Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 107: Ghen



Khi ra ngoài vào buổi trưa, An Tống luôn nghĩ về việc Dung Thận sẽ đưa cô đến đâu.

Dù gì thì cũng là đêm Giáng sinh, lại còn là Giáng sinh đầu tiên họ bên nhau, nên rất đáng nhớ.

Nói không chừng lại thuận theo sở thích, dẫn cô đi đến mấy chỗ vui chơi gì đó thư giãn vui đùa?

Tuy nhiên, khi xe chạy vào bãi đậu xe của Khu thắng cảnh Minh Giang, An Tống cảm thấy xấu hổ vì mấy cái suy nghĩ đoán già đoán non của mình.

Đã từng đến Minh Giang, lúc đầu ở đây là một con phố ăn vặt, họ ăn nhịp với nhau, quyết định kết hôn bằng thỏa thuận.

An Tống liếc nhìn Minh Giang còn mờ mịt, sau đó nghiêng đầu nhìn người đàn ông cởi dây an toàn, "Sao anh lại tới đây?"

Các điểm tham quan đón Giáng sinh quá đông đúc, chưa kể đâu đâu cũng có vẻ chen chúc và ồn ào.

An Tống ích kỷ cho rằng đây chắc chắn không phải là nơi thích hợp để các cặp đôi đi nghỉ ngơi và hẹn hò.

Nở nụ cười trong mắt, Dung Thận cởi dây an toàn cho cô, ra hiệu cho cô xuống xe, "Đưa em đi giải khuây."

"Ồ......"

An Tống đáp, lại nhìn ra ngoài cửa sổ đường phố đông đúc với vẻ mặt đờ đẫn.

Cô không buồn, nhưng khu danh lam thắng cảnh đông đúc này có thực sự thích hợp để nghỉ ngơi không?

Vì Dung Thận đã sắp xếp nên An Tống sẽ không nói nhiều.

Hai người xuống xe, tay trong tay đi về phía bến tàu Minh Giang.

Trên đường đi, An Tống nhạy bén nhận ra sự dò xét, bàn tán xung quanh.

Hầu hết... xoay quanh Dung Thận.

Hôm nay cô ra ngoài còn quấn một chiếc khăn quàng cổ, nửa dưới khuôn mặt gần như bị che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt đen tròn như quả hạnh.

Nhưng Dung Thận thì khác, tấm lưng thẳng của anh thẳng tắp và hoàn hảo, chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối làm nổi bật tỷ lệ cơ thể vượt trội của anh.

Điểm chính là khuôn mặt anh tuấn tuấn tú, cho dù ánh mắt nhìn thẳng lạnh lùng lãnh đạm vẫn không khỏi khiến người qua đường nghiêng ngả bình phẩm.

"Anh ấy cao thật, ít nhất cũng phải 190."

"Vừa cao lại vừa đẹp, đây mới gọi là cực phẩm nhân gian..."

"Muốn xin phương thích liên lạc thật đấy, sẵn sàng làm lốp dự phòng rồi đây."

An Tống: "..."

Những lời trêu ghẹo hoặc khen ngợi thiện ý kiểu này hầu như không đi đến đâu cả.

An Tống nghe cũng không phải lần đầu tiên.

Nhưng cô chỉ có chút ghen, ngấm ngầm nắm chặt ngón tay của người đàn ông, không nói một lời mà tăng tốc.

Mới đi được vài bước, cô đã xuất thần đá vào một phiến đá xanh nhô cao, hơi loạng choạng, trong lòng càng cảm thấy chán nản.

"Cẩn thận, coi chừng đường đi." Dung Thận ôm lấy người cô, ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn vẻ mặt nhỏ ủ rũ của cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, "Làm gì mà đi nhanh thế?"

An Tống dựa nửa người vào trong lòng người đàn ông, thật lâu sau mới nhịn được nói một câu, "Ở đâu có bán khẩu trang nhỉ?"

Ý nghĩ đầu tiên của cô là cởi chiếc khăn quàng cổ ra và quấn quanh người Dung Thận, ít nhất cũng có thể chặn được khuôn mặt hấp dẫn của Dung Thận.

Nhưng chiếc khăn quàng cổ của cô không hợp với khí chất của anh, nên cô chỉ có thể cân nhắc mua một chiếc khẩu trang cho anh đeo.

Họ mới quen nhau không lâu, số lần họ nắm tay nhau ra đường lại càng hiếm hoi hơn.

Lần duy nhất đi chơi cò bị mấy cô bé sinh viên thảo luận bàn tán.

Nhưng trong khu vực danh lam thắng cảnh còn có nhiều hơn, các cô gái ở mọi lứa tuổi thường xuyên dán mắt Dung Thận.

Trong số đó, có không ít nhân vật nổi tiếng nhỏ trên Internet vừa đi vừa phát sóng trực tiếp bằng điện thoại di động, họ cũng lén lút quay camera về phía Dung Thận.

An Tống cảm thấy cô nên vui vẻ, kiểu tự hào, nhưng cô không thể vui vẻ được.

Mà Dung Thận người trầm tư lại tinh tế, có thể nhìn thấy cảm xúc không ngừng bị kìm nén của cô chỉ bằng một cái liếc mắt.

