Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 16: Chuẩn Bị Quà Sinh Nhật



Cố An Hi buổi tối ngồi trong thư phòng chép phạt, làm việc cả ngày đã mệt, chép phạt cũng rã rời cả tay, chỉ chưa đến một phần ba.

Đang viết liền có người gõ cửa, Cố An Hi không ngẩng đầu: “Dì Hứa, vào đi.”

“Là tôi.” - Lục Đình Phong thò một cái đầu nhỏ ra, cười với Cố An Hi.

Cố An Hi ngẩng người: “Sao cậu lại tới đây.” - Cô lập tức nghĩ nghĩ: “Bà cậu cũng đến à?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cố An Hi, Lục Đình Phong xua tay: “Không, bà ấy không biết tôi đến. Hôm nay tôi đi sinh nhật của bạn ở gần đây, cố tình về sớm để đến đây gặp tỷ, tôi đã nhờ tài xế đưa đến đây.”

“Nhưng mà..”

Lục Đình Phong đi vào bên trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Mỹ nhân, tôi biết tỷ đang nghĩ gì, đừng lo, tôi đã thỏa thuận với chú tài xế, chú ấy sẽ không phản bội tôi.”

“Vậy cậu đến đây làm gì?”

Lục Đình Phong chạy đến gần Cố An Hi, nhìn thấy trên bàn liền nói: “Tỷ đang viết gì vậy, sao đều giống nhau?”

Cố An Hi chỉ cười: “Vì để trở thành một nhân viên ưu tú.”

“Cậu tôi bắt tỷ viết?”

“Làm sao cậu biết?”

Lục Đình Phong hừ lạnh: “Ngoại trừ cậu tôi ra, ai có lá gan này.”

Cố An Hi chỉ cười cười.

“Mỹ nhân tỷ tỷ, cậu tôi đối xử với tỷ rất tệ phải không?”

Cố An Hi khẽ cau mày: “Đừng nói bậy.”

“Tôi mới không nói bậy.” - Lục Đình Phong thở dài: “Hôm qua bà ngoại mắng tỷ như vậy, ta như vậy liền thương tâm. Hơn nữa, nếu cậu tôi thật sự tốt với tỷ, thì đã không có không quay về nơi này. Tôi cũng chỉ ngủ một mình, đôi khi nửa đêm gặp ác mộng tỉnh, cũng không có ai ở bên cạnh.”

Cố An Hi trong lòng chua xót, kể từ khi mẹ cô gặp tai nạn, cô cũng chính là một thân một mình…

“Cậu tôi còn bắt tỷ làm nhân viên vệ sinh, cậu thật tệ quá.” - Lục Đình Phong có chút tức giận, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Cố An Hi: “Nhung mà mỹ nhân tỷ tỷ, tôi trông tỷ cũng không có ngốc lắm, sao tỷ không nghĩ biện pháp để cho mình có cuộc sống tốt hơn?”

“Ý cậu là gì?”

“Không phải tỷ đã gả cho cậu tôi sao? Ông ấy không tốt với tỷ, tỷ sao không nghĩ biện pháp để ông ấy đối tốt với tỷ.”

Cố An Hi: “...”

Lục Đình Phong lại nói: “Tôi đều đã quan sát rồi, ông cố cho dù là rất tốt với tỷ nhưng ông ấy không thể bảo hộ tỷ mãi được. Bà ngoại tôi đối với tỷ không tốt, bà ấy chỉ là yêu thích cái nữ nhân tên là Mộ Tuyết, ngay cả cậu của tôi cũng đối với tỷ không ra sao, vì vậy cuộc sống sau này sẽ rất tệ.”

Cố An Hi không nghĩ một đứa trẻ năm sáu tuổi lại nói những lời này: “Cái này là ai dạy cậu?”

“Tỷ cho rằng ai cũng ngốc như tỷ à?” - Lục Đình Phong trợn mắt: “Tôi thông minh như vậy, không cần ai dạy tôi cả. Tóm lại, tôi làm mọi thứ vì tỷ, tôi không thể chịu được khi nhìn dáng vẻ tỷ bị mắng, trong thật đáng thương.”

