Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 6



Khoảng chín giờ tối, Dịch Cẩn Đình lái xe về Bạch Kim Thượng Uyển.

Dì Hứa vừa dọn dẹp nhà cửa xong chuẩn bị đi về thì nhìn thấy Dịch Cẩn Đình đi vào trong nhà, trên tay cầm điện thoại.

“Dịch gia, cậu về rồi à?” - Dì Hứa đã lâu không nhìn thấy ông chủ quay về, dù sáng hay tối chỉ có một mình phu nhân.

Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt gật đầu nhìn bà một cái, ánh mắt hướng về phía phòng khách, nói chuyện điện thoại: “Ừm, tôi đã về đến rồi.”

“Được rồi, tôi đã hiểu rồi. Nếu mẹ lo lắng thì tại sao lại đồng ý với nó?” - Dịch Cẩn Đình cau mày, trên mặt lộ ra sự khó chịu: “Chuyện này… lần sau đừng xảy ra nữa.”

Dịch Cẩn Đình cúp điện thoại và đi thẳng lên lầu…

Vốn Dịch Cẩn Đình không muốn quay về nơi này, nhưng mẹ anh hết lần này đến lần khác gọi điện muốn anh quay về đón Đình Phong quay về nhà cũ.

Hắn nhìn vào phòng chính, không nhìn thấy ai, định đi xuống hỏi dì Hứa, thì nghe tiếng cười khúc khích của Lục Đình Phong trong phòng ngủ.

Dịch Cẩn Đình không nghĩ gì nữa liền đẩy cửa phòng ngủ ra.

Phòng ngủ cũng không có ai, ga giường màu hồng nhạt không phải là phong cách anh thích khiến anh không khỏi cau mày.

“Lục Đình Phong!”

Giọng nói của Cố An Hi phát ra khỏi phòng tắm bên trong, mang theo chút cảnh cáo nhưng vẫn xen vào ý cười.

“Ai bảo tỷ tỷ cù tôi.” - Lục Đình Phong cười khúc khích, lộ vẻ xảo trá.

Dịch Cẩn Đình cau mày và đi về phía nhà tắm.

Trong nhà tắm, Cố An Hi ngồi xổm ở bên bồn tắm, trên mặt bất đắc dĩ nhìn Lục Đình Phong đang ngồi trong bồn tắm đầy bong bóng: “Tôi đang tắm cho cậu, chính cậu nhích tới nhích lui… còn trách tôi.”

“Tôi bị ngứa nên mới cử động.”

“Vậy là cậu lại dội nước lên người tôi?”

Lục Đình Phong nháy mắt hai cái: “Dù sao tỷ tỷ cũng phải đi tắm, tôi cũng không ngại nếu chúng ta tắm cùng nhau.”

Cố An Hi thở ra một hơi: “Ai muốn cùng cậu tắm cùng? Cậu làm vậy không sợ tôi bị cảm sao? Bây giờ tôi đã đi làm rồi, nhỡ bị bệnh không đi làm được bị trừ lương thì sao?”

“Vậy thì đừng đi làm.” - Lục Đình Phong không quan tâm: “Có tôi ở đây, tôi sẽ nuôi tỷ tỷ.”

Cố An Hi nghe xong không khỏi bật cười: “Cậu nuôi tôi? Cậu vẫn là một đứa trẻ.”

“Tỷ xem thường tôi?” - Lục Đình Phong cau mày, lộ vẻ không vui: “Nói cho tỷ biết, tôi có tiền tiêu vặt nhé.”

Nhóc lại nghiêm túc suy nghĩ nói tiếp: “Nếu hôm qua tôi không mời Lưu béo ăn KFC thì tôi đã có nhiều tiền hơn. Được rồi, sau này tôi sẽ tiết kiệm để nuôi tỷ tỷ. Bất quá nếu còn không đủ thì cứ xin tiền của cậu Cẩn Đình, cậu ấy có rất nhiều tiền, dù tính tình rất tệ nhưng cậu tôi vẫn khá rộng rãi với tôi.”

Cố An Hi trong lòng có chút ấm áp, lấy tay bôi một chút xà bông lên mũi cậu nhóc: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu.”

