Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 4: Đến từ địa ngục (4)



Evan đợi hồi lâu, đối phương không nói vế sau, việc này khiến anh cực kỳ khó chịu, anh bèn mất hết phong độ đạp Caesar một phát, để lại dấu giày trên ống quần âu cao cấp của hắn.

“Đừng sốt ruột Evan à, tôi muốn nếm thử bánh táo nướng ở đây đã.” Caesar mỉm cười thong dong, điều này khiến Evan lại thấy khó chịu.

Cuối cùng, món họ gọi đã tới, Caesar nhìn bánh táo nóng hổi, nở nụ cười hài lòng. Nếm thử một miếng nhỏ, hắn nhắm mắt lại, tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ.

“Này, nói mau lên.” Evan cảm thấy đi chung với tên này, kiên nhẫn của mình sắp bị dùng cạn rồi.

“Được rồi, được rồi, là FBI và từng là quân nhân, chắc anh cũng có khả năng quan sát và phán đoán sắc bén, anh nghĩ mà xem, mấy nạn nhân đó có điểm chung nào?” Caesar chống cằm nhìn về phía Evan, cặp mắt xanh lam sâu thẳm ấy như muốn hút trọn toàn bộ ánh sáng trên thế giới này.

“Điểm chung… đều là nam.” Evan tự chế giễu nói.

“Evan à, đừng mâu thuẫn tâm lý với tôi như thế. Hãy từ bỏ nỗi mất kiên nhẫn dành cho tôi, nghĩ xem nạn nhân của ba gia đình chúng ta ghé thăm chiều nay thể hiện ra có gì chung, ngoại trừ việc họ đều là đàn ông?” Caesar dịu giọng, không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn nữa, giọng nói của hắn cực kỳ nghiêm túc, mang vẻ nghiêm nghị của một học giả.

Tâm trạng của Evan trở nên điềm tĩnh, anh nhắm mắt nhớ lại tất cả chiều nay, “Họ đều là trụ cột trong gia đình.”

“Ừ hứ, còn gì nữa?”

“Đối với họ gia đình rất quan trọng.”

“Đúng thế, cũng tức là đặc điểm lớn nhất của những nạn nhân này chính là “gia đình”.” Ngón tay Caesar búng cặp lông mày nhíu chặt của Evan, Evan cũng đồng thời mở choàng mắt.

“Gì?” Evan không hiểu.

Gia đình cũng trở thành động cơ giết người của hung thủ ư?

Nhưng Caesar không nói nữa, mà nhai chầm chậm, tận hưởng món ngon trước mặt.

Không phải không có khả năng gây ra án mạng hàng loạt tàn nhẫn thế này vì ngưỡng mộ và ghen tị với hạnh phúc của người khác, có điều chỉ là không thể giải thích nổi những hành vi đối với nạn nhân của hung thủ gây ra bởi ngưỡng mộ và ghen tị.

“Tôi đoán, mọi nạn nhân nhất định đều quen biết hung thủ bằng cùng một cách.”

“Nhưng nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình của họ đều khác nhau…”

“Tìm ra cách quen biết ấy là việc của FBI các anh, không phải của tôi.” Caesar rướn mày, đầy thích thú. Evan nhìn theo ánh mắt hắn, mới phát hiện ra hắn đang ngắm cô gái ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa.

Evan thở dài, anh biết mình còn rất nhiều việc phải làm.

Hai giờ rưỡi sáng, Caesar bị đánh thức bởi chuông điện thoại réo không ngừng, hắn thở dài ngồi dậy, trên môi nở nụ cười, dường như đã đoán được người gọi là ai.

“Bây giờ không phải lúc hay để gọi điện thoại đâu, thanh tra Evan Lee của FBI.” Caesar thong thả vuốt tóc ra sau đầu, toát ra vẻ thanh tao hoà vào màn đêm.

“Tôi biết cách ấy là gì rồi!”

“Ồ? Là gì?” Caesar dựa vào đầu giường, như đang cổ vũ đứa trẻ học mầm non giành được chiến thắng.

“Anh đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó được không? Tôi đã so sánh xen kẽ hành tung trong ba tháng trước khi chết của những nạn nhân này, phát hiện ra họ đều từng lái xe chở người thân hoặc bạn bè đi du lịch đường dài, họ đều từng đi qua một đoạn trên xa lộ số 22!”

“Ồ… Quả nhiên là phát hiện mang tính quyết định! Tôi đã được biết về thành tựu anh đạt được, xin hỏi tôi có thể ngủ chưa?” Caesar ra vẻ muốn cúp máy.

“Đương nhiên là không được! Ngày mai anh phải đến đoạn đường đó cùng tôi!”

“Tôi từ chối.”

“Tại sao?”

