Nhìn Vào Vực Thẳm

Chương 5: Đến từ địa ngục (5)



Bố Todd chạy tới, che chắn cho con trai, “Chúng mày làm gì đấy? Chúng mày có chứng cứ gì chứng minh con trai tao đã làm gì không? Nếu không có, thì cút ngay cho tao!”

Evan hé miệng đang định nói gì, Caesar bên cạnh thong thả lên tiếng hỏi: “Hì, nhớ chuyên viên trong cục các anh phác hoạ hung thủ thế nào không? Chắc là nhìn y nhỏ con, tỏ vẻ ngây thơ khiến nạn nhân thả lỏng đề phòng, nhìn vóc dáng và khuôn mặt của cậu ta rất phù hợp với điều này đó! Phải rồi, chuyên viên còn bảo hung thủ có dục vọng với đàn ông, tàn sát quá mức chính là trút dục vọng. Anh có thấy từ lúc tôi bước vào, cậu ta đã nhìn tôi chằm chằm không? Tôi cá rằng cậu ta rất thích kiểu như tôi, may mà Evan đi cùng tôi, nếu không thì có khi tôi vừa bước vào đã bị cậu ta biến thành tiêu bản người rồi. Tôi cũng đã đoán, chắc hẳn hung thủ rất ngưỡng mộ và ghen tị với các gia đình hạnh phúc, nhìn cậu nhóc này, suốt ngày làm việc ở cây xăng cũ nát này, tất cả đều là vì ông bố cổ hủ của cậu ta, quần áo của họ không hề có dấu vết được chăm chút, chắc cậu ta đã mất mẹ lâu lắm rồi, lại cách biệt với thế giới, cậu ta chắc mong ngóng gia đình hạnh phúc trong TV lắm, điều này lại phù hợp với phỏng đoán của tôi! Cộng thêm việc chúng ta lái xe trên xa lộ này lâu thế, chỉ nhìn thấy cây xăng này, đây chính là điểm giao nhau của các nạn nhân đó, mau báo cho đội điều tra đến thu thập chứng cứ đi, vụ án này chẳng mấy chốc sẽ khép lại!”

Caesar thong thả nói một đoạn dài, thực tế thì hắn cũng nói ra cả nghi ngờ trong lòng Evan.

“Không hề! Tôi không giết người! Đó chỉ là tai nạn! Tai nạn thôi!” Todd kích động đứng dậy, bố y chắn y sau lưng mình.

“Chúng mày đang đe doạ con trai tao!”

Evan không quên lời Todd vừa nói, “Tai nạn mà cậu bảo là chỉ tai nạn gì?”

Bố Todd không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Evan đầy thù địch.

“Bỏ đi, đừng lãng phí thời gian nữa.” Caesar nhún vai, “Gọi điện thoại bảo người đến đào xác lên là xong.”

Câu nói này không chỉ khiến Todd và bố y kinh ngạc, Evan cũng phải sững sờ, rốt cuộc Caesar đang nói bậy gì thế?

Hai tay Caesar đút trong túi, cơ thể hơi ngả về phía trước, nhìn vào mắt Todd.

“Đây là cơ hội cuối cùng đấy Todd. Tự cậu nói ra, khác hẳn với bị các đặc vụ phát hiện ra bí mật của cậu đấy.”

Thế giới im bặt trong nháy mắt, bố Todd vẫn cứng đơ chắn trước mặt con trai mình, nhưng ông ta cũng không còn lựa chọn nào.

“Tôi không cố ý… Tất cả chỉ là tai nạn… là tai nạn thôi…”

Giọng Todd nghẹn ngào.

“Nói đi, rốt cuộc là thế nào?” Caesar dịu giọng nói.

“Tôi chỉ thích điện thoại của anh ta, tại anh ta tự quên ở trạm xăng, tôi bèn cầm chơi… sau đó…” Cổ họng Todd nghẹn ứ, y không thể nói tiếp được nữa.

“Sau đó anh ta quay lại, đúng không?” Caesar giơ tay tách bố Todd ra, quỳ một chân trước mặt y, hai tay đỡ má y, giúp y bình tĩnh trở lại.

“Đúng thế! Anh ta ầm ĩ cho rằng tôi ăn cắp điện thoại của anh ta… Tôi không làm vậy! Nhưng anh ta không tin! Anh ta bóp cổ tôi, mắt anh ta đỏ lừ, anh ta muốn giết tôi!”

“Sau đó thì sao? Todd, sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Giọng Caesar càng ngày càng từ tốn, cứ như đang dụ dỗ Todd tiến vào cảm xúc ổn định hơn.

