Nhớ Em Đã Nhiều Năm

Chương 3





Chương 3

“Kỳ Nhiên?”

Tôn Học Văn nhớ đến nét chữ sạch đẹp cứng cáp của Kỳ Nhiên, vừa nhìn là biết từng luyện qua thư pháp, không khỏi gật đầu: “Chữ viết của bạn ấy cũng không tệ. Nhưng việc này các em phải hỏi ý của bạn ấy trước, Kỳ Nhiên làm lớp trưởng ngày nào cũng bận rộn nhiều việc, trọng điểm là ——”

“Không được làm chậm trễ công việc học tập của cậu ấy!” Tần Di gãi gãi tai, cợt nhả: “Thầy Tôn, câu này cả lớp đều thuộc lòng rồi, ai mà không biết cậu ấy là bảo bối trong lòng thầy chứ.”

“Không biết lớn nhỏ.” Tôn Học Văn lườm cô ấy, khoát tay: “Đi đi, chuyện này cứ quyết định như thế, có khó khăn gì thì phản ánh với thầy, mau về học bài đi.”

Từ phòng làm việc đi ra, Từ Tri Tuế vẫn chưa hoàn hồn lại. Tôn Học Văn là nhân vật thế nào mà lại có người dám nói chuyện với ông ấy như vậy? Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn Tần Di không khỏi lộ ra vài phần ngưỡng mộ.

Tần Di thấy cô muốn nói lại thôi thì che miệng cười: “Có phải cậu thấy tớ rất ngán sống không?”

“Thầy ấy rất nghiêm khắc, cậu không sợ thầy ấy sao?” Học kỳ trước Từ Tri Tuế từng bị Tôn Học Văn giám thị, cảnh tượng đó chỉ nghĩ lại cũng cảm thấy nghẹt thở.

“Thật ra thầy Tôn là dượng tớ, chẳng qua ở trường không cho phép tớ gọi ông ấy như vậy. Với tư cách người thân thì ông ấy rất tốt, chỉ là coi trọng thành tích thôi. Học kỳ trước lớp chúng ta đặt cho ông ấy một biệt danh mới, cậu biết tên gọi là gì không?”

Từ Tri Tuế mờ mịt lắc đầu.

“Husky Nhìn Trộm.”

“Phụt…” Từ Tri Tuế không nhịn được cười ra tiếng: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì dáng vẻ ông ấy ghé vào cửa sau rình coi bọn tớ học bài thật sự rất giống con Husky!”

“……”

Hai người cười nói đi về phía phòng học, Tần Di hào phóng kéo cánh tay Từ Tri Tuế: “Đúng rồi, sao cậu lại nghĩ đến việc để Kỳ Nhiên viết báo tường?”

“Hồi tiểu học tớ và cậu ấy là bạn học, khi đó giáo viên thường khen cậu ấy viết chữ đẹp.”

“Thật sao, hóa ra hai người đã sớm biết nhau. Vậy hẳn là biết cậu ấy cừ đến mức nào nhỉ? Nhiều lần thi đứng đầu khối chưa nói, nghe nói lần thi Vật lý toàn quốc này cậu ấy còn giành được giải nhất. Nói tóm lại cậu ấy là học thần* trong lớp chúng ta, là bảo bối trong lòng các giáo viên bộ môn. Cậu đừng thấy cậu ấy đi học luôn đeo tai nghe ngăn cách với thế giới bên ngoài mà lầm, nếu cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn bảng đen, giáo viên trên bục giảng sẽ hoảng hốt đấy.”

(*học thần: không học nhiều nhưng vẫn đạt điểm cao.)

“Tại sao?”

“Bởi vì đoạn đó chắc chắn giáo viên giảng sai……”

“Ha ha ha ha….” Hai nữ sinh cười lớn với nhau.

Từ Tri Tuế tính cách cởi mở, nhân duyên rất tốt, thuộc loại người đi đến đâu cũng không thiếu bạn bè. Mà Tần Di là một trong mười nữ sinh trong lớp có tính cách linh hoạt, có thể nói chuyện với ai cũng được.

Dưới sự “tác hợp” của thầy Tôn, hai người nhanh chóng xây dựng một con thuyền hữu nghị, trở thành một cặp chị em thắm thiết nhất.

Sau đó trong khoảng thời gian u ám nhất của cuộc đời, Từ Tri Tuế may mắn biết bao khi còn có một người bạn tốt như vậy ở bên cạnh mình.

Đương nhiên, những chuyện này là để sau hẵng nói.

