Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 2





Chương 2

“Mẹ kiếp, sao lại là cậu ấy?”

Bùi Tử Dập xoa xoa đôi mắt mơ màng, sau khi nhìn rõ khuôn mặt nữ sinh trên bục giảng thì thốt ra tiếng cảm thán kìn nén.

Động tĩnh này thu hút ánh mắt của mấy nam sinh ngồi hàng sau, Kỳ Nhiên cũng quay đầu nhìn cậu ta.

“Cậu quen cậu ấy à?” Tống Nghiễn ngồi phía trước quay lại nhìn cậu ta, nhân cơ hội vùi đầu dưới đống sách cao cao cắn một miếng bánh bao thịt chưa ăn hết.

Bùi Tử Dập nhíu mày “Chậc” một tiếng, biểu cảm trở nên kỳ lạ. Một lát sau, cậu ta cầm lấy đầu bút đâm vào lưng Kỳ Nhiên đang ngồi phía trước bên trái: “Cậu còn nhớ tớ từng nói với cậu là lớp A5 có một nữ sinh trực ban luôn gạt thầy giáo tha cho tớ một mạng không?”

“Ừ.” Kỳ Nhiên lên tiếng, loáng thoáng nhớ có chuyện này.

Tống Nghiễn không hiểu ra sao: “Trực ban gì? Cái gì mà tha cho cậu một mạng?”

“Thì không phải sáng nào tớ cũng đến muộn rồi bị ghi vào ‘bảng vinh quang’ sao? Bởi vì chuyện này mà không ít lần bị thầy Tôn phạt. Có lần tớ đến muộn, nữ sinh trực ban ngoài cửa không chỉ không nhớ tên tớ mà còn giúp tớ che đậy với giáo viên, chuyện như vậy đã xảy ra khoảng chừng bốn năm lần rồi.”

Bùi Tử Dập hất cằm về phía Trừ Tri Tuế đang đứng: “Đó, chính là cậu ấy.”

Tống Nghiễn chăm chú quan sát nữ sinh trên bục giảng, cảm thấy cô khá quen mắt.

“Tớ nhớ ra rồi, cậu ấy không phải là hoa khôi lớp A5 sao? Lúc nhập học lớp 10, cậu ấy đại diện học sinh ưu tú phát biểu dưới quốc kỳ đã tuyên bố nhất định sẽ vào lớp chúng ta, lúc ấy còn rất chấn động, không ngờ cậu ấy thật sự đã thi vào được.”

Bùi Tử Dập gãi mái tóc ổ gà do vừa ngủ dậy: “Cậu nói xem vì sao cậu ấy phải vào lớp chúng ta?”

“……”

Đây không phải là một câu hỏi vớ vẩn ư? Phàm là học sinh có chút lòng cầu tiến, ai mà không muốn vào lớp trọng điểm?

Tống Nghiễn lại gặm một miếng bánh bao, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy cậu ta ôm cánh tay tựa vào lưng ghế, nghiêm trang nói: “Tớ cảm thấy cậu ấy đến vì tớ.”

“?”

Ngẫm nghĩ giây lát, Bùi Tử Dập lại bổ sung một câu: “Tớ cảm thấy cậu ấy thầm mến tớ.”

“……”

Tống Nghiễn nhịn không được trực tiếp phun ra, Kỳ Nhiên ngồi cùng bàn gặp tai ương, khẽ nhíu mày.

“Thật ngại quá, Kỳ Nhiên, chủ yếu là tên này đùa kiểu gây sốc toàn cầu quá, tớ nhịn không được.” Tống Nghiễn vừa nín cười vừa vội vã tìm khăn giấy trong ngăn kéo lau đồng phục cho Kỳ Nhiên.

Kỳ Nhiên phất vạt áo, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Bùi Tử Dập duỗi chân đạp ghế Tống Nghiễn dưới bàn học: “Cậu có ý gì? Người thầm mến ông đây rất nhiều đấy nhé.”

Tốt xấu gì cậu ta và Kỳ Nhiên cũng được gọi là “Song Tử Tinh” của trường trung học số 6, tuy rằng thành tích kém hơn Kỳ Nhiên một chút, song muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn chiều cao có chiều cao, người theo đuổi không ít hơn Kỳ Nhiên.