“Vì mai tôi có một cuộc hội thảo cực kỳ quan trọng, các chuyên gia khắp nơi trên thế giới đều sẽ đến, chúng tôi sẽ nghiên cứu hình phạt La Mã cổ đại, đây là đề tài hết sức thú vị, tôi nhất định phải tham gia.”

“Được thôi, anh có thể tham gia, có điều tôi sẽ mang còng tay, lôi anh từ trên bục hội thảo xuống, chắc hẳn chuyên gia khắp nơi trên thế giới sẽ rất thích được thấy cảnh đó phải không?”

Caesar nhắm mắt cười bất lực, “Phục vụ cho chính phủ là vinh dự của mọi công dân, xin hỏi giờ tôi có thể ngủ chưa?”

“Chúc ngủ ngon, Caesar.”

Caesar sửng sốt, đáp khẽ: “Chúc ngủ ngon, Evan.”

Nhưng trong đêm khuya yên tĩnh ấy, Caesar chẳng còn buồn ngủ nữa. Hắn đứng dậy đến phòng khách, rót một ly vang đỏ cho bản thân, tuỳ tiện ngồi xuống ghế bành. Trước mặt hắn là màn hình TV tựa một tấm gương, dường như có thứ gì đang bành trướng vô hạn trong bóng tối, muốn nuốt trọn cả thế giới này. Trong màn hình là bóng phản chiếu mơ hồ của Caesar, có điều hắn trong gương đang nở nụ cười cám dỗ, cặp đồng tử mắt quái dị màu vàng chứa ý cười giễu cợt.

“Lâu lắm rồi không ai chúc ngươi ngủ ngon cả, Caesar thân mến.”

Ngón tay Caesar chà xát mép ly rượu, gục đầu cười, “Anh toàn thích để ý đến những chi tiết lặt vặt này.”

“Ngươi rất thích giọng anh ta, đặc biệt là câu “chúc ngủ ngon” đó, ta cảm nhận được trái tim của ngươi như lún vào đám mây mềm mại.”

“Mammon, anh ấy chỉ là một người bình thường mà thôi.”

“Nhưng ngươi vẫn giữ tâm trạng mừng rỡ.” Trong bóng phản chiếu, Mammon cười toe toét, “Có lẽ dù là ác quỷ cũng có thiên thần hộ mệnh của mình.”

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thiên thần, cũng không khát vọng được cứu rỗi.” Caesar đứng dậy đi vào phòng, màn hình TV tăm tối tựa ao nước tù.

Chín giờ sáng hôm sau, có người bấm chuông cửa căn hộ của Caesar. Hắn mặc áo ngủ đứng dậy, nhập nhèm buồn ngủ, Evan ngoài cửa mặc âu phục thẳng thớm, ngay cả cà vạt cũng thắt ngay ngắn.

“Này, tôi bảo, không ngờ phó giáo sư khảo cổ học lại giàu thế đấy?”

Caesar mỉm cười mở cửa, “Vì tôi có bà nội giàu có.”

Evan không biết đối phương đang nói đùa hay nghiêm túc, thế là không nói tiếp nữa, “Có phải chúng ta nên đi thôi không?”

Caesar thong thả đi vào bếp, “Cà phê hay hồng trà? Tôi còn phải vệ sinh cá nhân đã.”

“Hồng trà.”

“Tôi biết, vì cà phê tốn thời gian quá, anh muốn tôi đi mau.” Caesar lấy luôn nước khoáng trong tủ lạnh ra đặt trước mặt Evan, “Nè, cái này mới là nhanh gọn nhất.”

Mười phút sau, Caesar mặc sơ mi và quần bò giản dị, đeo kính râm bước ra ngoài.

Xa lộ số 22 vẫn nóng nực, hai bên đường không có bất cứ phong cảnh dư thừa nào, đơn điệu, buồn tẻ, nhạt nhẽo.

Evan lái ô tô, còn Caesar bên cạnh anh thì dứt khoát dựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi.

Tới tận khi họ đến một cây xăng, Evan dừng xe.

Caesar tỉnh giấc, tháo kính râm, “Chúng ta đến đâu rồi?”

“Trạm xăng. Nếu là du lịch đường dài, rất có thể nạn nhân đều dừng ở đây để đổ xăng.” Cũng tức là, có thể hung thủ là nhân viên trạm xăng này.

Caesar không tỏ thái độ gì, theo sau Evan bước vào trong.

Cây xăng này rất đơn sơ, chỉ có hai người. Một người là một ông già khoảng năm mươi tuổi, đầu đã trọc lốc, sơ mi lanh trên người nhìn hết sức cũ kỹ, ông cúi đầu, ngủ rất say.