Đi tới cửa phòng học, tiết tự học thứ hai đã bắt đầu. Giáo viên tiếng Anh vốn có danh xưng “Diệt Tuyệt Sư Thái” đang ngồi trên bục giảng, hai người nhìn thấy cô ấy thì lập tức nhịn cười, ngoan ngoãn đi vào phòng học.

Trước khi chia tay, Tần Di kéo vạt áo Từ Tri Tuế, nhỏ giọng nói: “Tớ với Kỳ Nhiên không quen lắm, cậu nói với cậu ấy đi nhé.”

Lúc ấy Từ Tri Tuế gật đầu đồng ý, sau khi trở lại chỗ ngồi lại bối rối không biết nên mở miệng như thế nào.

Trạng thái này kéo dài đến khi hết tiết tự học thứ hai kết thúc, lúc ấy tiếng chuông tan học đã bắt đầu vang lên, Bùi Tử Dập ngồi cùng bàn cũng hết ngủ gật, đứng lên vừa thu dọn cặp sách vừa thúc giục Kỳ Nhiên về nhà.

“Kỳ Nhiên, cậu nhanh cái chân lên, đêm nay có trận chung kết, về trễ sẽ bỏ lỡ Kobe đấy.”

“Nếu dì Ngô biết ban ngày cậu ngủ gà ngủ gật rồi buổi tối lại thức đêm xem bóng đá, dì ấy không cầm chổi đánh mới là lạ.” Kỳ Nhiên cũng không ngẩng đầu, bình tĩnh làm hết đề cuối cùng.

Bùi Tử Dập ngồi trên bàn học, chân giẫm lên xà ngang của ghế, lơ đễnh hừ một tiếng: “Mẹ tớ gần đây làm ca đêm, làm gì có thời gian quản tớ. Aiza, cậu nhanh lên nào, cho dù không làm mấy cái đề kia thì cũng không có ai soán được ngôi vị đứng nhất toàn trường của cậu đâu.”

Kỳ Nhiên quay đầu liếc cậu ta một cái, bất đắc dĩ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mắt thấy Kỳ Nhiên muốn đi, Từ Tri Tuế luống cuống, đành cắn răng gọi khẽ tên anh.

“Kỳ Nhiên.”

“Có chuyện gì sao?”

Kỳ Nhiên quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm mà trong vắt, trong khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau, Từ Tri Tuế rõ ràng nhận ra tim mình đang đập thình thịch.

Cô hít sâu một hơi, ngón tay bất giác xoắn lại: “Chuyện là… hôm nay thầy Tôn tìm tớ nói muốn tớ vẽ báo tường, nhưng chữ của tớ không đẹp lắm, cậu có thể giúp tớ viết không?”

Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, dường như muốn hỏi ‘Tại sao là tớ?’, Từ Tri Tuế vội vàng giải thích: “Tớ nhớ cậu từng luyện thư pháp, chữ viết bằng phấn hẳn cũng rất đẹp.”

“Thôi đừng trông chờ.” Tống Nghiễn quay đầu lại nở nụ cười: “Ủy viên tuyên truyền trước cũng có tìm cậu ấy bảo giúp viết báo tường, nhưng lớp trưởng đại nhân của chúng ta chưa từng quan tâm. Cậu có thời gian tìm cậu ấy, không bằng đi tới phía trước hỏi xem có bạn nữ nào viết chữ đẹp thật sự không.”

“Vậy sao…”

Từ Tri Tuế cụp mắt, giọng nói không giấu được sự thất vọng.

Ngay khi cô định buông xuôi, Kỳ Nhiên như có như không thở dài, đột nhiên mở miệng: “Có thể, cậu vẽ tớ viết. Nhưng tớ không có nhiều thời gian, tài liệu gì đó cần cậu chuẩn bị trước.”

Ánh mắt Từ Tri Tuế lập tức sáng lên, gật đầu như giã tỏi: “Ừm, không vội, cuối tháng hoàn thành là được. Tài liệu cũng không nhiều, đại khái chỉ ba bốn đoạn thôi, tớ tìm xong sẽ đưa cho cậu.”

Kỳ Nhiên đáp lại một tiếng, xách cặp rồi ngoắc tay về phía Bùi Tử Dập, Bùi Tử Dập lập tức nhảy xuống khỏi bàn học, hai người sóng vai từ cửa sau đi ra ngoài.

Đến khi đi tới đầu cầu thang, Bùi Tử Dập đút hai tay vào túi, dùng bả vai huých nhẹ vào vai Kỳ Nhiên, trêu chọc: “Từ lúc nào mà lớp trưởng cậu còn nhận công việc của ủy viên tuyên truyền vậy?”

