Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 15: Dịch Cẩn Đình, đồ Tiểu nhân đê tiện



Cố An Hi cười lạnh một tiếng: “Dịch Cẩn Đình, lời này là tôi nên hỏi anh, hôm nay anh lại nổi điên cái gì?”

Dịch Cẩn Đình nhíu mày, nén cơn tức giận mở miệng: “Ý gì?”

Cố An Hi thở ra, liếc nhìn Dịch Cẩn Đình đang đứng ngoài cửa: “Anh đột nhiên chạy đến bộ phận vệ sinh, sau đó cho tôi về nghỉ ngơi trước mặt mọi người, anh muốn mọi người nghĩ gì về tôi? Tôi chỉ mới đến Thịnh Thế vài ngày thôi, anh có biết người khác lan truyền tin đồn gì về tôi không? Nói tôi và anh có mối quan hệ không phù hợp?”

“Còn có…” - Cố An Hi không nhịn được nói tiếp: “Sao hôm nay bác gái lại đến Bạch Kim Thượng Uyển? Tình cờ là đúng lúc tôi về sớm? Rồi tại sao hôm nay anh lại quay về đây? Dịch Cẩn Đình, tôi biết anh ghét tôi, nhưng anh có cần làm đến mức đó không?”

Nghĩ tới những lời Diệp Minh Châu nói, không thương tâm khổ sở chính là giả. Nhớ trước kia bà ấy đối với cô tốt biết bao nhiêu, không khác gì người mẹ thứ hai của cô. Trước kia bà con nói nếu cô là con dâu của bà thì thật tốt, vây mà bây giờ thì sao?

Dịch Cẩn Đình nhíu mày nhìn Cố An Hi đang tức giận mới mình, hừ… cô ta vậy mà phát cáu với anh, anh có ý tốt với cô ta, kết quả đổi lại là sắc mặt như trứng thối của cô?

“Cố An Hi, lương tâm của cô bị chó tha rồi.”

Khi anh nhìn thấy đôi chân khập khiễng của Cố An Hi, đặc biệt là sau khi biết đã hiểu nhầm cô, cho nên anh cố tình đến bộ phận vệ sinh để lấy cớ cho cô về nghỉ ngơi. Anh ta là như vậy, có lỗi liền nhận, dù gì vẫn nghĩ đến chút tình cảm trước kia của họ, nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra?

Đúng là anh không nên mềm lòng với cô! Cô ta không còn là Cố An Hi mà anh quen biết nữa, đặc biệt là sau những chuyện xảy ra ba năm trước, không lẽ anh còn chưa đủ hiểu rõ? Cô gái tốt đẹp Cố An Hi, đã chết rồi.

“Bác gái?” - Anh ta tiến lại vài bước: “Cô gọi mẹ tôi là bác gái?”

Cố An Hi bật cười: “Đó là bác gái muốn.”

“Được.” - Dịch Cẩn Đình cắn răng, ánh mắt sắc bén gật đầu: “Cô cũng có chút tự giác hiểu lấy.”

Cố An Hi cũng không chịu cúi đầu: “Nếu ngay cả bản thân tôi còn không tự giác, tôi sẽ chỉ trở thành trò cười của anh.”

Dịch Cẩn Đình lập tức cười nói: “Cô bây giờ không phải chỉ là một trò cười thôi sao?” - anh vô cùng bực bội, còn có lòng tốt của mình bị cô nói như anh lừa gạt cô, cho nên có bao nhiêu lời khó nghe liền nói ra: “Cô thật sự là tự giác hiểu không? Nếu cô thật sự tự giác hiểu thì đã không giở trò để leo lên giường của tôi, Cô sẽ không lấy cơ thể của cô để đổi lấy lợi ích cho Cố thị, cô tự giác? Cố An Hi, đừng nói đùa.”

Sắc mặt Cố An Hi trở nên tái nhợt, cô tức giận đến mức toàn thân run lên khi nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Dịch Cẩn Đình.

Quả nhiên, anh ta căn bản không muốn cho cô sống tốt.

Cố An Hi chộp lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía anh: “Dịch Cẩn Đình, đồ tiểu nhân đê tiện, anh cố ý trước mặt nhiều người như vậy chơi tôi, còn để cho mẹ anh tới, anh chính là tên khốn kiếp.”

Dịch Cẩn Đình dễ dàng chụp lấy chiếc gối trong tay: “tiểu nhân? khốn kiếp?” - Anh nhíu mày, trong mắt một mảng ảm đạm: “Cố An Hi, là gan của cô ngày càng lớn.”

“Chẳng lẽ anh là người tốt sao? Tôi biết anh không muốn tôi tới Thịnh Thế, nhưng anh làm như vậy có phải quá ác tâm? Anh có biết những lời bác gái nói có bao nhiêu khó nghe?”