Tuy nói như vậy, nhưng lời này thốt ra từ miệng cậu ta lại khiến người khác cảm thấy rất buồn cười. Tống Nghiễn ôm bụng nói: “Nhưng cậu dựa vào cái gì cho rằng người ta thích cậu?”

“Nếu không, chuyện cậu ấy bao che cho tớ giải thích thế nào đây? Nhất định là thích tớ mới làm như vậy, cậu nói có phải không, Kỳ Nhiên?”

Kỳ Nhiên không có phản ứng gì, ngòi bút dừng lại ở một đề mục lựa chọn nào đó, mực nước ngưng tụ thành một chấm đen.

Bùi Tử Dập thấy anh thất thần, lại gọi anh một tiếng, lúc này Kỳ Nhiên mới quay đầu, đôi mắt đen nhánh không phân biệt cảm xúc, giọng nói cũng bình thản ôn hòa: “Tớ đâu phải cậu ấy, làm sao tớ biết được.”

“……”

Bùi Tử Dập còn muốn nói gì đó, giọng Tôn Học Văn lại vang lên.

“Được rồi, các bạn học mới tự tìm chỗ trống ngồi xuống đi, đừng chậm trễ thời gian học tập nữa.”

Mấy người mới tới đáp lại, nhao nhao đi về phía chỗ trống gần nhất.

Bùi Tử Dập thấy thế bắt chéo chân, vỗ vỗ cái bàn trống bên cạnh mình, nói: “Chờ đi, cậu ấy bảo đảm muốn ngồi bên cạnh tớ.”

“Cậu tự luyến quá rồi đấy!”

Tống Nghiễn tức giận cười một tiếng, ánh mắt lại theo sát Từ Tri Tuế, chỉ thấy cô không chút suy nghĩ đeo cặp sách đi về phía bọn họ, dừng ở chỗ trống bên cạnh Bùi Tử Dập.

Đầu tiên cô liếc nhìn người nào đó ở hàng ghế trước, sau đó mới mỉm cười ngọt ngào với Bùi Tử Dập: “Xin hỏi, tớ có thể ngồi ở đây không?”

“……”

Bùi Tử Dập vô thức nhíu mày với Tống Nghiễn, ánh mắt kia giống như đang nói ‘Xem đi, tớ không nói sai chứ’.

Tống Nghiễn nuốt nước miếng, yên lặng giơ ngón tay cái lên với cậu ta.

“Có thể chứ, có điều hàng sau đều là người cao lớn, cậu không sợ không nhìn thấy bảng sao?”

“Không sao, thị lực của tớ rất tốt.”

Bùi Tử Dập nhún vai, làm thủ thế xin cứ tự nhiên.

Thừa dịp đang thời gian ôn bài, Trừ Tri Tuế dọn dẹp chỗ ngồi mới của mình.

Không thể không nói, bạn nam lúc trước từng ngồi đây thật sự không được vệ sinh cho lắm, trong ngăn kéo nhìn đâu cũng thấy đống giấy vụn, thậm chí còn có cả bả kẹo cao su và giấy lau mũi! Không biết Bùi Tử Dập làm sao chịu được người bạn ngồi cùng bàn này.

Có điều những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là từ nay về sau, cô vừa nhướng mắt lên đã có thể nhìn thấy thiếu niên trong trẻo thanh thuần kia ——

Tóc của anh dường như ngắn hơn so với lúc trước, để lộ ra ngũ quan sáng láng với các đường nét mượt mà, gương mặt sắc nét phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, giữa hai đầu lông mày tràn đầy hơi thở thanh xuân, khi tập trung làm chuyện của mình, những ồn ào xung quanh và anh tựa như thuộc về hai thế giới.

Chỉ nhìn bóng lưng anh như vậy, trong lòng Từ Tri Tuế đã vô cùng vui mừng, cô lặng lẽ nói: “Kỳ Nhiên, tớ lại cách cậu gần một bước.”

Dọn dẹp các nơi xong thì đã hết tiết ôn bài sáng sớm, Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập bị giáo viên gọi đến văn phòng, một nhóm nam sinh hàng sau lập tức tiến lại gần làm quen với bạn nữ mới tới.