“Sau đó tôi túm lấy mũ bảo hiểm xe máy bên cạnh, đập mạnh lên đầu anh ta… Anh ta lùi lại mấy bước, rồi lại định xông tới…”

“Nên cậu đập thêm rất nhiều phát, tới khi anh ta không bò dậy nữa, cũng không thể làm hại cậu nữa, đúng không? Đầu óc cậu kêu ong ong, chỉ nhìn thấy người đàn ông nằm rạp dưới đất be bét máu, cậu ngồi xổm dưới đất ôm đầu gào khóc, đến khi bố cậu bước vào. Sau khi ông ấy hiểu được đã xảy ra việc gì, ông ấy lôi người đàn ông kia ra chôn sau trạm xăng, ông ấy còn lau sạch vết máu ở đây, từ đó trở đi cậu không dám rời khỏi nơi này nữa, bởi cậu phải ở đây trông chừng cái xác đó, cậu sợ có ai phát hiện ra anh ta. Trạm xăng này đã gò bó cuộc đời của cậu, tầm nhìn của cậu, lựa chọn của cậu.” Caesar thong thả đứng dậy, biểu cảm vốn tươi cười sầm hẳn xuống.

Evan gọi điện thoại báo cảnh sát, quả nhiên họ đào được cái xác đó.

Todd bị hai cảnh sát đưa lên xe cảnh sát, trước khi đi, y hỏi Caesar, “Tại sao anh biết mọi chuyện đã xảy ra? Chỉ là anh tưởng tượng ra thôi thật ư?”

Caesar mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ trên trán Todd, “Tôi nhìn thấy trong mắt cậu. Bây giờ cậu đã thấy nhẹ nhõm chưa?”

Todd mím môi, gật đầu.

Evan đi tới bên cạnh hắn, “Anh lại lừa người ta à? Gì mà đọc được suy nghĩ của người khác, đây chỉ là suy đoán của anh về cậu ta thôi. Có điều tôi rất tò mò, điều gì khiến anh cảm thấy Todd không phải hung thủ của vụ án giết người hàng loạt đó?”

“Không phải cảm giác, mà là biết.” Caesar mỉm cười bí ẩn, “Chúng ta đã giải quyết được một vụ án, nhưng không phải vụ mà chúng ta muốn giải quyết. Còn phải lái xe tiếp à?”

“Đương nhiên rồi.” Evan nhìn đồng hồ, bây giờ là gần trưa, xa lộ sẽ nắng chói chang, “Lúc nãy bố Todd bảo tôi, nếu lái tiếp sẽ có một nhà nghỉ rất đơn sơ, không ít tài xế xa lộ mệt mỏi sẽ nghỉ đêm ở đó.”

“Ồ… anh lại có đối tượng tình nghi à?”

“Đi thôi.” Evan kéo gáy áo Caesar, lôi hắn về phía chiếc SUV đỗ ở ven đường.

Lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng họ nhìn thấy cái nhà nghỉ xa lộ huyền thoại đó.

“Tôi tuyệt đối không trọ ở đây đâu.” Caesar nói.

“Đâu có theo anh. Kể từ bây giờ, tôi và anh là đồng nghiệp công ty kinh doanh, chúng ta đi công tác lái xe ngang qua nhà nghỉ này, vì mệt quá nên muốn nghỉ một đêm.” Evan nhìn chòng chọc vào mắt Caesar, chỉ sợ tên này sẽ nói gì đó không nên nói.

“Anh không phải thanh tra FBI à?” Caesar ra vẻ xác nhận lại.

“Không, và anh cũng chẳng phải phó giáo sư khảo cổ học chết tiệt gì sất. Nếu anh nói hoặc làm gì không nên làm, tôi sẽ bắn thủng đầu anh đấy.” Trên mặt Evan không có bất cứ biểu cảm gì, anh bước vào nhà nghỉ này.

Caesar vẫn bám theo sau anh.

Nhà nghỉ bé tẹo này y như họ đoán trước, cực kỳ đơn sơ. Giẫm lên sàn sẽ phát ra tiếng vang cót két, nhưng sạch sẽ hơn tưởng tượng nhiều.

Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi ở quầy lễ tân, cô đang say sưa xem TV cũ kỹ.

“Hì, xin chào.” Evan lên tiếng chào hỏi đối phương.

“À… xin chào, xin hỏi anh muốn nghỉ lại à?” Biểu cảm đờ đẫn của cô trở nên vui vẻ trong nháy mắt, Evan đoán đã lâu lắm rồi cô không nói chuyện với ai.

“Đúng thế, tôi và đồng nghiệp của tôi định ở đến sáng mai mới đi.”

Người phụ nữ nhìn về phía Caesar, lúc này hắn đứng cách cửa không xa, người đàn ông điển trai này khiến cô ngơ ngác trong giây lát, “Quý ông này là đồng nghiệp của anh à?”