Dịch Cẩn Đình hơi nghiêng người, khóe miệng nhếch lên: “Đã biết tôi không phải người tốt, sao còn chọc tức tôi? Làm đại tiểu thư nhà họ Cố không làm, cô nhất định phải chạy tới làm Dịch phu nhân? Thịnh Thế là của tôi, tôi muốn làm gì thì làm. Về phần những gì cô nói…” - Nụ cười trên môi anh ta đầy tà ác: “Tôi đã nói, trò chơi bắt đầu, vậy là nên tuân thủ quy tắc trò chơi. Cô không vui cũng được, tức giận cũng được, cho dù mọi người nói cô hạ tiện trèo cao, hay dù có bao nhiêu lời khó nghe hơn, cô cũng phải chịu đựng cho tôi.”

“Anh!”

Dịch Cẩn Đình ôn hòa đặt chiếc gối xuống giường, thậm chí còn ân cần kéo chăn cho cô: “Cố An Hi, cô muốn lang tâm cẩu phế.” - anh giớ tay rất ác liệt vỗ vỗ gương mặt của cô: “Vậy liền đừng trách tôi a.”

Nói xong anh ta liền đi ra ngoài, cảnh cửa đóng lại vang lên một tiếng vang trời…

Ngày hôm sau, Cố An Hi mệt mỏi đi đến Thịnh Thế làm việc, cho dù Dịch Cẩn Đình nói cho cô nghĩ phép, cũng không nói sẽ cho nghỉ bao nhiêu, vậy nên cô cẩn thận đi làm trước khi bị anh ta khó dễ.

Đồng nghiệp vẫn dùng ánh mắt khinh thường và chế giễu nhìn cô. Đặc biệt, Hà Văn Quốc còn nói, Dịch Cẩn Đình đặc biệt phân cho cô sẽ là người lau dọn phòng làm việc của anh trong thời gian này…

Thật là… anh ta cố ý.

Cố An Hi lấy dụng cụ đi lên tầng 39, bên trong phòng làm việc, tất nhiên chính là có Dịch Cẩn Đình.

Anh ta làm khó đủ đường, bắt buộc cô lau đi lau lại, như một trò hề.

Sau khi dọn đi dọn lại lần thứ ba, cô đứng trước bàn làm việc của Dịch Cẩn Đình muốn nói mình đã làm xong thì điện thoại của cô vang lên.

Như bị quấy rầy, anh ta cau mày không hài lòng, lạnh lùng nói: “Quy tắc nhân viên của Thịnh Thế.”

Cố An Hi: “Cái gì?

Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt liếc nhìn Cố An Hi, dời mắt vào túi cô: “Không trả lời.”

Cố An Hi không nhìn điện thoại nói: “Có lẽ là một cuộc điện thoại không quan trọng.”

Dịch Cẩn Đình híp mắt lại: “Nhận đi.”

Cố An Hi muốn nói không liên quan đến anh, nhưng nhớ đến hôm nay anh ta đang gây sự với cô, nên cô lấy điện thoại ra.

Nhìn người gọi, cô do dự hai giây, định cúp máy thì Dịch Cẩn Đình lại nói: “Sao không nghe điện thoại? Là không quan trọng hay chính là trước mặt tôi không dám nghe điện thoại của hắn? Chột dạ?”

Cố An Hi nhíu mày, chỉ cảm thấy tên khốn kiếp Dịch Cẩn Đình càng ngày càng đáng ghét. Tiếp hắn cũng tức giận, không tiếp hắn sẽ gây chuyện.

Nhưng để chứng minh mình không chột dạ, dưới ánh mắt nóng như lửa của Dịch Cẩn Đình, cô nhận điện thoại: “Alo?”

“An Hi.” - Hàn Minh Hiên trả lời, lộ ra sự lo lắng.

Cô liếc nhìn Dịch Cẩn Đình: “Ừ.”

“Cuối cùng thì em cũng đã trả lời điện thoại của anh. Ngày hôm đó anh rất lo lắng cho em, sao anh gọi em mà em không nhận. Có phải là… Dịch Cẩn Đình khó dễ em?”

“Không có.” - Cố An Hi phủ nhận không chút do dự.

Hàn Minh Hiên không tin: “Em lừa anh! AnHi, lúc đó hắn ta như vậy làm sao có thể đối tốt với em? An Hi, em tỉnh lại đi, rời bỏ hắn, hắn ta không phải là người tốt, cũng sẽ không…”

Bàn tay Cố An Hy trống rỗng, kinh ngạc nhìn điện thoại của cô đã bị Dịch Cẩn Đình lấy đi.

Cô muốn lấy lại, nhưng anh dễ dàng ngăn cản động tác của cô bằng một tay: “Tôi không phải người tốt? Còn anh thì sao? Anh hết lần này đến lần khác cùng một người phụ nữ đã có chồng lôi kéo mờ ám, anh đang muốn làm gì? bây giờ lại còn muốn thuyết phục người ta bỏ chồng? Hàn Minh Hiên, làm người phải biết thế nào là ranh giới cuối cùng?”

