Nhị Ca, Anh Đủ Tàn Nhẫn

Chương 7: Không Bằng Sợi Tóc Của Mộ Tuyết



Đó là một cái khung hình được đặt trên bàn làm việc của Dịch Cẩn Đình.

Trong bức ảnh không ai khác chính là diễn viên nổi tiếng Mộ Tuyết, gương mặt cô ấy trông rất ngây ngô, khóe môi giương lên, cái đầu ngoẹo sang một bên tựa vào vai của Dịch Cẩn Đình cũng đang ôn nhu giương môi lên, trong hai người thật đẹp đôi.

Ba năm trước tận mắt cô nhìn thấy hai người họ chụp bức ảnh này, khi đó cô hẹn anh ra gặp, đợi cả một buổi sáng đều không thấy anh, khi cô đi tìm anh liền nhìn thấy anh đang ở cùng Mộ Tuyết.

Vậy nên cô rời đi, quyết định chôn cất tình cảm trong lòng cho đến tận hôm nay.

Nhớ lại lời của Lưu Linh Linh, người nào đó sơ ý làm hỏng khung ảnh này đã bị sa thải.

Xem ra, anh ta đối với Mộ Tuyết thật sự rất yêu thương.

Anh ta hận cô, chán ghét cô không hẳn vì cô bò lên giường anh ta, mà chính là vì cô chiếm mất vị trí của Mộ Tuyết của anh ta.

Cố An Hi cong môi, đưa ngón tay che đi gương mặt của Mộ Tuyết, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú và quyến rũ của Dịch Cẩn Đình, cô gái nào đó thật may mắn khi được một người đàn ông như vậy yêu thương.

“Được rồi, dự án A cậu nhìn chằm chằm cho tôi…” - Dịch Cẩn Đình đẩy cửa vào phòng, chưa kịp nói xong đã nhìn thấy dụng cụ vệ sinh ở trong phòng.

Dịch Cẩn Đình có chút không vui, đến g

iờ nào mà bộ phận vệ sinh vẫn chưa làm xong công việc dọn dẹp.

Khi anh hướng mắt về phía bàn làm việc, nhìn thấy Cố An Hi đang đứng ở bàn làm việc của anh, trên tay còn cằm…

Ánh mắt Dịch Cẩn Đình tối sầm lại: “Cố An Hi.”

Cố An Hi không ngờ Dịch Cẩn Đình lại quay về thời khắc này, liệu giải thích rằng mình chỉ muốn lau bụi trên khung ảnh, anh ta có tin không?

Dương Hàn nhìn thấy Cố An Hi cũng kinh ngạc, nhìn thấy sắc mặt của Dịch Cẩn Đình vô cùng không tốt liền đi ra ngoài trước. Nhìn ông chủ như muốn phát hỏa, để tránh ảnh hưởng không tốt, liền đóng cửa lại.

“Tôi…”

“Ai cho phép cô vào.” - Giọng nói Dịch Cẩn Đình vang lên đầy sự tức giận.

Cố An Hi nén sự sợ hãi: “Tôi… tôi đến quét dọn.”

“Vậy trong tay cô đang cầm cái gì? Đó là thứ cô có thể chạm vào?”

Cố An Hi còn chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng hét chói tai của Dịch Cẩn Đình: “Bỏ xuống.”

Cô cắn môi, trong lòng tức giận, khung hình trong tay không khỏi nắm thật chặt.

Dịch Cẩn Đình thấy cô không nhúc nhích, trong lòng ngập tràn tức giận, nhanh chân xông tới giựt lấy khung hình.

Khung hình làm bằng thủy tinh, khi bị giật mạnh, lướt qua da thịt Cố An Hi, một cơn đau nhói ập đến.

Cô nhìn xuống bàn tay mình, ngón trỏ và ngón cái bị xẹt một đường đang chảy máu.

Cô đưa mắt nhìn về phía Dịch Cẩn Đình, hắn ta chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, chỉ mang khung hình đặt lại vị trí cũ trên bàn, không khỏi căm ghét nói: “Cố An Hi, hôm qua tôi không phải đã nhắc nhở thân phận của cô? Nếu đã đến Thịnh Thế làm việc thì hãy làm đúng chức trách của mình, cô phải tự biết cái gì có thể chạm vào, cái gì không thể chạm vào.”

Hắn quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt đầy sự khinh thường sâu sắc: “Cô cho rằng cô bây giờ gả cho tôi, cô liền không thể nhịn được? Để tôi nói cho cô biết, cô thậm chí còn không thể bằng một sợi tóc của Mộ Tuyết.”

Tim Cố An Hi bỗng nhiên đau nhói.

Tay cô rất đau, nhưng không đau bằng tim cô hiện tại.