Cố An Hi: “...”

“Nếu cậu của tôi đối xử tốt với tỷ, nhất định sẽ bảo vệ tỷ, sẽ không để người khác ức hiếp tỷ. Chẳng phải cậu ấy đã cưới tỷ sao? Nếu tỷ cứ đối xử tốt với cậu, cậu sẽ nhanh chóng quên đi Mộ Tuyết kia, đó chính là một chuyện rất tốt.”

Cố An Hi nheo mắt lại: “Thật ra cậu muốn nói chính là Mộ Tuyết phải không? Cậu của cậu đối tốt với tôi, hắn sẽ không tốt với cô ta nữa. Cậu chán ghét cô ta, cho nên đây là cách để có kết quả cậu thích nhất?”

Lục Đình Phong sửng sốt một chút, dù sao cậu chỉ là một đứa trẻ, vẻ mặt không thể che giấu, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn cô.

“Cậu nha…” - Cố An Hi thở dài: “Một đứa trẻ như câu lại muốn đem chủ ý đánh lên đầu tôi để được lợi nhiều cho cậu. Tuổi còn nhỏ, thật biết cách kinh doanh a.”

Lục Đình Phong cười hắc hắc, lập tức lôi kéo tay Cố An Hi nũng nịu: “Vậy tỷ có đồng ý không?”

“Cậu thật giống như không phải nói qua một lần là không thích Mộ Tuyết? vì sao vậy?”

“Không cần lý do để ghét một người phải không?” - Lục Đình Phong có vẻ không kiên nhẫn: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tôi đã có cách cho cô rồi.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lục Đình Phong, Cố An Hi mặc dù không có hứng thú nhưng vẫn tò mò: “Biện pháp gì?”

“Năm ngày nữa là sinh nhật của cậu ấy, tỷ có thể tự tay chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu. Tốt nhất là thứ gì đó chân thành một chút…”

Cố An Hi đột nhiên sửng sốt, rất nhanh sẽ đến sinh nhật Dịch Cẩn Đình rồi.

Ba năm trước, sinh nhật của hai người rất gần nhau, hai gia đình quan hệ rất tốt nên sẽ luôn tổ chức cùng một ngày, lúc đó Diệp Minh Châu thích cô nên tổ chức sinh nhật cho hai người. Hằng năm vào ngày sinh nhật của cô, cô sẽ nhận được rất nhiều quà, trong đó có cả Dịch Cẩn Đình.

Còn nhớ Dịch Cẩn Đình từng nói: “Vì em mà sinh nhật của anh phải tổ chức cùng ngày với em, bất kể thế nào, em cũng phải chuẩn bị quà cho anh chứ?

Lúc ấy cô chỉ cười haha đáp: Đến lúc đó em sẽ chuẩn bị quà tặng tốt nhất cho anh.

Thật ra cô đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn cần thời gian, sau này cô vẫn không đưa được món quà đã chuẩn bị, khi Mộ Tuyết xuất hiện, cô đã không còn cơ hội nữa.

Bây giờ…

“Mỹ nhân.” - Lục Đình Phong đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Tỷ sao vậy? Thấy biện pháp của tôi được không?”

Ngày hôm sau, Cố An Hi mang tập chép phạt đặt trên bàn của Dịch Cẩn Đình, dù là cô ngủ trên bàn làm việc cũng không thể chép xong hết.

Vì việc này mà Dịch Cẩn Đình nổi giận, phạt toàn bộ bộ phận vệ sinh phải dọn dẹp thêm giờ.

Cố An Hi liền bị đồng nghiệp oán giận, ngay cả Hà Văn Quốc cũng là tỏ ra bộ mặt đen như đít nồi.

Đến giờ trưa, Cố An Hi cũng không đi đến cantin cùng Lưu Linh Linh như thường lệ mà đi ra khỏi Thịnh Thế, đến một quán cafe gần đó, một cái đầu nhỏ lấp ló vẫy tay với cô.

