Nhớ Anh

Chương 6



11

Nếu không phải cái bụng kịp thời vang lên tiếng ùng ục cứu nguy thì tôi sợ rằng mình đã mất hết mặt mũi.

Chẳng mấy chốc, tôi vừa xé bánh bao vừa nhe răng với Cố Kình.

Chờ đó cho tôi!

Đợi chị đây lấy lại sức lực, liền nghĩ cách thịt bé.

Bây giờ tôi đã tỉnh rượu và lấy lại được sự tỉnh táo, phải thừa nhận rằng tôi đã nghĩ về điều đó khá nhiều.

Nếu Cố Kình còn dám hỏi tôi cái vấn đề quái đản như tối qua nữa, thì tôi nhất định sẽ ăn sạch hắn.

Sau đó tựa vào đầu giường thản nhiên châm một điếu th.uốc, đầu ngón tay môn lây khuôn mặt đẹp trai mà trầm mặc của hắn, nói cho hắn biết rằng là bà đây yêu anh!

Đang ảo tưởng hăng hái, g.iết chếch được cái bánh bao cuối cùng.

Không biết cóp hải do tôi ăn quá nhanh hay quá mạnh mà tôi uống một ngụm lớn nước rồi lại nôn vào thùng rác.

Cố Kình sợ hãi vội vàng chạy đến.

Anh lao đến bên tôi, lau miệng và lo lắng hỏi.

“Em..em thật sự không sao.”

Nhưng Cố Kình hiển nhiên không tin, cực kỳ khẩn trương, cuối cùng kéo rèm cửa sổ lên, điều chỉnh lại vị trí gối cho tôi, để tôi tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng anh lạ qua người đi ra ngoài.

“Em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đi đến phòng khám.”

Tôi khóc không ra nước mắt, xua tay chỉ muốn nói rằng có lẽ tôi đã ăn quá nhanh, chỉ cần anh ôm tôi nghỉ ngơi một lát là khỏe lại thôi.

Nhưng mà anh sĩ quan này lại gấp gáp quá, chớp mắt ngay cả bóng cũng không thấy.



Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi bị đánh thức bởi một mùi thơm nồng nàn.

Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc có nên ăn cơm trưa thanh đạm chút hay không, thì từng đợt mùi thơm của thức ăn gặm nhấm ruột gan tôi.

Tôi chống người dậy, nhìn đồ ăn thịnh soạn trên bàn, cằm tôi gần như rớt xuống sàn.

“Cố…Cố Kình, đồ ăn ở homestay ngon vậy à?”

Cố Kình đặt bát và đĩa xuống, lau mồ hôi trên trán, quay người lại khi nghe thấy giọng nói của tôi.

“Anh mượn bếp của họ nấu. Anh nghĩ đến thân thể em yếu, có thể không quen với khẩu vị bên này nên đã làm một số món ở quê em.”

“Bây giờ em thấy thế nào rồi? Còn thấy khó chịu không? Anh có mua thuốc cho em rồi, lúc về thấy em ngủ ngon quá nên anh cũng không quấy rầy em.”

Tôi mím môi, mắt tròn xoe.

Anh ấy…anh ấy thực sự biết nấu ăn à?

Ôi người chồng đức hạnh!

Tôi còn chẳng thèm đánh răng, nhảy xuống giường đi đến bên bàn, dùng đũa gắp một miếng thịt xào cho nó vào trong miệng.

Mềm và ngon, trong miệng tràn ngập hương vị thịt.

Ngon quá đi thôi!!!!

“Cố Kình, anh nấu ăn sao mà ngon quá vậy?”

Tôi đánh rơi đũa khắp nơi, giống như một con mèo tham lam.

Cố Kình nghiêm túc trả lời tôi:

“Mẹ anh bắt anh học từ khi còn nhỏ. Bà ấy nói nếu con trai mà nấu ăn giỏi thì đất nước sẽ ưu tiên phát đối tượng cho họ.”

Tôi gần như bật cười ra tiếng, nhai xong đồ ăn tôi hỏi anh: “Vậy anh cũng tin?”

Anh ấy lại nghiêm túc mà gật đầu với tôi.

“Thư.”

12

Chẳng trách tay nghề của Cố Kình tốt như vậy.

Tôi cũng tự nhiên mà ăn đến mức ợ lên. Vẫn là ăn hơi nhiều.

Cố Kình ở một bên vẫn đang nhịn cười.

Tôi cảm thấy buồn từ tận đáy lòng, ahhhh, haizz, tôi phải làm gì đây?

Làm sao để triển khai được kế hoạch ăn thịt tên này đây?

Vừa nghĩ tới hình ảnh mình nhào lên người Cố Kình, tôi rồi nhếch miệng cười toe toét, một tiếng ợ thật lớn bật ra, đập thẳng vào mặt hắn.

Tôi sững cả người.

Chỉ sợ sau này tôi không thể sống sót trong chốn giang hồ này không nổi mất thôi.

Đây có phải là những gì cần thiết không?

Sẽ ổn thôi nếu thôi không thoáng thấy Cố Kình đang cố nén cười ở bên cạnh.

Tức quá đi!

Aaaaaaaaa, Bà đây đã sống cả đời huy hoàng, vậy mà ở trước mặt tên này lại cảm thấy yếu đuối như vậy cơ chứ?

Tôi tức giận, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, phát hiện bên ngoài nhà dân cách đó không xa biển người đông vui nhộn nhịp, hình như là đang có hoạt động âm nhạc gì đó.

Đột nhiên ánh mắt tôi sáng lên, nảy ra một ý tưởng.

Anh ấy uống rượu rất giỏi, còn phòng bị rất tốt nên tôi chắc chắn không thể động thủ được.

Vậy nếu hôm nay Cố Kình mệt gần c.hết, buổi tối nhân dịp anh ngủ bắt nạt anh thì chẳng phải chính là nước chảy thành sông sao?!

“Cố…Cố ợ, Kình ợ…. chúng ta đi qua đó chơi đi! Nha anh!”

Tôi khua tay múa chân, kéo Cố Kình đang mơ hồ rời đi.