Hàn Minh Hiên ngẩng người: “Dịch Cẩn Đình, anh cầm điện thoại của An Hi làm gì?”

“Ha…” - Dịch Cẩn Đình cười lạnh, lạnh lùng nhìn Cố An Hi đang bất động, sau đó mỉa mai: “Cố An Hi đang là vợ hợp pháp của tôi, tôi cầm điện thoại của cô ấy thì có làm sao? Sao vậy, trông anh rất lo lắng, anh rất thích cô ấy sao? Nhưng mà người phụ nữ mà anh thích đang ở bên cạnh tôi, anh có thấy khó chịu không?”

“Dịch Cẩn Đình.”

Dịch Cẩn Đình không để ý đến sự phẫn nộ của Hàn Minh Hiên lại nói: “Hàn Mình Hiên, tôi cảnh cáo anh lần đầu cũng như lần cuối, nếu còn tái phạm, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh.” - Nói xong, anh ta tự ý cúp điện thoại, vẫn giữ điện thoại trong tau, không trả lại.

Qua một hồi lâu, anh nhìn về phía Cố An Hi nói: “quan hệ của các người dường như thật sự rất tốt, liên lạc cũng chưa từng cắt đứt.”

Nghe những lời giễu cợt này, Cố An Hi lấy lại tinh thần: “Dịch tổng, những chuyện này tôi đã từng nói rồi. Chúng tôi chỉ là bạn bè, anh cũng không thể bắt tôi không có bạn, đúng không? Nhưng mà, Dịch tổng không phải cũng có loại bạn hơn cả bạn sao? hơn nữa, còn quan hệ rất tốt.”

Nghe vậy, mi tâm Dịch Cẩn Đình nhíu một cái, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng:” Cố An Hi, cô không nhớ thỏa thuận hôn nhân à? vậy liền để cho cô nhớ sâu một chút. Quay về viết 100 lần thỏa thuận hôn nhân. Còn có, quy tắc nhân viên công ty, tôi nghĩ căn bản cô cũng không có nhìn qua phải không? Trong công ty quy định nhân viên từ cấp độ quản lý trở xuống, trong lúc làm việc phải tắt máy hoặc để điện thoại im lặng, cô đã làm đúng chưa? Vậy nên quy tắc nhân viên, cũng viết lại 100 lần.”

Nói xong, anh ta nhìn Cố An Hi còn ngơ ngác, nở một nụ cười vô hại, thậm chí còn không quên nói thêm: “Nhớ kỹ, viết tay. Sáng mai khi đến dọn dẹp, tôi muốn nó ở trên bàn làm việc của tôi.”

Gần đến giờ tan sở, Lâm Tiêu tới Thịnh Thế tìm Dịch Cẩn Đình.

“Hình như tôi nhìn thấy An Hi.” - Lâm Tiêu vừa bước vào phòng làm việc của Dịch Cẩn Đình liền nói.

Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Nhưng hình như cô ấy mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh?”

“Ừ.”

Lâm Tiêu trợn to hai mắt, ra vẻ không thể tin nổi: “Cái này… là ý của ai? Của cậu?”

Dịch Cẩn Đình trầm mặc không đáp.

Lâm Tiêu không hài lòng nói: “Tới nói cậu lão nhị, cậu bị điên rồi à? Cô ấy nói thế nào cũng là vợ của cậu, cậu lại an bài cho cô ấy công việc này? Cậu đây là muốn tát vào mặt cô ấy phải không?”

Dịch Cẩn Đình cau mày: “Đối với tôi, cô ta chả lá cái thá gì cả.”

Lâm Tiêu thở dài: “Cẩn Đình, câu tốt xấu cũng nên nể tình xưa đừng quá đáng như vậy…”

“Là cô ta chọc tức tôi trước, đương nhiên tôi phải chơi với cô ta tới cùng đúng không?” - Anh ghét cô và khó chịu với cô, nhưng hôm qua hiếm khi anh mềm lòng với cô, nhưng cô thì sao? cô ta chỉ là một nữ nhân lòng dạ tàn nhẫn.

Lâm Tiêu trầm mặc, sau đó lại nói: “Cho nên? hôm trước cậu nói sẽ sớm đi gặp Mộ Tuyết, cậu thật sự sẽ đi sao?”

“Hai ngày nữa tôi sẽ đi. Cô ấy ở bên đó một mình, tôi không yên tâm.”

“Hi An sẽ thế nào nếu cô ấy biết?”

Dịch Cẩn Đình không quan tâm: “Cô ta là cô ta, tôi là tôi, cô ta nghĩ cái gì không liên quan đến tôi.”