ông của gã cùng các thành viên trong dòng họ tất cả đều quỳ gối trước Khương Vô Danh.

Sự tương phản rõ rệt như vậy đã gây ra tác động nặng nề cho Trịnh Phi, thậm chí khiến gã hoài nghi nhân sinh.

“Đại sư Vô Danh!”, ngay khi Trịnh Phi mang vẻ mặt đờ đẫn và nghi ngờ về cuộc sống, Trịnh Văn Thái đang quỳ trước mặt Khương Vô Danh lại nói: “Sự việc xảy ra tám năm trước và sự việc ngày hôm nay đều là lỗi của nhà họ Trịnh, bố con Trịnh Vĩnh Cương và Trịnh Phi đã nhận được hình phạt thích đáng!

Hy vọng cậu đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, hãy cho qua chuyện này, cậu thấy thế nào?”

“Bố, em rể sắp đến rồi, tại sao chúng ta phải cúi đầu trước thằng này? Lẽ nào bố cho rằng tên này thực sự dám giết hết tất cả đám người chúng ta sao?”

Chân của Trịnh Vĩnh Cương bị gãy, nằm cuộn tròn trên mặt đất, cơn đau dữ dội gần như khiến ông ta mất lí trí, lúc này nghe thấy lời của Trịnh Văn Thái liền kích động hét lớn.

“Câm miệng!”

Sắc mặt Trịnh Văn Thái biến đổi, tức giận mắng Trịnh Vĩnh Cương.

Trịnh Vĩnh Cương biết rằng em rể Tưởng Chính Nghĩa sắp đến nhà họ Trịnh, Trịnh Văn Thái lẽ nào lại không biết?

Trịnh Văn Thái vì sao lại làm như vậy?

Ông ta chỉ muốn tạm thời tránh khỏi mũi nhọn của Khương Vô Danh, đợi sau khi con rể Tưởng Chính Nghĩa tới thì sẽ tính sổ với Khương Vô Danh sau! Tuy rằng ông ta không biết Khương Vô Danh và Hình Thiên mạnh tới mức nào, nhưng ông ta biết con rể út Tưởng Chính Nghĩa của mình là một võ giả bảy sao, hắn ta đã luyện võ đến Hoá Kính và là người phụ trách Võ bộ Long Quốc ở Tô Giang, phía sau có Võ bộ Long Quốc,

Hoàn toàn có khả năng giúp nhà họ Trịnh thoát khỏi tình trạng tồi tệ này!

“Đại ca, khổ nhục kế của lão già này rất khôn ngoan, không ngờ lại bị con trai ông ta vạch trần”.

Hình Thiên cười khẩy, trước khi tới đây, anh ta đã kiểm tra lại tất cả thông tin về gia tộc họ Trịnh và biết rằng gia tộc nhà họ Trịnh đang dựa dẫm vào Tưởng Chính Nghĩa.

Hình Thiên vừa dứt lời, điện thoại của Trịnh Vĩnh Cương bỗng nhiên đổ chuông, âm thanh cực kì chói tai.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trịnh Vĩnh Cương nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nhịn xuống cơn đau, với lấy điện thoại, sau đó thấy trên màn hình hiển thị là em gái Trịnh Lệ Dĩnh gọi tới thì liền bắt máy.

“Anh, không hay rồi, trên đường đang tắc nghẽn, bọn em chắc phải mười phút nữa mới tới được…”

Điện thoại vừa kết nối, Trịnh Lệ Dĩnh ở đầu dây bên kia đang ngồi ở ghế sau xe, nép ở trên vai chồng mình là Tưởng Chính Nghĩa mở miệng nói đầu tiên.

“Lệ Dĩnh, có người tới nhà họ Trịnh chúng ta gây chuyện, gã làm anh và tiểu Phi bị tàn phế, còn ra tay giết hết người của chúng ta, em hãy mau đưa máy cho Chính Nghĩa!”

Trịnh Vĩnh Cương trực tiếp ngắt lời em gái Trịnh Lệ Dĩnh.

Soạt!

Nghe được câu nói của Trịnh Vĩnh Cương, Trịnh Lệ Dĩnh sững sờ trong giây lát.

Ở Quế Sơn, ai dám động thủ với nhà họ Trịnh?

Tưởng Chính Nghĩa cau mày, lập tức cầm lấy điện thoại trong tay Trịnh Lệ Dĩnh, hỏi: “Anh Vĩnh Cương, có chuyện gì vậy?”

“Chính Nghĩa, là như thế này…”

Trịnh Vĩnh Cương kể ngắn gọn toàn bộ sự việc xảy ra cho Tưởng Chính Nghĩa nghe, sau đó gầm lên giận dữ: “Cậu nhất định phải ra mặt cho nhà họ Trịnh!”

“Anh Vĩnh Cương, trước hết anh cứ trấn an tên sát nhân, đừng để gã làm ra hành động điên rồ, em sẽ đến ngay”.

