Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 17: Mộ Tuyết Trở Về



Trước sinh nhật của Dịch Cẩn Đình hai ngày, gần đây anh ta cũng không làm khó dễ cô, mỗi ngày cô đến văn phòng dọn dẹp anh ta đều đã đi họp.

Gần đây cô chuẩn bị quà tặng cho Dịch Cẩn Đình nên có chút bận rồi, buổi trưa cũng không nghĩ ngơi.

Buổi tối ông nội gọi về nhà chính ăn cơm, thông báo tiệc sinh nhật của Dịch Cẩn Đình lần này sẽ do An Hi cầm quyền chuẩn bị, lại nói Dịch Cẩn Đình tuy không công bố kết hôn, nhưng lần này An Hi là xuất hiện trước mọi người, nói Dịch Cẩn Đình phải mua trang sức đắt tiền tặng cho cô.

Cố An Hi cũng không để ý, chỉ thuận theo ông nội thực hiện.

Buổi chiều ra khỏi công ty, liền thấy một thân ảnh quen thuộc mỉm cười xinh đẹp vẫy tay với cô.

“An Hi.” - Thanh âm của Du Uyển trong trẻo vang lên.

“Không phải cậu nói sang tuần mới về sao?” - Cố An Hi chạy tới, gương mặt vô cùng vui vẻ.

“Anh đây không phải muốn cho em một kinh hỉ sao, bảo bối?” - Du Uyển giả giọng nam nhân, sau đó bật cười ôm lấy Cố An Hi: “Chị đây nhớ cậu muốn chết, vừa xuống máy bay về nhà tắm rửa liền chạy đến đây tìm cậu, có cảm động không?’

Cố An Hi gật đầu, thật tốt khi bạn thân đã quay về: “Cậu sao lại đen như vậy, còn gầy?”

Du Uyển có chút không coi trọng chuyện này: “Ở đó nắng muốn bóc hỏa, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị, coi như tớ đây giảm cân cũng tốt. Còn cậu, sao mắt cậu thâm quầng thế này.”

Cố An Hi nhúng vai: “Nghỉ ngơi có chút không tốt.”

Du Uyên quàng vai Cố An Hi: “Không tốt liền đi ăn, đi… chúng ta đi ăn.”

Hai người ăn uống, tâm tình rất nhiều, Cố An Hi kể những chuyện đã thay đổi khi cô quay lại Hải Sơn.

“Nếu cậu cảm thấy không đúng, sao không trực tiếp hỏi lão nhị đi, chúng ta trước kia cũng không có xa lạ với nhị ca?” - Du Uyển vừa ăn vừa nói.

“Bây giờ tớ với Nhị ca không có hòa hợp, mở miệng ra không bị anh ta kinh bỉ thì cũng lời lẽ gay gắt, tớ đi hỏi anh ta… anh ta lại có cơ hội moi móc tớ.”

Du Uyển gật đầu: “Theo như cậu kể, tên cặn bã nam đó không phải là không thể làm vậy.” - Du Uyển nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy để hôm nào tớ hỏi Lâm Tiêu nhé, hắn ta và Nhị ca dù sao cũng là anh em tốt, có thể hắn ta biết tại sao nhị ca và cả bác gái Diệp đều thay đổi.”

Cố An Hi suy nghĩ rồi gật đầu: “Tớ cũng muốn hỏi rõ mọi chuyện.”

Hai người ăn xong, Du Uyển kéo Cố An Hi đi mua lễ phục, bởi vì sinh nhật của Dịch Cẩn Đình, ông nội nói anh ta mua trang sức đắc tiền cho cô, nên Du Uyển nói, cô cũng phải mặc một bộ váy phù hợp.

Vì chuyện tổ chức tiệc nên hai người cũng không đi dạo, mà đi thẳng thang máy lên tầng 5 của trung tâm thương mại. Thang máy đến tầng 2 dừng lại mở ra cho người đi ra, vô tình nhìn thấy Dịch Cẩn Đình bên trong một cửa hàng trang sức.

Du Uyển kéo Cố An Hi đi ra: “Tiểu Hi, đó không phải chồng cậu sao?”

Chồng?

Du Uyển thở dài: “Đồ ngốc, là Dịch nhị ca.”

Nhìn theo hướng Du Uyển chỉ, nhìn thấy bóng của nam nhân bên trong cửa hàng đá quý, không phải Dịch Cẩn Đình còn có thể là ai?