Tống Nghiễn khinh bỉ đuổi bọn họ đi, còn mình thì tự giới thiệu với Trừ Tri Tuế.

“Tớ tên là Tống Nghiễn, lớp phó thể dục của lớp này, bạn cùng bàn của cậu tên là Bùi Tử Dập. Ngồi phía trước cậu là Kỳ Nhiên, lớp trưởng lớp chúng ta.”

“Tớ biết tên mọi người.” Trừ Tri Tuế mím môi, lộ ra hai xoáy lê nhỏ ngọt ngào.

“Cậu biết?”

Trừ Tri Tuế chớp chớp mắt, thuận miệng nói: “Bởi vì lớp các cậu rất nổi tiếng.”

Lời này không phải giả, lớp bọn họ đâu đâu cũng là nhân tài. Tống Nghiễn cười sửa lại: “Bây giờ phải nói là lớp A1 của chúng ta.”

“…” Trừ Tri Tuế che miệng, lúc cười lên khóe mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm.

Đang nói thì Kỳ Nhiên và Bùi Tử Dập từ văn phòng trở về, trong tay mỗi người ôm một xấp đề luyện tập, phân phát cho từng tổ.

Từ Tri Tuế tinh mắt bắt được bóng dáng kia, ánh mắt sáng ngời đuổi theo từng bước chân tiến vào của anh, Tống Nghiễn ở bên cạnh nói gì cô hoàn toàn không nghe lọt tai.

Một lát sau, Kỳ Nhiên trở về chỗ ngồi, Tống Nghiễn cầm tập đề mới phát xuống lật xem, không ngừng than thở: “Đây là cái gì? Chưa chính thức vào học mà đã giao bài tập về nhà rồi sao? Không để người ta sống với à?”

“Bài tập của trường THPT trực thuộc đại học sư phạm B tự ra, thầy Tôn đặt cho cả lớp đấy.” Kỳ Nhiên xoay người, chia sách đề từ trên xuống cho Từ Tri Tuế.

“Cảm ơn.” Từ Tri Tuế nhận lấy, do dự hai giây, cô cố lấy dũng khí hỏi anh: “Kỳ Nhiên, cậu còn nhớ tớ không? Tớ tên là Từ Tri Tuế, chúng ta học cùng lớp tiểu học.”’

Kỳ Nhiên ngước mắt, nở nụ cười ấm áp: “Nhớ, cấp hai chúng ta cũng là bạn học.”

“Phải! Cậu học lớp A3, tớ học lớp A6, phòng học của cả hai ở chung tầng một.”

Kỳ Nhiên gật đầu: “Ừ, chủ nhiệm lớp các cậu là giáo viên tiếng Anh của bọn tớ.”

Tống Nghiễn há miệng kinh ngạc: “Thì ra hai người đã sớm biết nhau.”

Vậy cậu ấy còn giới thiệu cái gì nữa.

Cuộc đối thoại ngắn ngủi này bởi vì thầy giáo đến mà bị gián đoạn, Bùi Tử Dập cũng từ trong đám người đang ầm ĩ vui đùa kia trở lại chỗ ngồi, bắt đầu kiếp sống lớp 12 khổ ải.

Cả ngày sau đó, Trừ Tri Tuế cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với Kỳ Nhiên. Dường như Kỳ Nhiên có rất nhiều việc, giữa giờ không phải bị giáo viên gọi đến văn phòng nói chuyện thì là bị mấy anh em kéo đi đánh bóng rổ. Còn Trừ Tri Tuế thì lại vụng trộm vui vẻ rất lâu vì anh vẫn còn nhớ rõ mình.

Học sinh lớp trọng điểm có nền tảng tốt, tiến độ lên lớp của giáo viên cũng nhanh, không tới mấy phút đã nói xong một điểm kiến thức.

Trừ Tri Tuế đã quen với tiết tấu chậm của lớp thường, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp thích ứng. Vốn định tranh thủ lúc tự học buổi tối để sắp xếp lại những kiến thức còn đang mơ hồ, không ngờ Tôn Học Văn thẳng thừng biến tiết tự học thành buổi họp lớp dài dòng. Từ thành tích cuối kỳ của học kỳ trước nói đến thái độ học tập, lại từ nội quy trường học nhắc tới vấn đề yêu sớm.

