Nhớ Anh

Chương 7



13

Sau khi tôi nghe xong bài hát thì đã là hai mươi phút sau.

Lúc Cố Kình thả tôi xuống, còn không hề thở dốc.

Tôi vừa hài lòng vừa thèm muốn vỗ về anh.

Ahhh, thật sự anh ấy mạnh mẽ quá đi thôi.

Nhìn gen như này mà không sinh con thì thật đáng tiếc mà.

Rất hiển nhiên, nếu là vận động nhỏ như này, căn bản không làm khó được Cố Kình.

Tôi lướt nhìn quảng trường trung tâm thương mại bên cạnh và nheo mắt lại.

Người ta đều nói, đàn ông sợ đi mua sắm với vợ, nhưng hôm nay anh lại giống như con robot hình người biết đi vậy, tôi muốn vắt kiệt sức của anh!

Với suy nghĩ đen tối như vậy, tôi kéo Cố Kình đi dạo từng tầng một.

Từ tầng này, vòng qua tầng khác, từ cửa hàng trang sức, qua cửa hàng túi rồi đi đến cửa hàng quần áo.

Chỉ cần nhìn trúng gì đó ưng mắt, liền mua.

Đồ mua thì đều để hết cho Cố Kình cầm.

Cố Kình thân hình cao lớn, mỗi tay xách bốn cái túi, nhìn có chút buồn cười.

Nhưng khi tôi nhìn vào khuôn mặt không hề mệt mỏi của anh ấy. Tôi lập tức nghiến răng, đi mua sắm tiếp!

Đi loanh quanh trong tâm trí rối bời.

Chúng tôi đi bộ thêm một giờ nữa.

Tôi vốn còn tưởng Cố Kình sẽ tức giận, nhưng ai ngờ anh chỉ thản nhiên nói:

“Còn đi lâu nữa không, anh mua cho em một đôi giày bệt nhé, gót giày em mang hơi cao, nếu còn đi tiếp sẽ đau chân đó.”

Một câu nói khiến cho tôi chút nữa mềm lòng.

Không nghĩ tới tên đầu gỗ này lại cẩn thận như vậy…

Nhưng….anh ấy thật sự không thấy mệt hả?

Trong phòng thử đồ, tôi cố tình kéo một góc rèm ra xem anh đang làm gì,

Không ngờ anh ngồi trên ghế sofa không làm gì cả, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm về phía tôi.

Nghiêm túc hơn cả vệ sĩ.

Ngay cả khi nhân viên mời anh uống nước, anh cũng chỉ lịch sự gật đầu, liền đứa mắt nhìn về phía tôi.

Khi tôi mở rèm ra, anh ấy đã nhìn thấy nó.

Anh mỉm cười có chút ngại ngùng, ánh mắt có chút lảng tránh.

Tôi nhìn xuống… MÁ, tôi quên mất mình đang thử một chiếc váy siêu hở hang.

Ah – –

Điều Cố Kình không biết chính là cách anh cúi đầu ngượng ngùng, phối với áo sơ mi đen tôn lên dáng người anh rất đẹp. Khí chất kiềm chế dục vọng cùng với dáng vẻ ngượng ngùng có phần hoang dã, quả thực rất quyến rũ.

Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt chính trực đầy uy nghiêm của nh lại bừng lên ánh sáng sức sống.

Tôi giống như một kẻ đ.iên si tình mà ngắm nhìn anh từ xa.

Nhưng đột nhiên, bên cạnh Cố Kình xuất hiện một cô gái mặc váy đen bó sát.

Cô ta nhiệt tình lấy điện thoại ra và nói: “Anh đẹp trai, thêm WeChat đi.”

Khí chất si mê của tôi lập tức tiêu tán, vậy mà còn dám thu ong hút bướm?

Cố Kình vung tay chỉ về phía tôi: “Tôi kết hôn rồi!”

Tôi vẫy tay ở bên kia, thấp giọng mà thị uy:

“Chồng ơi ~ dây chuyền em bị vướng rồi.”

Cố Kình vội vàng đi đến, nhìn thấy bộ đồ trên người tôi.

Ánh mắt anh chậm lại, giọng nói trong nháy mắt trở nên có chút đáng yêu:

“Không…không có bị….”

Tôi không cần suy nghĩ, quay người lại mà “ríu rít” với Cố Kình.