“An Hi, anh ấy chạy đến nơi này làm gì, không phải chính là mua trang sức cho cậu chứ?” - Du Uyển nháy mắt.

“Cậu nghĩ …” - Cố An Hi định nói rằng Du Uyển đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng lời nói của ông nội vang lên trong đầu cô, cô đưa mắt nhìn về Dịch Cẩn Đình, tim lại đập nhanh hơn.

Du Uyển cười ha hả: “Vừa hay gặp anh ấy ở đây, đi thôi… nhờ anh ấy giúp cậu chọn váy.”

Cố An Hi sợ Dịch Cẩn Đình nhìn thấy cô sẽ không vui, nhưng trong lòng lại cháy lên một hy vọng nhỏ nhoi, giống như những sự mềm yếu khi cô hằng ngày chuẩn bị quà tặng cho anh.

“Này.” -Du Uyển lơ đãng vỗ vai Dịch Cẩn Đình, cười rạng rỡ: “Nhị ca, đã lâu không gặp.”

Dịch Cẩn Đình quay đầu lại nói: “Du Uyển?” - Ánh mắt nhìn về phía Cố An Hi lại nhạt dần.

Cố An Hi cũng không đáp, ánh mắt cụp xuống.

Du Uyển thầm thở dài, gương mặt cười càng tươi hơn: “Nhị ca, đi mua trang sức à?”

Dịch Cẩn Đình chỉ “ừm” một cái, sau đó rút từ ví ra một tấm thẻ, đưa cho người bán hàng: “Đi gói lại.”

Cố An Hi thoáng nhìn qua, thứ Dịch Cẩn Đình chọn là một sợi dây chuyền rất độc đáo, đó là mẫu thiết kế của một thương hiệu nổi tiếng, tạo hình là cỏ bốn lá, nhìn rất thanh nhã, so với sợi dây ở buổi đấu giá có phần nhỏ hơn, nhưng thanh lịch hơn.

Cái này… có lẽ là mua cho cô phải không? Chiếc ở đấu giá là mua cho Mộ Tuyết, dù biết giá trị của cái này không bằng cái ở đấu giá, nhưng trong lòng cô vẫn rất vui và phấn khởi hơn.

“Mua cho An Hi à?” - Du Uyển cười hì hì hỏi.

Dịch Cẩn Đình khẽ cau mày, sắc mặt trở nên đen tối, liếc nhìn Cố An Hi.

Cố An Hi muốn giải thích, Du Uyển lại cười nói: “Nhị ca, tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng chuyện này không phải An Hi nói, là Lâm Tiêu nói với tôi.”

Dịch Cẩn Đình nhếch môi, thu tầm mắt lại, sắc mặt dễ chịu hơn một chút.

“Đúng rồi, nhị ca.” - Du Uyển lại nói: “Vừa vặn chúng tôi đang đi mua lễ phục cho An Hi, anh đi cùng chứ? Nó sẽ xuất hiện cả đêm mà?”

Dịch Cẩn Đình dứt khoát: “Không rảnh.”

Lúc này, nhân viên mang ra chiếc hộp và tấm thẻ đưa về phía Dịch Cẩn Đình: “Dịch tiên sinh, chiếc vòng cổ đã được đóng gói và đây là thẻ của ngài.”

Dịch Cẩn Đình cầm lấy và chuẩn bị đi, Du Uyển không sợ chết cản lại: “Nhị ca, anh cũng đã đến đây mua trang sức rồi, chọn thêm một bộ lễ phục cũng không mất bao nhiêu thời gian, dù sao An Hi cũng là…”

“Du Uyên, lâu ngày không gặp, cô khi nào nói nhiều như vậy?” - Dịch Cẩn Đình cười lạnh.

Du Uyển như không để ý lời mỉa mai kia, cười cười: “Nhị ca, tôi vẫn luôn như vậy mà.”

Cố An Hi nhìn sắc mặt của Dịch Cẩn Đình, tuy trong lòng có hơi thất vọng nhưng vẫn kéo tay Du Uyển để cô ấy đừng nói nữa.

Du Uyển lại mặc kệ: “Hi An, mối quan hệ hai người là thế nào? Anh đi đi mua lễ phục cho cậu thì sao?” - Nói xong, Du Uyển chớp mắt nhìn Dịch Cẩn Đình: “Nhị ca, hay là anh tiếc số tiền mua lễ phục đó?”

