Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 106: Phải lòng



Lúc này, Dung Thận cũng không thừa nước đục thả câu nữa, anh hơi nghiêng người về phía cô, cười trầm thấp giải thích sự khó hiểu: "Nếu còn giữ biên lai hóa đơn, lát nữa có thể tra xem. Chi tiết của khoản phí đó, là phí thẩm định của Hàn Thích."

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của An Tống.

Cô thực sự không chú ý đến những gì được viết dưới mục, lại có thể không phải là tư vấn ban đầu của bọn họ chứ?

An Tống ngơ ngác lẩm bẩm, "Vậy thẻ ngân hàng..."

Người đàn ông kéo cô đến bên bàn trà ngồi xuống, trầm giọng nói: "Lát nữa tôi về phòng, tôi có thể xem qua ngăn trong vali của cô."

An Tống: "?"

Cô chỉ bối rối vài giây, rồi nhanh chóng hiểu ra, "Tôi đi xem."

Dung Thận không kịp ngăn cô bé lại, cô bé đã chạy về phía cầu thang.

Anh vặn nút nước, nhìn đi chỗ khác, nhếch môi mỏng, trông rất khó đoán.

Một thợ săn đi săn và không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm.

Khi mới bước đầu "xin xỏ" thì làm sao có thể có sai sót ở cái gọi là trình độ đạo đức nghề nghiệp.

Ngay cả một người như Dung cũng không quan tâm đến đạo đức, nhưng để tránh bị chỉ trích, anh ta vẫn tránh những rủi ro liên quan.

Tất cả những điều này có thể coi là một kế sách thấu tình đạt lý, nhưng bản thân anh lại vô tình rơi vào lưới tình, điều này trở thành biến số khó lường duy nhất.

...

Ba phút sau, An Tống vội vã trở lại phòng khách, cầm trong lòng bàn tay một tấm thẻ ngân hàng.

Mọi sự do dự và không chắc chắn dường như đã trở nên vô nghĩa, ngồi đối diện với người đàn ông, cô xòe lòng bàn tay ra hỏi: "Anh để vào lúc nào vậy?"

"Tất nhiên là lúc em không biết." Dung Thận rót một chén trà đen mới pha, lúc đưa cho cô, cong môi.

An Tống cầm tách trà nhấp một ngụm, nhưng ánh mắt lại hướng về phía khác, trầm tư.

Trong nhận thức của cô, Dung Thận không thể làm mấy cái chuyện lén lút giấu thẻ trong vali của cô như vậy.

Một lúc sau, trong đầu An Tống chợt lóe lên một hình ảnh, mặc dù rất nhanh nhưng cô đã bắt được, "Là... Lăng Kỳ?"

Kể từ khi cô chuyển đến Vân Điên, người duy nhất tiếp xúc với cô nhiều nhất là Lăng Kỳ.

Kể cả......vài lần trước và sau khi dọn đồ, cô ấy cũng ở đó.

Dựa vào tính khí bộc chộp của Lăng Kỳ, không phải là không thể nhét thẻ ngân hàng vào vali trong khi cô không chú ý.

Người đàn ông chẳng tỏ rõ đúng sai, nhíu đôi lông mày rậm lại liền chuyển đề tài, "Bây giờ không cần lo anh sẽ vi phạm đạo đức nghề nghiệp rồi chứ?"

An Tống trợn tròn mắt, rất thẳng thắn hỏi: "Nhưng, tại sao ạ?"

Biết anh không vi phạm quy tắc nghề nghiệp, cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng điều tiếp theo lại càng là mức độ nghi ngờ sâu hơn, tại sao một tình huống lớn như vậy lại được sắp đặt, anh không ngần ngại tư vấn cho cô miễn phí.

An Tống thầm nghĩ, không thể nào là... tình yêu sét đánh đúng chứ?

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt sâu như biển, có lẽ bây giờ là thời điểm tốt, thời điểm tốt để 'dàn xếp ổn thỏa'.

Sau một lúc im lặng, Dung Thận trầm giọng nói: "Có lẽ bởi vì anh không phải là nhà trị liệu tâm lý chuyên nghiệp, em là bệnh nhân đầu tiên tôi tiếp nhận, cũng sẽ là người cuối cùng."

An Tống nghiêng đầu khó hiểu.

Nhà trị liệu tâm lý không chuyên nghiệp là gì?

Người đàn ông ưu nhã nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Trong lĩnh vực tâm lý trị liệu trong nước, tư vấn và trị liệu bằng thuốc hiện nay là phương pháp chủ yếu. Chuyên ngành của anh là trị liệu bằng âm nhạc, ngành này còn chưa được phổ biến ở Trung Quốc."

Nói chính xác hơn, nhà trị liệu âm nhạc chỉ là nghề thứ hai của anh.

Thực chất là trong thời gian học đại học, lúc rảnh rỗi, anh tham gia một khóa học trị liệu âm nhạc chuyên nghiệp, cuối cùng tốt nghiệp với tấm bằng kép.

An Tống gật đầu nửa hiểu, nhớ tới Hàn Thích từng nói Dung Cửu trong lĩnh vực âm nhạc trị liệu đã đạt được thành tựu lớn, kế hoạch luyện nghe mà anh lập cho mình cũng có thể chứng minh điểm này.

Nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của cô cũng tiêu tan rõ rệt, "Anh học đại học ở nước ngoài à?"