Kỳ Nhiên hờ hững nhấc dây cặp: “Báo tường của lớp chúng ta cứ đứng cuối bảng mãi, nhìn không nỗi nữa.”

“Yo, tinh thần tập thể trỗi dậy ha. Mà nói nghe, hôm nay tớ có hỏi bạn cùng bàn mới là vì sao không báo tớ vào học muộn, cậu đoán cậu ấy nói thế nào?”

Kỳ Nhiên liếc nhìn cậu ta, theo lời cậu ta hỏi tiếp: “Nói thế nào?”

“Cậu ấy nói bởi vì cậu ấy biết tớ đến muộn sẽ bị phạt, cho nên không đành lòng. Chậc, cậu nói xem cậu ấy nói vậy có phải sẽ khiến người ta tưởng tượng nhiều không? Tớ cảm thấy cậu ấy chắc chắn có ý gì đó với tớ.”

Kỳ Nhiên không đáp lại, lấy chìa khóa xe đạp từ trong túi quần ra, bước nhanh vào bãi đổ xe.

Cùng lúc đó, Từ Tri Tuế cũng thu dọn xong cặp sách chuẩn bị về nhà.

Đi tới con đường chính của sân trường, cô lơ đãng liếc nhìn “Bảng vinh danh đến muộn” của học kỳ trước vẫn chưa thay, tên Bùi Tử Dập bắt mắt chiếm vị trí thứ nhất.

Nghĩ tới vấn đề hôm nay Bùi Tử Dập hỏi mình, cô mím môi cười nhạt, kỳ thật đáp án cô chỉ nói một nửa.

Lớp A1 có một quy định bất thành văn, người đến muộn sẽ bị Tôn Học Văn phạt đi quét dọn vệ sinh, có thể là văn phòng, cũng có thể là nhà vệ sinh.

Với tư cách là anh em tốt của Bùi Tử Dập, mỗi lần cậu ta bị phạt Kỳ Nhiên đều đến giúp cậu ta. Từ Tri Tuế đã từng bắt gặp cảnh Kỳ Nhiên giúp cậu ta rửa cây lau nhà ở cửa WC. Lúc ấy cô thật sự có hơi tức giận, hận không thể vọt vào nhà vệ sinh nam nói với Bùi Tử Dập đang lau nhà rằng “Bản thân cậu đến muộn thì đừng liên lụy đến người khác được không?”, nhưng nghĩ lại, đây không phải là nguyên nhân cô ngưỡng mộ Kỳ Nhiên sao?

Nhưng dù có nghĩa khí thế nào thì cũng không gánh nổi một đồng đội heo, từ đó về sau chỉ cần đến phiên Từ Tri Tuế trực ban, cô sẽ mượn chức vụ của mình để “xả nước” cho Bùi Tử Dập.

Nói không đành lòng, kỳ thật chẳng qua là không đành lòng nhìn anh chịu tội mà thôi.

Nhà của Từ Tri Tuế ở ngay bên cạnh trường trung học số 6, là bố Từ Kiến Minh cố ý mua một căn nhà cũ để tiện cho cô đi học. Nhà không lớn, điều kiện cũng kém hơn căn nhà lớn của bọn họ ở bên Tam Hoàn, nhưng hơn ở chỗ thuận tiện, cách trường học không quá mười phút.

Về đến nhà, đèn phòng khách còn sáng, mẹ Chu Vận theo thường lệ chuẩn bị bữa khuya, bảo cô ăn xong rồi hẵng đi làm bài tập.

Từ Tri Tuế thay dép lê ở cửa, nhìn một vòng hỏi: “Bố vẫn chưa về ạ?”

Chu Vận bưng mì đã nấu xong lên bàn, kêu cô qua ăn: “Vẫn chưa, chắc lại đi xã giao rồi. Gần đây công ty nhiều việc, ngày nào ông ấy cũng đi sớm về trễ, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu.”

Bố Từ Kiến Minh kinh doanh một công ty quy mô bình thường, lợi nhuận tạm được, lúc trước Chu Vận từng phụ trách xử lý tài vụ cho công ty nhà mình. Sau đó Từ Tri Tuế vì áp lực học tập lớn mà bị bệnh nặng, Chu Vận cân nhắc lợi hại, quyết định gác lại công việc trong tay trước, để dành toàn thời gian chăm sóc cho cô.

“Đừng nhắc tới ông ấy nữa, hôm nay con đến lớp mới cảm giác thế nào?” Chu Vận cởi tạp dề, ân cần nói.