Gương mặt Dịch Cẩn Đình băng lãnh, đưa mắt nhìn Cố An Hi từ đầu đến cuối không lên tiếng, trong lòng đột nhiên mang theo căm ghét.

Anh đã đoán cô ta có phải cố tình đi theo anh và xúi giục Du Uyển nói ra những lời đó hay không, xem ra anh đã đoán đúng.

Không muốn dây dưa, Dịch Cẩn Đình trực tiếp cầm tấm thẻ đưa cho Cố An Hi: “Tôi không rảnh tranh cãi với các người, không phải muốn đi mua đồ, cầm lấy.”

Nhìn tấm thẻ trước mặt, Cố An Hi không tin được Dịch Cẩn Đình sẽ mua đồ cho cô, dù biết là do ông nội ra lệnh, nhưng trong lòng cô có chút ấm áp.

Thấy cô chậm chạp không nhận, Dịch Cẩn Đình cau mày: “Không muốn à?”

Du Uyển vội vàng giựt lấy tấm thẻ đặt vào tay Cố An Hi: “Nhị ca thật hào phóng, vậy bọn em không phiền anh nữa.”

Đợi Dịch Cẩn Đình rời đi, Du Uyển không khỏi mắng chửi Dịch Cẩn Đình, cũng là tự hỏi một con người sao có thể thay đổi đến như vậy.

Du Uyển chọn cho Cố An Hi một bộ lễ phục màu đỏ tươi, đơn giản thanh lịch, khi mặc lên người khiến làn da cô sáng hơn, phía sau hở lưng trắng ngần, không kém phần gợi cảm.

Quay về Bạch Kim Thượng Uyển, Cố An Hi ướm chiếc váy trên người ngắm nhìn rất lâu, cô thật sự rất thích nó, có lẽ là vì nó được mua bằng tiền của Dịch Cẩn Đình, nghĩ đến đây trong lòng cô thắp lên một chút niềm vui.

Sau đó còn nghĩ đến sợi dây chuyền cỏ bốn lá kia, đôi môi không khỏi cong lên.

Thay quần áo xong, Cố An Hi mặc áo thun quần jean đơn giản đi ra ngoài.

“Phu nhân, giờ này cô còn đi đâu?” - Dì Hứa lo lắng hỏi.

“Ừm, hôm nay tôi có việc, có lẽ ra ngoài rất muộn, dì về trước đi, không cần đợi tôi về.”

Cố An Hi nói xong, liền đón xe đến địa điểm tổ chức bữa tiệc để trang trí, ngày mai buổi sáng cô phải đi làm, tối mai là tiệc, cô chỉ còn đêm nay để hoàn thành.

Hôm sau, Lưu Linh Linh nhìn thấy Cố An Hi liền hoảng hốt: “An Hi, đêm qua cậu không ngủ sao?”

Cố An Hi chỉ gật đầu: “Ừm, có chút việc.”

Đêm qua cô đi đến nơi tổ chức tiệc chuẩn bị mọi thứ xong cũng là gần sáng, quay về Bạch Kim Thượng Uyển cũng không ngủ mà chuẩn bị quà cho Dịch Cẩn Đình cho xong, để đúng ngày hôm nay cô sẽ tặng cho anh.

Lưu Linh Linh lo lắng: “Cậu cần uống cafe không?”

“Không cần, được rồi… tớ phải đi quyét dọn đây.” - Cố An Hi đứng lên lấy dụng cụ.

Nghĩ đến ông chủ, Lưu Linh Linh không khỏi nhắc: “Cẩn thận một chút, đừng chọc giận tổng giám đốc.”

“Không đâu.”

Cố An Hi đi đến lầu 39 và cũng mang theo tấm thẻ ngân hàng kia của Dịch Cẩn Đình, mặc dù anh đưa cho cô mua đồ, nhưng tự cô cũng biết cũng nên trả lại cho anh.

Bên ngoài không có ai, chỉ có một thư ký, cô nghĩ Dịch Cẩn Đình đã đi họp như mọi khi nên đẩy cửa đi vào.

Bên trong phòng làm việc không có ai, cô đi đến bàn làm việc, muốn lấy tấm thẻ ra thì nghe thấy giọng nói.

“Về rồi?”

Cố An Hi toàn thân cứng đờ.