Cứ thế chịu đựng suốt một tiết học, Tôn Học Văn mới bưng bình giữ nhiệt rời khỏi phòng học. Trừ Tri Tuế thừa dịp nghỉ giữa giờ đi toilet, sau khi trở về có người thông báo cho cô đến văn phòng thầy Tôn một chuyến.

Vừa đi tới cửa phòng làm việc đã nghe thấy thầy Tôn lớn tiếng răn dạy mấy nam sinh bướng bỉnh, tư thế kia quả thực làm người ta sợ hết hồn hết vía.

Có lẽ là ở buổi họp lớp vừa nói qua vấn đề yêu sớm, Trừ Tri Tuế ít nhiều gì cũng có chút chột dạ, đợi đến khi các nam sinh đi rồi mới thò đầu liếc nhìn vào bên trong.

Thầy Tôn lại chuyển hỏa lực sang nữ sinh đứng bên cạnh bàn: “Còn em nữa Tần Di, học kỳ trước có tổng cộng bốn lần báo tường, lần nào lớp chúng ta cũng đứng cuối bảng đánh giá, em làm ủy viên tuyên truyền kiểu gì vậy?”

Nữ sinh tên Tần Di cúi đầu xoắn ngón tay, mặt lộ vẻ ấm ức nói: “Chuyện này cũng không thể trách em được ạ. Em vốn không am hiểu vẽ bảng báo, chức ủy viên tuyên truyền này là bởi vì lớp chúng ta không ai bằng lòng làm, thầy lại cố khuyên nhủ em làm.”

Trên mặt Tôn Học Văn có chút không nhịn được nữa: “Vậy em không thể tìm mấy bạn học khác giúp em sao? Phải phát huy sức mạnh tập thể chứ.”

Tần Di bĩu môi: “Lớp chúng ta đều là học sinh ham học, làm báo tường vừa tốn thời gian vừa không được lợi ích gì, ai bằng lòng chịu giúp em chứ ạ?”

“……”

“Trình diện.” Trừ Tri Tuế gõ cửa phòng làm việc, Tôn Học Văn và Tần Di cùng nhìn về phía cô.

Mấy nếp nhăn trên ấn đường của Tôn Học Văn lập tức giãn ra không ít: “Vào đi.”

Rồi ông ấy gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói với Tần Di: “Không phải muốn tìm người hợp tác sao?”

Từ Tri Tuế đi tới trước bàn, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn: “Thầy Tôn, thầy tìm em ạ?”

Sắc mặt Tôn Học Văn dịu xuống vài phần, chậm rãi nói: “Đúng vậy, thầy nghe thầy Chu nói em vẽ tranh rất tốt, hóa ra báo tường của lớp A5 đều là do em vẽ à?”

Từ Tri Tuế gật đầu, chờ đợi câu sau của ông ấy.

Tôn Học Văn bưng bình giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trà: “Là thế này, chẳng phải sắp kỷ niệm 60 năm thành lập nước rồi sao? Đây là chuyện lớn, trường học yêu cầu các lớp làm một bảng báo tường về chủ đề này. Thành tích báo tường trước kia của lớp chúng ta chắc em cũng từng nghe qua rồi, cho nên thầy nghĩ công việc làm báo tường sau này giao cho em và Tần Di cùng phụ trách là hợp lý, em thấy được không?”

Từ Tri Tuế nhìn Tần Di, đối phương nháy mắt thân thiện với cô, xem như chào hỏi.

Từ Tri Tuế mỉm cười đáp lại: “Được, vậy sau này cứ giao việc vẽ tranh cho tớ, còn cậu giúp tớ viết chữ nhé, chữ viết phấn của tớ… thật sự không được đẹp lắm.”

Tần Di nghẹn họng: “Nhưng chữ của tớ cũng không đẹp, tớ vốn còn trông cậy vào cậu đấy.”

“……”

Tôn Học Văn nghẹn lời, bọn họ đường đường là lớp trọng điểm, sao lại bị một bảng báo tường làm khó?

Ngay khi ông ấy đang do dự không biết có nên ra trận hay không, Trừ Tri Tuế suy nghĩ giây lát, đột nhiên nói: “Em biết có người viết chữ khá đẹp.”

“Ai?”

“Kỳ Nhiên ạ.”