Đêm qua cô đã đồng ý với Lục Đình Phong sẽ cùng nhau chuẩn bị quà tặng cho Dịch Cẩn Đình, nhưng lúc này cô ngồi xuống lại nói: “Đình Phong, tôi nghĩ lại, sẽ không chuẩn bị quà nữa.”

“Sao vậy?” - Lục Đình Phong xụ mặt.

“Dù sao cũng là chưa bắt đầu, tôi không muốn làm nữa, được không?”

Tên rác rưởi Dịch Cẩn Đình ngày nào cũng kiếm cách chọc tức cô, trước kia anh ta chỉ hành hạ một mình cô thì thôi đi, hôm nay anh ta quá mức đến mức phạt cả một bộ phận vệ sinh để mọi người ghét cô, cô còn chuẩn bị quà cho anh ta, cô không có não sao?

“Không được.” - Lục Đình Phong nói: “Tỷ đã đồng ý với tôi, hơn nữa, tôi đã chuẩn bị hết tất cả những gì đêm qua chúng ta thảo luận. Bây giờ tỷ đổi ý không phải sẽ rất lãng phí sao? hơn nữa tôi chỉ là một đứa trẻ, tỷ không sợ nuốt lời như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý non nớt của tôi sao?”

“Làm gì lại nghiêm trọng như vậy?” - Cố An Hi bĩu môi.

“Thật sư.” - Lục Đình Phong như một nam nhân đưa tay sờ lên cằm: “Cậu ấy hôm nay lại bắt nạt tỷ?”

Cố An Hi cũng không phủ nhận: “Ừm.”

“Vậy nên quà tặng lần này, nhất định phải tặng.” - Nhìn Cố An Hi còn muốn phản đối, vội vàng nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mỹ nhân, tôi chỉ là một đứa trẻ, xin hãy làm gương tốt cho tôi.”

Cố An Hi: “...”

Hai người thảo luận một chút, chờ Cố An Hi quay lại công ty, Lục Đình Phong cũng chuẩn bị quay về, nhưng vừa đi ra khỏi cửa hàng thì bị một người chặn lại.

“Đình Phong thiếu gia.”

“Chú Dương, xin chào.” - Lục Đình Phong mỉm cười ngọt ngào chào Dương Hàn: “Chú Dương, bây giờ chú mới đi ăn cơm trưa sao?”

“Không phải, Dịch tổng muốn tôi đưa thiếu gia đến văn phòng.”

Lục Đình Phong kinh ngạc: “Cậu tôi tìm tôi?”

“Đúng vậy.”

“Tôi… tôi có thể không đi được không?” - Nghĩ đến gương mặt đó, Lục Đình Phong muốn cự tuyệt.

Dương Hàn khẽ mỉm cười: “Có lẽ là không.”

Lục Đình Phong miễn cưỡng đi theo Dương Hàn đến văn phòng của Dịch Cẩn Đình, khi nhìn thấy ai đó, cậu nhóc lễ phép nói: “Cậu.”

Dịch Cẩn Đình lười biếng liếc nhìn Lục Đình Phong nhưng không đáp lại.

“Cậu.” - Lục Đình Phong nháy mắt: “Cậu tìm con có chuyện gì?”

“Nói đi, con đến làm gì?” - Dịch Cẩn Đình thẳng thừng hỏi: “Vừa rồi con ở cùng Cố An Hi à?”

Lục Đình Phong sửng sốt: “Cậu nhìn thấy con và mỹ nhân tỷ tỷ?”

Dịch Cẩn Đình còn không có lên tiếng, nhưng ánh mắt biểu đạt một ý tứ - đương nhiên.

“Thật ra… cũng không có gì.” - Lục Đình Phong giả bộ cười ha hả vẫy tay.

“Lục Đình Phong.”

Giọng nói của Dịch Cẩn Đình khiến Lục Đình Phong không khỏi run rẩy thú nhận: “Thật ra không có gì, mỹ nhân tỷ tỷ chỉ muốn tìm con để hỏi cậu thích gì để chuẩn bị quà cho cậu thôi?”