Tưởng Chính Nghĩa trước tiên an bài như vậy, sau đó lại cảm thấy không hợp lí, nên đổi lại: “Thế này đi, anh bật loa ngoài để cậu nói chuyện trực tiếp với gã”.

“Được rồi”.

Trịnh Vĩnh Cương nhanh chóng bật chế độ cầm tay, sau đó nhìn Khương Vô Danh một cách nham hiểm.

“Tôi là người đứng đầu Võ bộ Long Quốc ở Tô Giang- Tưởng Chính Nghĩa”.

Tưởng Chính Nghĩa lại mở miệng, ngữ điệu trầm thấp, lớn giọng, “Cậu thân là võ giả, ra tay với dân lành, đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Võ bộ Long quốc!

Tôi yêu cầu cậu ngay lập tức dừng hành vi tàn bạo của mình lại, bằng không, cho dù cậu có trốn đến cùng trời cuối đất, tôi cũng sẽ bắt cậu lại, trừng phạt nghiêm khắc! Như vậy, nhà họ Lưu cũng sẽ chịu thiệt thòi!”

“Anh là ai mà cũng dám ra lệnh cho đại ca tôi?”

Hình Thiên không vui trả lời.

Hử?

Đôi lông mày của Tưởng Chính Nghĩa lập tức nhíu lại, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh.

Võ bộ Long quốc là một tổ chức chịu trách nhiệm đặc biệt về việc quản lí các võ giả, bên trong cao thủ nhiều vô số, dù là võ giả của Long quốc hay những võ giả ngoại quốc đều kính sợ Võ bộ Long Quốc. Mà vừa rồi, khi hắn ta tiết lộ thân phận của mình, liệt kê tội trạng của đối phương, thuộc hạ của đối phương vẫn tỏ ra coi thường, hoàn toàn là nằm ngoài dự đoán của hắn ta, nó cũng làm hắn ta nảy ra một suy nghĩ trong đầu, lẽ nào đối phương xuất thân từ một gia tộc quyền lực hoặc có thế lực lớn?

Không thể nào!

Một lát sau, Tưởng Chính Nghĩa đã phủ định suy đoán của mình.

Bởi lẽ, hắn ta vừa mới nghe Trịnh Vĩnh Cương nói, đối phương là người nhà họ Lưu.

Nếu thật sự có hậu thuẫn lớn đằng sau, nhà họ Lưu sao có thể đồng ý cuộc hôn nhân cưỡng ép của nhà họ Trịnh?

Nghĩ đến điều này, Tưởng Chính Nghĩa lạnh giọng hét lên: “Đừng nghi ngờ lời nói của tôi, cũng đừng nghi ngờ về quyền uy của Võ bộ Long quốc!”

“Anh có thể đại diện cho Võ bộ Long quốc được hay sao?”

Lần này, Khương Vô Danh mở miệng, ngữ khí bình thản.

“Tôi đã từng nói trước đó, tôi là người phụ trách Võ bộ Long quốc của thành phố Tô Giang, ở Tô Giang, tôi có thể đại biểu cho Võ bộ!”, Tưởng Chính Nghĩa nói một cách thẳng thắn, mang một thái độ cao cao tại thượng.

“Được, vậy tôi ở trang viên nhà họ Trịnh đợi anh”. Khương Vô Danh thấp giọng nói.

“Nhớ lấy, dừng ngay hành vi tàn ác của cậu lại!”, Tưởng Chính Nghĩa cảnh cáo.

Lần này, Khương Vô Danh không đáp lại.

Tưởng Chính Nghĩa cho rằng đối phương đã bị hắn ta đe dọa thành công, lập tức cúp điện thoại và giục tài xế tăng tốc độ.

Trong khi đó, nhà họ Trịnh đứng đầu là Trịnh Văn Thái đều có cùng quan điểm, bọn họ đồng loạt đứng dậy, trên mặt không còn mang vẻ sợ hãi, mà tràn đầy hận ý, ước gì Tưởng Chính Nghĩa có thể đến đây ngay lập tức, băm Khương Vô Danh thành từng mảnh.

Trong đó, Trịnh Văn Thái vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu ông ta biết Tưởng Chính Nghĩa có thể tính uy hiếp như vậy với Khương Vô Danh, đời nào ông ta lại bắt những người trong dòng tộc của mình quỳ lạy Khương Vô Danh?

“Tôi đã cho phép các người đứng dậy chưa?”

Chính vào lúc này, Khương Vô Danh đột nhiên nói, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại khiến toàn bộ nhà họ Trịnh, bao gồm cả Trịnh Văn Thái đều cảm thấy sợ hãi. “Hình Thiên, theo những gì ban nãy tôi nói, trong vòng ba giây, nếu có người không quỳ xuống, cậu hãy giết ngay lập tức”.