“Cô chuẩn bị hai phòng cho chúng tôi được không?” Evan hỏi.

“Đương nhiên là được.”

“Không cần hai phòng, một phòng là được rồi.” Caesar đi tới, mỉm cười xin lỗi đối phương, “Buổi tối ở đây tẻ nhạt quá, tôi và anh ấy có thể chơi bài Bridge hay gì đó.”

“À… dĩ nhiên là được.”

Evan trừng mắt lườm Caesar, cảnh cáo hắn đừng nói thêm gì nữa.

“Mẹ ơi… có khách à?” Giọng bé trai ngây thơ vang lên.

Evan liếc mắt, nhìn thấy một cậu bé trắng trẻo có mái tóc quăn màu nâu đi xuống cầu thang, trong ánh mắt vừa có vẻ ngượng ngùng, vừa có khát vọng tiếp cận người khác.

“À, Avery, hai quý ông này muốn qua đêm ở nhà nghỉ của chúng ta.” Người phụ nữ mỉm cười cởi mở với Evan, “Các anh có thể gọi tôi là cô Reed, đây là con trai tôi Avery.”

Caesar cười rạng rỡ đi tới, phong độ quý ông lịch thiệp khiến cô Reed ngước mắt lên nhìn đăm đăm rất lâu, “Ở đây chỉ có cô và con trai cô thôi sao? Một cô gái vừa nuôi con trai vừa phải điều hành nhà nghỉ nhỏ, sẽ rất vất vả.”

Cô Reed cười bất lực, “Đây là di sản duy nhất chồng tôi để lại, lúc chồng tôi qua đời, suy nghĩ duy nhất của tôi là phải tiếp tục điều hành nhà nghỉ này. Lâu quá rồi, Avery lớn lên từng chút một, tôi cũng từng nghĩ đến việc đưa nó đến Washington, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tôi đã quen với nơi đây, cuộc sống ở thành phố lớn… tôi phát hiện ra mình không thể thích nghi được nữa rồi.”

“Tôi hiểu. Nhưng cũng phải cho bản thân cơ hội hoà nhập xã hội chứ.” Giọng Caesar rất dịu dàng, dường như cô Reed đã trở thành hàng dễ vỡ đối với hắn.

Cô Reed đưa họ lên tầng, nhà nghỉ này rất nhỏ, tổng cộng chỉ có sáu phòng. Phòng của Evan và Caesar đón nắng đẹp, mặc dù hai chiếc giường đơn nom rất cũ kỹ, nhưng ga giường màu trắng lại toát ra mùi thuộc về mặt trời.

Evan ngả ra giường, lái xe mấy tiếng đồng hồ liền, anh hơi mệt. Còn Caesar thì ngồi ở cạnh cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh hoang vu bên ngoài. Evan ngủ thiếp đi, lúc anh thức giấc, hoàng hôn đã đến.

Tiếng trẻ con đá bóng vọng tới từ bên ngoài cửa sổ, Evan nhìn ra ngoài, là Avery đang đá bóng trên khoảnh đất trống của nhà nghỉ một mình.

“Anh nên đi chơi với nó, như thế sẽ có thể tìm hiểu thêm về đối tượng mục tiêu của anh.” Caesar nằm chống đầu trên giường.

“Tại sao anh không đi? Tôi thấy anh và Lily rất hợp nhau, tôi còn tưởng anh thích trẻ con lắm.”

“Tôi thích Lily, bởi ấy là một cô bé đáng yêu có cặp mắt trong trẻo. Tôi không hứng thú với bé trai. Anh biết đấy, cùng dấu thì đẩy nhau.”

“Thế tôi thì sao? Lý luận cùng dấu đẩy nhau của anh chẳng phải cũng có thể áp dụng với tôi à?” Evan bực dọc hỏi.

“Sao lại vậy được? Anh kiên nhẫn và bác ái hơn tôi mà.”

Evan chẳng buồn để ý đến hắn, mà xuống tầng ra trước nhà nghỉ.

Nói thật thì bóng dáng Avery đá bóng một mình rất cô đơn, nhưng Evan lại không dám bước tới. Trẻ con như thế thường rất nhạy cảm, Evan không biết phải trò chuyện với chúng ra sao.

Đúng lúc quả bóng của Avery bị đá ra xa lộ, một chiếc xe tải đang lao tới.

Nhưng sự chú ý của Avery dồn hết vào quả bóng, thằng bé đuổi theo bóng chạy ra ngoài.

Evan giật thót mình, chẳng nghĩ ngợi gì lao tới, trong khoảnh khắc xe tải không kịp phanh, xông tới trước mặt Avery, Evan ôm nó lăn sang một bên. Anh ôm chặt đứa bé trong lòng, còn chiếc xe tải thì lao đi ba, bốn mét, cuối cùng cũng phanh được.