Dịch Cẩn Đình kinh ngạc: “Quà?”

“Ừm.” - Lục Đình Phong gật đầu liên tục: “Không phải sắp đến sinh nhật của cậu sao? Mỹ nhân tỷ tỷ nói muốn tự mình chuẩn bị quà cho cậu, dù sao tỷ ấy đã gả cho cậu nên tỷ ấy muốn thể hiện một chút tâm ý.”

Dịch Cẩn Đình hơi nheo mắt lại nhìn đứa trẻ trước mắt như đang đánh giá độ tin cậy của lời nói của thằng nhóc này.

Lục Đình Phong mở mắt dũng cảm nhìn anh nhưng trong lòng run rẩy, dù vậy trên môi vẫn cười vô cùng vui vẻ..

“Từ khi nào mối quan hệ giữa hai người tốt như vậy?” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh.

“Có thể… đó là duyên phận a.” - Lục Đình Phong rất là cảm thán, nhưng nhìn sắc mặt đối phương lại cười ha hả: “Con cảm thấy mỹ nhân rất tốt, hơn nữa nhà chúng ta ngoài ông cố ra, dường như không có ai đối xử tốt với tỷ ấy, con cảm thấy tỷ ấy rất đáng thương, cho nên…. Hơn nữa, trên người mỹ nhân tỷ tỷ thơm quá.”

Dịch Cẩn Đình nhếch môi: “Ý con là ngoài ông cố và con ra, không có người nào đối tốt với cô ấy? Lục Đình Phong? Con bao nhiêu tuổi? Có biết cái gì gọi là không biết thì không được nói lung tung không?”

“Không đúng sao?” - Lục Đình Phong ngược lại rất có khí phách, lần đầu tiên trong đời dám nói lý lẽ với Dịch Cẩn Đình: “Hôm đó bà ngoại mắng mỹ nhân, khó chịu đến mức hai mắt mỹ nhân đỏ bừng, nhưng tỷ ấy cũng không phản bác lại bà ngoại, tỷ ấy nói vì bà ngoại là trưởng bối. Ông ngoại không cần nhắc đến, cũng là đối với mỹ nhân không tốt, cậu cũng đối với mỹ nhân không tốt, chính cậu bắt mỹ nhân đi làm nhân viên vệ sinh, hôm qua còn phạt mỹ nhân chép phạt.”

“Là hôm qua con đi đến nhà cậu tìm mỹ nhân chơi, nên vô tình nhìn thấy tỷ ấy đang viết, vậy mà tỷ ấy cũng không hề nói xấu cậu một câu, chỉ chăm chú cẩn thận viết, cho đến khi con về vẫn còn rất nhiều chưa xong, trong rất mệt mỏi, hơn nữa tay cũng rất đau, con nói hay là tỷ ấy đừng viết nữa, tỷ liền nói không viết cậu sẽ tức giận.”

“Hôm nay tỷ ấy có vẻ rất tức giận và nói không muốn chuẩn bị quà cho cậu nữa. Con hỏi tại sao thì tỷ ấy không nói gì, nhưng sau đó tỷ ấy nói vẫn sẽ chuẩn bị cho cậu vì muốn cậu vui.”

Dịch Cẩn Đình mím môi không nói gì, nhưng cũng không lộ vẻ tức giận.

Lục Đình Phong thấy vậy càng dũng cảm hơn: “Câu ơi, con thấy mỹ nhân tỷ tỷ rất là tốt, cậu không thể đối xử tốt hơn với tỷ ấy sao? Tỷ ấy bây giờ là vợ của cậu, cậu đối tốt với cô ấy cũng không chết được.”

Dịch Cẩn Đình hung hăng trừng mắt Lục Đình Phong một cái, cũng không nói gì.

Lục Đình Phong ho nhẹ, sau đó nghiêm túc nhìn người nào đó: “Cậu, nếu cậu thật sự không thích mỹ nhân tỷ tỷ… vậy thì cậu hãy nhường cô ấy cho con, được không?”