Lấy tiền của Dịch Cẩn Đình, lấy tiền của hắn ta để hắn ta sỉ nhục cô đến chết sao.

Lục Đình Phong nhìn chằm chằm Cố An Hi có chút không vui: “Tỷ tỷ…là muốn dùng tiền của cậu, chứ không muốn dùng tiền của tôi sao?”

Cố An Hi muốn tìm cái gì đó bịt miệng tên nhóc này lại.

“Cậu Cẩn Đình…”

“Im miệng.” - Cố An Hi thấp giọng mắng: “Nếu cậu còn nhắc đến tên khốn kiếp kia lần nữa, tôi lập tức đưa cậu về bên Dịch gia, có tin không?”

Lục Đình Phong nhìn về phía cửa, lại nhìn người phụ nữ đang tắm cho mình, không khỏi võ trán một cái. Vì sợ cô gái này lại nói ra điều sai lầm gì đó, bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lên vai cô, ngón tay còn lại chỉ về phía cửa phòng tắm, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.

“Cậu lại làm gì?” - Cố An Hi quay đầu nhìn về phía bàn tay Lục Đình Phong chỉ về phía cánh cửa, sau đó lộ ra nét mặt kinh ngạc.

Dịch Cẩn Đình lúc nào đã đứng ở cửa, khoanh tay dựa vào khung cửa, gương mặt của anh khó giải thích, có vẻ anh ấy đã nghe thấy những gì cô nói.

Quả nhiên, nói xấu sau lưng người khác sẽ bị trời phạt.

“Haha…anh về rồi à?” - Cố An Hi cười ngượng ngùng.

Dịch Cẩn Đình nhướng mày, nhếch môi cười tà ác rồi đi vào phòng tắm.

Lục Đình Phong đang lẩm bẩm cầu khấn: “Đại ác ma sẽ không thấy tôi, đại ác ma sẽ không thấy tôi.”

“Cô nói ai là tên khốn kiếp?”

Dịch Cẩn Đình bước tới, Cố An Hi thoái lui, cho đến khi bị ép vào bức tường.

Khoảng cách của họ quá gần, Lục Đình Phong nhìn một cách chán ghét, cậu nhóc muốn đứng lên giành lại mỹ nhân tỷ tỷ, nhưng nghĩ lại bản thân đang không mặc quần áo, cuối cùng chỉ có thể tức giận quay mặt đi.

“Tôi…” - Cố An Hi cúi đầu…

Dịch Cẩn Đình theo mắt cô nhìn xuống bờ ngực sau lớp áo sơ mi trắng ướt át của Cố An Hi bị nước vẩy mà lộ ra vành áo ngực bên trong. Con ngươi co rút, quả táo di chuyển một chút, cổ họng bỗng nhiên khô khóc.

Hắn vội vàng lui một bước, tự mắng chửi một câu mẹ kiếp trong lòng, quay người nhìn Lục Đình Phong trong bồn tắm: “Lục Đình Phong, đi ra ngoài.”

Một lát sau, Cố An Hi phải ở lại trong nhà tắm thay quần áo ướt ra.

Bên ngoài, Dịch Cẩn Đình muốn đưa Lục Đình Phong đi về nhà họ Dịch nhưng cậu nhóc nhất định không chấp nhận.

Lục Đình Phong tức giận nói: “Con sẽ không quay về, ông cố đã cho phép con ở lại đây, mỹ nhân tỷ tỷ cũng đồng ý rồi. Tối nay con sẽ ngủ chung với mỹ nhân tỷ tỷ, trên người mỹ nhân rất thơm.”

Nói xong, Lục Đình Phong nhanh chân bò lên giường, trùm chăn mền từ đầu đến chân, giống như làm vậy sẽ không phải rời đi.

Mỹ nhân?

Dịch Cẩn Đình cau mày, nhướng mi nhìn Cố An Hi đang đứng ở cửa phòng tắm cười một cái đầy chế nhạo.

Cố An Hi có chút xấu hổ, nhưng đây chỉ là lời nói đùa của trẻ con mà thôi.

“Lục Đình Phong.” - Dịch Cẩn Đình thu hồi tầm mắt: “Ta cho con một phút để mang giày vào.”