“Hehe, đây là phần thưởng cho anh, anh đi ra ngoài đi.”

Tôi không biết anh ấy phản ứng như thế nào. Bởi vì lần này, tôi chính là người không dám nhìn anh ấy…

Đột nhiên hôn anh, chính là nhất thời nóng não hay gì.

Nhưng sau khi hôn xong, trong tâm trí tôi lại tràn ngập sự hỗn loạn.

Tôi chợt nghĩ đến một câu —

「butterflies in my stomach.*」(Bướng ở trong lòng.)

(*) Cảm thấy lo lắng bồn chồn trong người á.

“Yêu một người giống như có vô số con bướm trong bụng. Khi bạn mở miệng một cái, chúng sẽ bay ra ngoài.”

Tôi nhìn mình trong gương với khuôn mặt đỏ bừng, có hơi khó thở.

Trạng thái này chưa bao giờ xuất hiện.

“Lâm Hân, em đang đan len sao….”

14

Tôi nghĩ rằng mình sai rồi.

Đây chính là những gì sai khi đi mua sắm 4 tiếng tôi rút ra được.

Sau khi đi dạo đến 8 giờ tối, chúng tôi dã đi bộ hết tất cả những nơi có thể đến mua sắm.

Tôi nhận ra mình đã sai lầm như thế nào.

Tôi đã đánh giá thấp thể lực của Cố Kình, một người với tư cách là một sĩ quan ưu tú.

Còn đôi chân tôi dường như bị phế đi vậy, run rẩy trên mỗi bước đi.

Cuối cùng là Cố Kình cõng tôi về.

Tôi đi tắm rửa trước, sau khi tắm xong nằm lên giường quằn quại giống như một con nhộng, ôm chăn lăn tới lăn lui.

Hôm nay rốt cuộc có nên vồ lấy anh ấy không đây?!

Đi dạo phố mua sắm đã khiến cho bản thân bị mệt rồi. Nhưng thời gian có hạn, nếu không nhào tới thì không kịp mất!

Tôi không ngừng hít thở thật sâu và làm công tác tư tưởng cho bản thân mình.

Cố Kình từ trong phòng tắm đi ra.

Tôi rầu rĩ nhìn anh.

Trên người anh vẫn còn đọng lại những giọt nước, dáng người đẹp đến mức như đang phát sáng.

Anh thấy tôi mở to mắt nhìn, có lẽ anh đã đoán được tôi đang nghĩ gì.

Trên mặt anh xuất hiện vệt ửng đỏ, ánh mắt lảng tránh:

“Em không phải mệt sau? Mau đi ngủ sớm đi.”

Một cơ thể hoàn hảo như vậy đặt trước mặt tôi.

Tôi còn nghỉ ngơi được cái mẹ gì nữa chứ!

“Không ngủ đâu.”

Tôi vỗ giường và bật dậy. Xông tới nắm lấy tay anh và kéo lên giường.

Trong lúc đẩy anh, tay anh vô tình ấn vào công tắc đèn, căn phòng liền trở nên tối đen.

“Đừng mở!”

Vừa hay, làm loại chuyện xấu hổ như này tôi cũng cần chút dũng khí.

Tôi đột nhiên hít một hơi thật sâu, đè nén nhịp tim đang đập loạn nhịp của mình rồi trực tiếp gặm lấy người dưới mình.

Cố Kình đại khái cũng không nghĩ tới tôi lại trực tiếp như vậy, hoàn toàn bối rối.

Đúng là Hải Vương*, lúc tôi hôn anh cũng không hề thay đổi cảm xúc.

(*) ý chỉ những thằng tồi, chuyên có mấy quan hệ ám muội, thả thính gái.

Trong nháy mắt buông ra, tôi thở dốc.

Một màu tối đen bao trùm căn phòng.

Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ được biểu cảm của Cố Kình như thế nào.

Anh chỉ nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai và ôm chặt lấy tôi bằng đôi tay nóng bỏng của mình.

“Lâm Hân, lần trước em chưa trả lời câu hỏi của anh…..”

Đừng hỏi, đừng nhắc nữa!

Tôi không biết!

Tôi cúi đầu xuống.

“Lâm Hân”

“Im cho em!”

Tôi trở tay đè anh xuống…

Nói nhiều thật, hừ – –