“Con nói cái gì?” - Dịch Cẩn Đình cau mày.

“Con cảm thấy mỹ nhân tỷ tỷ rất đẹp, con người rất tốt. Nếu như cậu thật sự không thích, con chịu một chút thiệt thòi đợi con lớn lên sẽ cưới cô ấy, cậu yên tâm, con sẽ đối với cô ấy rất rất tốt.” - Nói xong, nhóc con còn ngượng ngùng nở nụ cười, gương mặt còn có chút ửng đỏ.

Dịch Cẩn Đình cũng là nở nụ cười, đứng lên đi về phía Lục Đình Phong, vươn tay nắm lấy cổ áo nhóc, ném nhóc ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại còn nói: “Nằm mơ.”

Buổi tối, Dịch Cẩn Đình hẹn Lâm Tiêu đi uống rượu.

“Này…” - Lâm Tiêu lắc lắc ly rượu trong tay: “Cậu hôm nay tới đây uống rượu kiểu này, uống say tôi cũng sẽ mặc kệ cậu.”

Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Lâm Tiêu, nhân tiện nhìn thấy nữ nhân mặc như không mặc bên cạnh hắn: “Cậu mỗi ngày dạng, bác trai biết không? Nếu như ngày nào đó cậu chết trên giường nữ nhân, tôi cũng sẽ liền xem như không quen biết cậu.”

“Cậu biết cái gì?” - Lâm Tiêu nói vậy nhưng vẫn xua tay cho nữ nhân kia rời đi.

“Sao vậy, cải tà quy chính.” - Dịch Cẩn Đình giễu cợt.

Lâm Tiêu nhúng vai: “Này, con người phải tìm niềm vui cho mình phải không? Ai lại giống như cậu, vì nữ nhân thủ thân như ngọc, mấy năm qua đều không ăn thịt, cậu không thèm qua à?”

Nhìn gương mặt lạnh lẽo của Dịch Cẩn Đình, Lâm Tiêu hừ hừ: “Nói một chút, hôm nay cậu thế nào?”

“Không có gì?”

“Cậu nói không có gì chính xác là có gì? Thế nào, mối quan hệ với Hi An tiến triển à? Tiếp đó phát hiện cảm thấy có lỗi với Mộ Tuyết?”

“Lâm Tiêu, từ khi nào cậu lại thích nói chuyện gợi đòn như vậy?”

Lâm Tiêu cười ha ha: “Nếu thật sự bị đánh một trận có thể xóa bỏ phiền não, tôi thà bị cậu đánh.”

Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Cậu có chuyện gì à?”

Lâm Tiêu thở dài: “Có lẽ tôi… chuẩn bị tạm biệt cuộc sống tự do này rồi. Ông già gần đây đang sắp xếp cho tôi đi xem mắt, tôi có lẽ sẽ rất nhanh bước vào nấm mộ của hôn nhân.”

Dịch Cẩn Đình có chút kinh ngạc: “Thật sao?”

“Lừa cậu làm gì? Nghĩ đến về sau muốn tìm các em gái xinh tươi đều phải vụng trộm, thật sự không có chút muốn sống.” - Lâm Tiêu bực bội nói: “Mặc kệ đối phương là ai, mẹ nó từ giờ trở đi tôi liền hận chết cô ta.”

Dịch Cẩn Đình trêu chọc: “Nói không chừng đến lúc đó cậu lại yêu đến chết đi sống lại.”

“Cậu chẳng lẽ cũng sẽ yêu An Hi?” - Lâm Tiêu nhìn Dịch Cẩn Đình trầm mặc, sau đó cười lạnh nói: “Hai người ít nhất đã quen biết lâu như vậy, kết quả đều thành như bây giờ. Tôi như thế nào lại yêu thích một nữ nhân cản trở cuộc sống tự do của tôi.”

Dịch Cẩn Đình nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay, đôi mắt đen như giếng sau không đáy.

Đúng vậy, làm sao có thể yêu được? Anh yêu ai cũng sẽ không yêu Cố An Hi.