“Con mới không đi.” - Lục Đình Phong dùng hết mọi gan dạ hét lên.

Nhìn thấy sắc mặt Dịch Cẩn Đình khó coi, Cố An Hi bước ra khỏi phòng tắm: “Nếu không thì… hôm nay cho cậu ấy ở lại, ngày mai cho người bên đó đến đón về.”

Lục Đình Phong cảm thấy có chỗ dựa, ưỡn thẳng lưng lên.

Dịch Cẩn Đình liếc nhìn Cố An Hi, cười lạnh nói: “Cố An Hi, trước tiên rõ ràng thân phận của cô đi.”

Cố An Hi khẽ giật mình nói không nên lời.

Đúng vậy, cô có thân phận gì? Cô và anh ta sẽ ly hôn sau một năm, dù bây giờ cô có danh nghĩa là Dịch phu nhân, trong mắt anh cô chả là cái thá gì, không có tự trọng, đê tiện, vì tiền mà mang thân dâng đến tận miệng hắn.

Vậy nên cô có tư cách gì mà xen vào chuyện của gia đình anh?

Cuối cùng Lục Đình Phong cũng bị mang đi, cô cũng không có tư cách ngăn cản. Cô nhớ đến lời lúc nãy mình lỡ mắng anh ta, sợ anh ta tức giận lây sang Cố thị, có hỏi qua chuyện Cố thị hắn còn quản hay không.

Dịch Cẩn Đình không đáp một lời, liếc cô một cái rồi bỏ lại một cái bóng lưng.

Ngày hôm sau đến Thịnh Thế, Cố An Hi được phân công đi đến lau dọn văn phòng của tổng giám đốc.

Lưu Linh Linh liền vỗ vai Cố An Hi an ủi: “An Hi, cậu là người mới nên đành phải chấp nhận, lúc tớ mới đến làm phải dọn dẹp phòng tổng giám đốc trong ba tháng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”

Cố An Hi có chút bất lực, cô làm ở đây là muốn tránh mặt Dịch Cẩn Đình, vậy mà bây giờ lại phải đi dọn phòng cho hắn ta.

Lưu Linh Linh nhỏ giọng: “Tổng giám đốc bên ngoài đẹp trai nhưng tình tình hơi… tớ nghe đồn trước kia có người vô tình làm hỏng khung ảnh của anh ấy liền bị sa thải. Còn có, một người có chút nhan sắc, dụng tâm đi dọn dẹp phòng tổng giám đốc, mặc áo hở cổ liền bị sa thải.”

“Cho nên ai cũng lo sợ lau dọn phòng tổng giám đốc, cậu là người mới… xin lỗi An Hi, chỗ khác tớ sẽ giúp cậu, phòng tổng giám đốc liền không được.”

Cố An Hi thở dài xách dụng cụ đi lên tầng 39, đến văn phòng có chút xúc động. Trước kia cô đã từng đến văn phòng tổng giám đốc rồi, chỉ là đến hai ba lần, anh từng đưa cho cô tấm thẻ CEO của anh, mỗi lần đến chỉ cần cho thẻ CEO vào thang máy riêng của anh.

Nhưng bây giờ, cô đến đây với tư cách người dọn dẹp.

Thư ký có nói Dịch Cẩn Đình đã đi họp, cô muốn dọn dẹp nhanh nhất trước kia anh ta trở lại.

Đang dọn dẹp, điện thoại của cô reo lên.

“Ba.”

“An Hi, Cố thị được cứu rồi.” - Cố Chính Hoàng vui vẻ nói đầu dây bên kia: “Sáng nay trợ lý của Dịch Cần Đình đã mang đầu tư cho Cố thị, đồng thời cho Cố thị mấy mối làm ăn lớn.”

“Vậy sao?” - Trong lòng Cố An Hi có chút vui mừng.

Dịch Cẩn Đình thật sự đã giúp đỡ Cố thị.

Ba của cô cảm ơn và nói một vài thứ, nhưng lúc này đôi mắt trong sáng của cô đã sững sờ khi nhìn thấy một thứ trên bàn làm việc của Dịch Cẩn Đình.