Người còn lại là một gã thanh niên ngoài hai mươi, khi thấy Evan trên mặt y nở nụ cười xởi lởi, còn khi nhìn thấy Caesar thì không khỏi ngây người.

Evan hiểu được phản ứng của y, bởi Caesar hôm nay nhìn cứ như ngôi sao Hollywood đang trong kỳ nghỉ.

Gã trai đổ xăng cho Evan, còn Evan thì rút giấy tờ ra chứng minh mình là đặc vụ liên bang, có một vụ án cần đặt câu hỏi theo quy định, hy vọng y hợp tác.

Trong mắt gã trai có chút căng thẳng loé qua, việc này không thoát khỏi mắt Evan.

Evan rút xấp ảnh nạn nhân ra, “Cậu tên gì?”

“Todd.”

“Được, Todd, mời cậu xem trong số ảnh này có ai từng đổ xăng ở chỗ cậu không?”

Todd nhìn rồi đáp: “Xin lỗi, tôi không nhớ…”

Evan biết y không thể nào không nhớ, người đến đây đổ xăng tuyệt đối không nhiều.

“Cậu nhìn lại xem, Todd.”

Evan chú ý đến động tác nuốt nước bọt trong cổ họng của Todd, anh càng chắc chắn hơn Todd đã từng gặp người trong ảnh.

“Rất tiếc, tôi quả thật không nhớ ra… hay là anh hỏi bố tôi xem? Có lẽ bố nhớ, tôi không ở đây thường xuyên, thi thoảng cũng vào thành phố làm thuê.”

Ép buộc cũng vô ích, Evan mỉm cười hiền lành, đi về phía bố Todd. Todd cũng vào chỗ ở sau cây xăng của họ định kiếm gì ăn.

Trong lúc Evan đang trò chuyện với bố Todd, Caesar đằng sau huýt sáo. Thì ra là Todd lái xe chuồn mất.

Evan lập tức lao vào xe, đạp ga phóng vút đi, cát vàng bay bổng trên xa lộ, Caesar khoanh tay tỏ vẻ hóng trò.

Kỹ năng lái xe của Evan không hề kém, chưa đầy một phút đã phóng vượt xe Todd, chặn đường y.

Todd còn muốn quay xe, Evan tông thẳng vào xe y, đẩy y ra khỏi xa lộ, lúc đó xe Todd suýt thì lật ngửa, gã trai này ngồi dựa vào ghế còn chưa hoàn hồn. Evan sầm mặt đi tới, thò tay qua cửa sổ mở cửa xe, gã trai này bị Evan xách ra ngoài như mất hết sức lực. Evan nhét y vào con SUV của mình, lái về cây xăng.

Bố Todd ra đón, còn Evan thì khoanh tay ngắm nghía Todd.

“Tại sao cậu lại bỏ chạy?”

“Tôi… tôi chỉ muốn đi mua đồ thôi.”

“Mua đồ? Đến Washington đáng lẽ phải đi bên này, cậu đi bên kia là định đến thành phố nào?” Evan vạch trần lời nói dối của Todd một cách dễ dàng.

“Tôi… tôi…” Todd liên tục nuốt nước bọt, sống lưng y tì vào bàn, chỉ trong nháy mắt, y bỗng chộp con dao Thuỵ Sĩ dùng để khui nắp hộp đằng sau lưng, đâm về phía Evan.

“Ối!” Caesar cách đó không xa kêu lên lạnh toát.

Còn Evan thì nhanh nhẹn túm gọn cổ tay Todd, vặn mạnh đánh rơi con dao, cánh tay y cũng bị bẻ ngược ra sau lưng. Biểu cảm của Todd đau đớn đến méo mó.

“Bây giờ cậu còn định đánh lén tôi, thế có coi là cố ý giết người không thành không?” Evan bỗng thả y ra, đè vai y ấn xuống ghế, “Tốt nhất là cậu nên nói cho tôi biết, tại sao cậu lại bỏ chạy? Có phải vì người trong ảnh không?”

Todd bị sốc bởi Evan, hồi lâu không thốt nên lời.

Caesar thong thả đi tới, tháo kính râm, để lộ khuôn mặt đẹp tuyệt trần như thiên thần trong tranh sơn dầu.

“Todd, nếu cậu còn không nói thật, sẽ bị nghi ngờ là sát nhân biến thái trong vụ giết người hàng loạt. Đến lúc đó cậu sẽ bị đưa đến toà án bang khác, còn phải ngồi tù. Đoán xem cậu sẽ gặp gì trong tù? À… à… ở đó có rất nhiều đồng loại của cậu, các cậu có thể giao lưu với nhau, họ sẽ chăm sóc cậu…”

“Không… không… tôi chẳng làm gì cả…” Todd mím môi.