Tài xế hoảng hốt mở cửa nhảy xuống, “Chúa ơi! Hai người không sao chứ?”

Giờ Evan mới ngẩng đầu lên, anh buông lỏng tay, Avery từ từ ngẩng đầu.

Ánh mắt nó đờ đẫn, rất rõ ràng là bị sốc trước tất cả những việc vừa rồi.

“Avery! Avery! Cháu không sao chứ?” Evan vỗ má Avery, giờ nó mới hoàn hồn.

Đúng lúc ấy, Avery oà khóc.

Năm nay nó vừa tròn mười tuổi, nhưng lại lớn lên trong môi trường cách biệt với thế giới. Dường như nỗi cô đơn, mù mịt và yếu ớt của nó trút ra trong lòng Evan trong tích tắc.

“Không sao đâu bé con, không sao đâu!” Evan kiểm tra cẩn thận cổ, lưng và tứ chi của nó, phát hiện ra không có vết thương nào, cuối cùng cũng yên tâm. Anh ra dấu OK với tài xế, đối phương xin lỗi mấy câu liền rồi mới lái xe đi mất.

Evan ôm Avery nức nở vào nhà, cô Reed nhìn thấy bèn sợ khiếp vía, sau khi hay biết việc đã xảy ra, cô cảm ơn Evan rối rít.

Evan lên tầng, phát hiện ra Caesar đang chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngây người, chắc hẳn hắn đã nhìn thấy hết mọi thứ vừa rồi.

“Anh đã cho nó mong đợi. Nếu mong đợi này bị phá huỷ, nó sẽ rất đau khổ.” Caesar nói khẽ.

“Mong đợi? Tôi đâu có làm gì?”

“Anh đã bảo vệ nó một cách anh dũng. Mà thứ bé trai ở lứa tuổi này cần chính là một ông bố có thể bảo vệ được mình. Nó cần một ngọn núi, cho nó ngước nhìn, cho nó dựa dẫm.”

“Cảm ơn đánh giá cao mà anh dành cho tôi.” Evan ngồi xuống giường, kéo cổ áo mình lên, “Thời tiết oi bức, xem ra tối sẽ mưa rào.”

Quả đúng như Evan dự đoán, sau khi hoàng hôn buông xuống, chớp đột ngột xé toạc bầu trời, trong khoảnh khắc đó cả căn phòng cứ như ban ngày, ngay sau đó mưa to như trút nước, bầu không khí vốn oi bức trở nên ẩm ướt.

Evan và Caesar ngồi chơi bài Bridge trên giường. Vì chỉ có hai người, Caesar đoán được bài của Evan một cách dễ dàng, tình thế ngả hẳn về một phe, Evan cũng cảm thấy càng chơi càng nhạt nhẽo.

Tiếng gõ cửa loáng thoáng vang lên, Caesar nhoẻn cười, “Tôi cá là thằng bé kia đến tìm anh.”

“Sao có thể?” Evan chau mày xuống giường, mở cửa, quả nhiên nhìn thấy Avery cô đơn đứng trước cửa.

“Avery? Sao cháu lại đến đây?”

“… Con sợ…” Avery thì thầm.

Giờ Evan mới hiểu Avery sợ sấm chớp đùng đoàng ngoài trời.

“Mẹ cháu đâu?”

“Mẹ ở trong bếp, mẹ đang chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai. Mẹ bảo các chú là khách hiếm…”

Evan thở dài, “Đừng đứng ngoài cửa nữa, vào đi.”

Avery vừa bước vào bèn rúc vào chăn của Evan, trùm kín cả đầu. Evan về giường, anh vụng về chẳng biết làm thế nào Avery mới không sợ nữa, chỉ có thể kéo hờ chăn ra cho nó thở được, sau đó vuốt ve lưng nó như trong phim, tới khi thằng bé ngủ thiếp đi.

Lúc hơn chín giờ, cô Reed xin lỗi đến đưa Avery đi, Avery lúc này đang ngủ ngon lành bên gối Evan. Cô Reed vốn định đánh thức nó, nhưng Evan lại ngăn cản cô. Anh cẩn thận bế Avery lên, đưa nó về phòng cô Reed.

Avery ngủ rất say, lúc Evan đi nó cũng không tỉnh.

Lúc về phòng, Evan nhìn thấy Caesar ngồi dựa vào đầu giường trong bóng tối.

“Sao anh còn chưa ngủ? Sáng sớm mai chúng ta còn phải lái xe đi tiếp. Tôi đã hỏi cô Reed, đi tiếp còn có một trạm xăng nữa.”

“Đừng ngủ say quá, chuyện luôn xảy ra trong bóng tối mà.”