“Anh không ngờ em sẽ về phải không? Hôm nay là sinh nhật của anh.” - Chiếc ghế tổng tài đang từ từ quay lại: “Cẩn Đinh, có bất ngờ…An Hi?”

Nhìn Mộ Tuyết ở đối diện, Cố An Hi một chút mới tỉnh táo lại: “Mộ Tuyết tỷ.” - giọng của cô rất nhẹ mang theo chút run rẩy.

Mộ Tuyết, cô ấy đã trở về.

Lúc này tâm tình của cô rất phức tạp, xấu hổ, ngơ ngác, giống như chính thất và tiểu tam đối mặt… nhưng ai là chính thất… ai là tiểu tam?

Tâm trạng vừa rồi có chút vui vẻ, lúc này như đang bị dội một gáo nước lạnh.

“An Hi, thật lâu không gặp em.” - Mộ Tuyết kinh ngạc giây lát, sau đó liền nở nụ cười ôn hòa..

“Ừm.” - Cố An Hi cũng mỉm cười, chỉ là không biết nụ cười của cô xấu đến mức nào.

“Em đến tìm Cẩn Đình à?” - Cô ta vừa hỏi xong, nhìn thấy quần áo của Cố An Hi đang mặc, liền không khỏi kinh ngạc: “An Hi, em đang mặc cái gì vậy?”

Bàn tay Cố An Hi siết lại, thẻ ngân hàng trong tay gần như bị cô muốn bẻ gãy: “Hiện tại tôi đang làm việc ở Thịnh Thế.”

“Dù là công việc, em cũng không nên làm việc này?” - Gương mặt thanh tú của Mộ Tuyết nhíu lại: “Cẩn Đình biết không?” - sau đó lại nói: “Em tới đây quét dọn, là anh ấy chắc chắn biết, anh ấy thật quá đáng.”

Cô ta lại có vẻ xấu hổ cười: “Đúng rồi, em đi lâu như vậy, có lẽ là chưa biết… chị… và Cẩn Đình đang hẹn hò.”

Cố An Hi nhìn Mộ Tuyết, cô chỉ cảm thấy khó chịu, mặc dù cô đã biết chuyện này từ ba năm trước, nhưng được nói ra từ miệng của Mộ Tuyết khiến cô cảm thấy như bị đâm vào tim.

Rõ ràng cô quen Dịch Cẩn Đình trước, hiện tại còn là vợ của anh ấy. Nhưng đứng trước Mộ Tuyết cô chẳng nói được lời nào. Buồn cười nhất là cô đang đứng, Mộ Tuyết ngồi, lại ngồi ở vị trí của Dịch Cẩn Đình. Cô đang mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, còn cô ta đang mặc trang phục thời trang hàng hiệu, và cô ta nói với cô rằng cô ta đang hẹn hò với Dịch Cẩn Đình.

“Đợi Cẩn Đình về chị sẽ bắt anh ấy phải giao lại việc cho em, sao em có thể làm việc này được.” - Mộ Tuyết tỏ ra không đồng tình, đi đến bên cạnh kéo tay Cố An Hi: “Hôm nay em không cần phải dọn dẹp.”

Cố An Hi bài xích sự đụng chạm của Mộ Tuyết, cô lùi lại và hất tay cô ta đi.

“An Hi.” - Mộ Tuyết buồn bã nói: “Em sao vậy, An Hi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đi.” - Mộ Tuyết cố chấp kéo lấy tay Cố An Hi.

“Không sao, Mộ Tuyết tỷ, tôi còn có chút chuyện, đi trước.” - Nói xong, Cố An Hi giơ tay lên và thoát khỏi tay Mộ Tuyết.

“A…”

Cố An Hi quay đầu lại liền nhìn thấy Mộ Tuyết ngã xuống đất, tay che mắt cá chân, gương mặt lộ vẻ đau đớn.

“Cô sao vậy?” - Cố An Hi giật mình, vừa rồi hình như cô cũng không dừng sức, tuy trong lòng cảm thấy không đáng nhưng nhìn thấy cô ta đau đớn, Cố An Hi vẫn đưa tay về phía cô ta: “Để tôi kéo…”

Lời còn chưa nói xong thì cửa phòng liền bị đẩy ra, ngay sau đó là tiếng hét của Dịch Cẩn Đình: “Mộ Tuyết.”