Người đàn ông ôm chặt lấy cô, trầm giọng cười nói: "Mua khẩu trang cho ai?"

"Anh." An Tống nắm lấy ống tay áo của anh, ánh mắt rất cố chấp, "Rất nhiều người cứ nhìn anh..."

Dù sao cô cũng không biết có ích kỷ hay không, cô nghĩ gì thì nói ra.

Lúc này, Dung Thận ngước mắt nhìn người trước mắt, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, "Sắp không còn người nữa rồi, nhỉ?"

An Tống không hiểu ý tứ của câu này, đi một đoạn ngắn, bến tàu du lịch đã ở rất gần trước mặt.

Như Dung Thận đã nói, sau khi lên thuyền du ngoạn, người ít đi, tiếng ồn ào dần dần bị thay thế bằng tiếng mái chèo dễ nghe.

Cảm xúc giữa hai lông mày của An Tống tiêu tán một chút, tựa vào bên cửa sổ thuyền, kéo khăn quàng cổ, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

"Sao thế? Không vui à?"

Theo hương trà tràn ngập trong thuyền, giọng điệu trầm thấp dịu dàng của người đàn ông dần dần lọt vào tai.

An Tống nghiêng đầu nhìn, ánh mắt rơi vào trên chiếc bàn vuông trong cabin, trước mặt đã đặt sẵn một tách hồng trà.

"Không ạ." An Tống cũng không muốn quá nhỏ mọn, lông mày nhướng nhướng chuyển đề tài, "Kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Dung Thận thần bí nhếch lên môi mỏng, "Sợ anh đem em đi bán à?"

"Buôn người là phạm pháp." An Tống liếc anh một cái, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm, "Em không tin anh có thể bán."

Cổ họng người đàn ông tràn ra một tràng cười thuần phác, ánh mắt thâm thúy nhìn cô không giấu diếm vẻ bao dung chiều chuộng, "Xem ra quả thật không vui rồi, học được cách dọa người rồi."

An Tống: "..."

Cô im lặng và cúi đầu uống trà, như thể đang che giấu điều gì đó.

An Tống mặc dù không nói gì, nhưng cô rất vui vẻ, trước mặt Dung Thận không chỗ nào có thể trốn tránh.

Cô không buồn, nhưng cô có một chút háo hức và hối tiếc về cuộc hẹn hò Giáng sinh này.

Dù sao thì đó cũng là chuyến đi đầu tiên của hai đứa, dù gì thì cũng luôn muốn trở nên hoàn hảo, nhưng lần nào cũng không thể thoát khỏi định luật Murphy, mọi thứ lại phản tác dụng.

An Tống nhạy cảm và hay suy nghĩ, lúc này cũng có chút khó chịu.

Dung Thận trong mấy ngày thường rất bận rộn, sớm biết cô nên chủ động làm một số chiến lược vui chơi, vẫn tốt hơn là thụ động hưởng thụ.

...

Sau nửa giờ, thuyền dừng lại ở Phòng trưng bày Sơn Thủy bên kia bờ sông Minh Giang.

Đường đi dạo trên sông kéo dài đến tận chân núi phía xa, người đi bộ thưa dần, có chút yên tĩnh của chốn bồng lai tiên cảnh.

Xuống thuyền, bước lên bãi cỏ đi vào sâu, trên đường đi còn có thể nhìn thấy trên lan can gỗ treo băng rôn cùng ruy băng, hình như là một loại hoạt động nào đó.

Núi Thương Sơn xanh tươi như tranh vẽ.

Mãi cho đến khi dải ruy băng bị gió thổi bay, An Tống mới có thể nhìn rõ nét chữ viết trên đó.

——Lễ hội lửa trại Giáng sinh.

An Tống nhất thời co rút đầu ngón tay, các loại cảm xúc tràn ngập trong lòng, càng thêm xấu hổ nhìn Dung Thận, "Tới đây để tham gia lửa trại sao?"

Giáng sinh, cô đã có.

Lễ hội lửa trại, cô đã nghe nói qua.

Lễ hội Lửa trại Giáng sinh, thật mới mẻ.

Người đàn ông chậm rãi đi về phía trước, nghe thấy âm thanh, anh nghiêng đầu liếc nhìn An Tống, trầm giọng nói đùa: "Tưởng là tối mịt anh còn dẫn em đi đến mấy chỗ đống đúc ngắm cảnh à?"

An Tống biết mình sai rồi, yên lặng nắm lấy ngón tay của người đàn ông, nịnh nọt nói: "Không ạ, em nghĩ... anh nhất định sẽ suy nghĩ khác người."

Hành vi khen ngợi này sự thật là vừa hời lại còn khoe mã nữa chứ.

Dung Thận khẽ nhướng đôi mày rậm, cười không nói lời nào.

An Tống cọ cọ vào người đàn ông, hai tay ôm lòng bàn tay anh, "Sao anh không nói?"

"Muốn nghe anh nói gì?" Dung Thận rất hài lòng với việc cô chủ động đến gần bày tỏ tình cảm, anh siết chặt lòng bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đường nét ôn nhu.

"Nói cái gì cũng được, nhưng tốt nhất là nói thêm vài câu." An Tống liếm khóe miệng, ngữ khí nhu hòa: "Em sẵn lòng lắng nghe... Anh tức giận sao?"