Trước kia, cô và anh cũng trải qua thời gian rất vui vẻ, dù là cô tính tình không tốt đến đâu, anh cũng rất nuông chiều cô. Nhưng bây giờ, chỉ ba năm không gặp, chỉ là cô gả cho anh, thái độ của anh liền thay đổi, sắc mặt không tốt, nói chuyện hà khắc.

Dù là cô có thật sự là chiếm mất vị trí của Mộ Tuyết, nhưng anh lại có thể so sánh cô với Mộ Tuyết.

Ngay cả một sợi tóc của Mộ Tuyết cô cũng không bằng?

Cô siết thật chặt ngón tay bị thương để cơn đau làm cô tỉnh táo lại, khóe môi nhếch lên, đôi mắt sáng trong cong lên, giống như hai vầng trăng khuyết xinh đẹp.

Dịch Cẩn Đình không khỏi giật mình, chỉ vì nụ cười của cô lúc này không khác gì một đóa hoa chợt nở, sáng chói chói mắt, từ bé cô đã rất xinh đẹp, lớn lên lại càng xinh đẹp hơn. Từ nhỏ cô lớn lên ở Cố gia, mấy ngày nay nhìn thấy cô bị sỉ nhục nhưng vẫn không hề tỏ ra biệt khuất, vẫn ung dung, ưu nhã. Rõ ràng cô đã làm ra chuyện trơ trẽn, nhưng không thấy cô có nửa điểm xấu hổ áy náy, đó cũng là điều khiến anh ta tức giận nhất.

Dù là đang mặc bộ quần áo của nhân viên vệ sinh, nhưng cô lại đẹp đến chói mắt.

“Tôi không bằng một sợi tóc của Mộ Tuyết sao? Nhưng phải làm sao đây, người như vậy lại trở thành vợ của anh. Vậy rốt cuộc là ai không thể so sánh với ai?”

Dịch Cẩn Đình nheo mắt lại, không còn sững sờ mà chính là mỉa mai châm chọc: “Cô ấy quá đơn thuần, không thủ đoạn mưu mô như cô.”

Cố An Hi nghe vậy liền cười lớn, trừng mắt nhìn hắn: “Dù tôi dùng thủ đoạn ra sao, như lời anh nói, cô ta cũng không thể sánh bằng tôi.”

Sau đó, Cố An Hi thu hồi lại nụ cười trên mặt, đối mặt với ánh mắt của Dịch Cẩn Đình nói: “Dịch Cẩn Đình, chỉ là một bức ảnh, anh cần gì phải tức giận như vậy? Mặc kệ anh có nguyện ý hay không, bây giờ anh cũng là chồng của Cố An Hi tôi. Chồng của tôi trên bàn làm việc để ảnh của nữ nhân khác, tôi còn chưa tức giận, anh tức giận cái gì? Anh là đang chột dạ hay cái gì? Sợ tôi đi khắp nơi nói Mộ Tuyết của anh chính là tiểu tam sao?”

“CỐ AN HI.” - Dịch Cẩn Đình rống giận, không cần nghĩ hắn liền giơ tay bóp lấy cổ cô, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi rõ lên, trong mắt hiện lên phẫn nộ: “Cô có tin tôi sẽ bóp chết cô ngay lập tức không?”

Cổ Cố An Hi rất đau, hơi thở cũng không đều, nhưng cô không hề giãy dụa, chỉ nhìn hắn ta đang tức giận mà bật cười.

Không đáng cười sao? Sau khi quay về nước, cô gặp anh chưa đến mười lần, đây là lần thứ hai anh ta bóp cổ cô.

“Cô đã biết chuyện ở Cố thị phải không?” - Dịch Cẩn Đình hừ lạnh, nhìn xem sắc mặt cô tái nhợt, trong lòng rất vui vẻ: “Cô cho rằng bây giờ Cố thị đã ổn định, cho nên cô mới không có chút kiêng kỵ? Tôi nói cho cô biết, Cố An Hi, tôi có thể khiến nó sống lại, cũng có thể khiến nó sụp đổ.”

Trong lòng Cố An Hi run lên, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn, bởi vì bị anh bóp chặt cổ nên lời nói càng lúc càng khó khăn: “Tôi hiện tại… là Dịch phu nhân…nếu anh không giúp…tôi vẫn có thể…cầu xin Dịch lão gia tử…hahaha…dù sao tôi đã cầu một lần rồi…lần thứ hai liền sẽ dễ dàng hơn.”

“Cô…cô không cần mặt mũi nữa sao?”

“Mặt mũi?” - Cố An Hi nhìn chằm chằm anh ta: “Ăn được không? Không đúng không? Vậy có gì quan trọng?”

Nhìn khuôn mặt đỏ lên vì kìm nén của cô, anh nghiến răng đẩy cô ra: “Cút đi.”