Dung Thận trả lời, tiện thể nói luôn tên của trường đại học nước ngoài.

An Tống đột nhiên cảm thấy xấu hổ.

Đó là mười trường đại học hàng đầu thế giới do USNews xếp hạng.

Hai tay An Tống vuốt ve chiếc chén sứ quý giá, ngước mắt nhìn người đàn ông nhưng lại do dự không nói nên lời.

"Lại đây." Dung Thận tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt nói.

An Tống đứng dậy ngoan ngoãn đi tới, trong nháy mắt đứng ở bên cạnh anh, ngón tay đã bị người đàn ông nắm trong lòng bàn tay.

Cô đứng, anh ngồi.

An Tống cúi đầu nhìn gò má tuấn mỹ của Dung Thận, tâm trạng trầm mặc hai ngày nay khẽ dậy lên một tia vui sướng.

Giây tiếp theo, người đàn ông buông tay cô ra, trực tiếp ôm lấy cô.

An Tống bị ép dựa vào vai anh, hai tay chắp sau lưng không chỗ bám víu.

Dung Thận bắt chéo chân, đôi mắt đen không đáy thẳng thắn nhìn cô: "Nói cho anh biết, hiện tại em đang suy nghĩ gì?"

"Không nghĩ gì cả." An Tống bắt lấy ngón tay của người đàn ông đang dán ở eo mình, bình tĩnh bổ sung, "Đừng vì em mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, là được rồi."

Hô hấp của Dung Thận hơi nặng, đột nhiên cảm thấy nhói lên không nói nên lời.

Anh dùng sức ôm chặt An Tống, hơi thêm lực ôm cô vào lòng, vẫn ngồi nghiêng người như vậy, nhưng so với lần trước ở trong phòng làm việc thì ôm cô chặt hơn.

Người đàn ông hỏi cô: "Em không nghĩ là anh lừa em sao?"

"Anh làm như vậy nhất định là có lý do của anh." Hai tay An Tống đặt ở trên đùi, dựa vào trên vai Dung Thận, nghiêm túc nói: "Không thể gọi là lừa dối, nói che giấu thì đúng hơn. Nhưng so với những điều này, em nghĩ anh đã giúp em nhiều hơn."

Giúp cô thoát khỏi những cảm xúc, giúp cô ấy bước ra những cản trở về mặt tình cảm, giúp cô bắt đầu lại cuộc sống, giúp cô chuyển trường... quá nhiều đến mức không thể kể hết.

Nếu anh có ý định lừa dối cô, anh có thể khoanh tay đứng nhìn những chuyện này.

Cô không thể lật đổ tất cả những điều tốt đẹp của anh chỉ vì cái gọi là che giấu này.

Nếu phải nói đến đúng sai, nhiều nhất có thể coi công và tội ngang nhau.

An Tống không phải người mù quáng trong tình yêu, ít nhất giờ phút này cô còn tỉnh táo phân biệt phải trái.

Chỉ cần không vi phạm luân thường đạo lý, cô sẽ tiếp tục yêu anh bằng cả trái tim.

Bất kể là ỷ lại hay thích, bản chất không có gì khác nhau, dù sao đều là do lòng bao dung mà thôi.

Phía sau, người đàn ông không nói lời nào, mà là cúi đầu hôn lên môi cô.

Biểu tình của An Tống vẫn còn trúc trắc, nhưng cũng không kháng cự sự thân mật như vậy.

Có thể là sau khi cởi bỏ nút thắt, tâm tình của cả hai đã thay đổi.

Dung Thận mạnh mẽ đến mức anh ôm chặt cô, thậm chí bóp đau sống lưng cô.

Có một thứ cảm xúc gọi là tội lỗi đang hoành hành trong lồng ngực người đàn ông, nghĩ đến kế hoạch của mình, và cũng nghĩ đến tấm lòng của cô.

...

Ngày hôm sau, đêm Giáng sinh.

An Tống dậy muộn, đến gần mười giờ vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ.

Dưới nhà không có người đàn ông, bữa sáng vẫn còn nóng hổi trên bàn ăn.

An Tống chậm rãi đi tới trước bàn ngồi xuống, trầm mặc suy nghĩ.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, cơ thể cường tráng của người đàn ông đã lọt vào tầm nhìn.

Dung Thận nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cô, đầu ngón tay hơi mát lạnh ấn vào giữa hai lông mày cô, "Còn chưa tỉnh à?"

An Tống nắm cổ tay anh ngửi, "Anh ra ngoài hút thuốc à?"

"Ừ, không thích mùi khói à?"

Người đàn ông nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh cô, mở nắp cách nhiệt của đĩa thức ăn ra, nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn không ngừng rơi trên mặt cô.

An Tống lắc đầu, "Không phải không thích, bố em... bố cũng từng hút thuốc."

Nói xong cô khựng lại, ngạc nhiên vì tại sao bản thân lại nghĩ đến bố mình, còn có thể thốt ra một cách bình thản như vậy.

An Tống cắn khóe miệng, trong mắt ẩn chứa niềm vui thầm kín, "Xem ra em đã lâu không có triệu chứng tróc tách tình cảm rồi."

"Đây là tín hiệu tốt, đừng kiêu ngạo, tiếp tục phát huy đi." Người đàn ông vén sợi tóc rơi ở khóe miệng cô, ngẩng đầu hướng về phía bàn ăn nói: "Em ăn sáng trước đi, lát nữa anh đưa em tới chỗ này."