Não Cố An Hi có chút thiếu khí, lực ném của hắn lại quá mạnh, cô lao theo lực ném của anh ta, lao thẳng về phía bàn làm việc.

“Xoảng.”

“A…”

Cố An Hi cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đổ một lớp mồ hôi, bụng đập vào bàn, ở đó truyền đến cơn đau nhức.

Dịch Cẩn Đình không nhìn cô một lần, chằm chằm nhìn về phía bàn làm việc của mình.

Khung hình đã bị Cố An Hi đẩy xuống đất vỡ nát, anh lập tức trở nên tức giận.

Cố An Hi nén lại cơn đau nhất đi qua, cô cắn răng bò dậy từ mặt bàn, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Dịch Cẩn Đình chặm vào ánh mắt hung tợn của anh ta, trong tay cầm lấy khung anh đã bị vỡ.

Nhìn thấy khung ảnh trên tay anh và ánh mắt như muốn giết người kia, Cố An Hi chợt nở nụ cười, nén cơn đau ở bụng, khẽ nhún vai: “Ha…vỡ rồi sao?”

Anh ta gây khó dễ với cô, cô cũng sẽ không để anh ta dễ chịu, dù kết quả anh ta sẽ làm gì đó quá đáng… nhưng khiến anh ta khó chịu… cô sẽ chịu đựng.

Dịch Cẩn Đình nghiến răng nghiến lợi nhìn Cố An Hi đang mỉm cười rạng rỡ, không khỏi siết chặt tay: “Cố An Hi, cô cố ý đúng không? Cô cố ý ngã xuống đẩy khung ảnh của tôi rơi xuống? Cố ý khiến tôi không vui?”

Anh ta cao hơn cô rất nhiều, hơi cúi đầu nhìn cô: “Cô hiện tại thật ghê tởm, khiến cho người khác buồn nôn.”

Trái tim Cố An Hi có chút siết lại, giận quá hóa cười: “Vậy sao? Vậy tôi phải chúc mừng anh a, tôi thật ghê tởm nhưng tôi vẫn có tên trong hộ khẩu của anh a, ngay cả giấy đăng ký kết hôn, cũng điền tên của tôi.”

Cố An Hi liếc nhìn khung ảnh bị nứt kia, một đường nứt cắt ngang gương mặt của Dịch Cẩn Đình và Mộ Tuyết, trong lòng cô không khỏi vui sướng từ thể xác đến tinh thần.

“Còn có, Dịch Cẩn Đình, dù tôi có cố ý làm vỡ nó thì sao? Dù anh có ghét tôi thế nào thì tôi cũng là vợ của anh, Dịch phu nhân. Đừng nói tôi cố ý làm vỡ nó có gì ghê ghớm, coi như tôi vứt nó vào thùng rác, cũng không có gì quá phận.”

Khuôn mặt cô hất lên như muốn nói, anh có thể làm gì tôi?

Lửa giận trong lòng Dịch Cẩn Đình như đang thiêu đốt, trên mặt hiện lên một nụ cười khát máu. Anh đi từ từ đi về phía cô, đưa tay chạm vào gương mặt cô: “Vợ đúng không? Dịch phu nhân đúng không?”

Cố An Hi nhíu mày, trốn tránh sự đụng chạm với anh ta.

Nhưng anh ta dùng lực, không cho cô trốn: “Dịch phu nhân.” - Thanh âm của anh rất nhẹ, giống như đang nói với người hắn yêu, nhưng gương mặt quá hung ác: “Tôi ngược lại muốn nhìn thật rõ, cô sẽ phải cầu xin tôi tha thứ ra sao?”

Anh ta đột nhiên buông tay, thoái lui hai bước, giọng nói căm ghét: “Cút đi.”

Sau khi Cố An Hi rời đi, Dịch Cẩn Đình tức giận đập tay xuống bàn làm việc, cảm thấy dưới bàn có chút ẩm ướt liền nhíu mày.

Anh giơ tay lên, nhìn thấy một màu đỏ tươi, mùi tanh thoang thoảng.

Máu!

Lông mày của anh nhíu chặt hơn, anh không bị thương, chẳng lẽ là máu của cô ta? Nhưng vừa rồi anh không thấy cô ta có chút gì không ổn, khung ảnh bị vỡ cô ta cũng không chạm vào?

Kế hoạch của cô ta sao?

Nghĩ vậy, Dịch Cẩn Đình không khỏi nheo mắt lại. Ý nghĩ không tệ, thủ đoạn quá thô tục… cô ta muốn chơi…hắn sẽ liền chơi đến cùng.

Cố An Hi của ba năm trước tốt bụng và vui vẻ ở đâu rồi? Ba năm cô ta đã trở nên đáng ghét như thế này?