Từ Tri Tuế thuận miệng trả lời: “Cũng tạm được ạ, chỉ là thầy dạy hơi nhanh.”

“Không sao, qua một thời gian ngắn sẽ thích ứng thôi. Đúng rồi, bạn học nam hồi tiểu học tên Kỳ Nhiên của con cũng học lớp hiện tại phải không?”

Tay cầm đũa của Từ Tri Tuế khựng lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, quả thực khắc hai chữ chột dạ lên mặt: “Vậy sao? Con không chú ý lắm.”

“…” Chu Vận liếc nhìn cô, trong lòng hiểu rõ đáp án.

Năm mười lăm tuổi, Từ Tri Tuế may mắn trúng tuyển vào trường trung học số 6 Trường Ninh trọng điểm khu vực, tình hình phân lớp lại khiến cô bị đả kích. Sau đó, cô thường treo câu ‘Con muốn thi vào lớp trọng điểm’ ở bên miệng, Chu Vận cho rằng cô chỉ nói thế thôi, dù sao với thành tích lúc đó của cô thì muốn vào lớp trọng điểm vẫn có độ khó nhất định. Không ngờ cô nhóc này lại chăm chỉ học hành hai năm, cuối cùng cũng chen chân vào được lớp trọng điểm.

Về phần vì sao cô bức thiết muốn vào lớp trọng điểm, Chu Vận nhìn thấu nhưng không nói ra, tóm lại có mục tiêu để cho cô cố gắng cũng không phải chuyện xấu gì.

Bà ấy ‘biết đủ thì dừng’ nhắc nhở: “Con mau dừng mấy suy nghĩ viễn vông lại, đặt việc học lên hàng đầu. Sống sót qua năm quan trọng nhất này đi đã, mọi chuyện sau này sẽ dễ nói hơn, nhưng cũng đừng tự tạo áp cho mình quá.”

Từ Tri Tuế ồ một tiếng, lẳng lặng chuyển đề tài, nói đến chuyện Tôn Học Văn muốn cô làm báo tường, Chu Vận tỏ vẻ ủng hộ, chỉ là đừng để chiếm dụng thời gian học tập quá mức.

Ăn xong bữa khuya, Từ Tri Tuế lấy danh nghĩa làm bài tập đi thẳng vào phòng sách, chờ Chu Vận thu dọn bát đũa vào phòng bếp, cô lấy một quyển nhật ký dày cộm từ trong ngăn kéo ra, lật đến trang trống viết xuống một câu thế này ở hàng đầu ——

Ngày 1 tháng 9 năm 2009, Kỳ Nhiên đồng ý làm báo tường với tôi.

……

Lại lật về phía trước ——

Ngày 1 tháng 1 năm 2009, Kỳ Nhiên chúc mừng năm mới.

Ngày 28 tháng 11 năm 2008, chúng ta đi ngang qua nhau, nhưng hình như cậu ấy không nhớ tôi.

Ngày 7 tháng 5 năm 2008, tôi thấy cậu ấy chơi bóng rổ trên lầu.

Ngày 1 tháng 9 năm 2007, tình hình chia lớp không lý tưởng lắm, tôi muốn cố gắng đuổi theo bóng dáng của cậu ấy, cũng xin cậu ấy chờ tôi một chút.

Ngày 20 tháng 5 năm 2007, nghe nói cậu ấy trúng tuyển sớm vào trường trung học số 6, thật tốt, tôi cũng muốn cố gắng thi vào trường trung học số 6 giống như cậu ấy.

……

Không biết từ khi nào, Từ Tri Tuế đã dưỡng thành thói quen viết nhật ký. Cô quen dùng chữ viết ghi chép hoặc thổ lộ những tâm sự của thiếu nữ không thể chia sẻ với ai, và tất cả những điều này, có lẽ là bắt đầu từ ngày cô thích Kỳ Nhiên…

Từ Tri Tuế không phải người thủ đô, cô sinh ra ở một thành phố tỉnh lị non xanh nước biếc phía Nam. Lúc học tiểu học, Từ Kiến Minh gây dựng sự nghiệp kiếm được tiền, dẫn theo gia đình di cư đến thủ đô, mua nhà định cư ở đây.

Lúc mới chuyển trường tới thủ đô, Từ Tri Tuế nói tiếng phổ thông lẫn lộn với tiếng Quan Thoại. Bởi vì điều này mà ngày đầu tiên lên bục giảng tự giới thiệu cô đã làm trò cười cho các bạn trong lớp, các chàng trai trong lớp cứ bắt chước khẩu âm của cô, nữ sinh cũng không thích làm bạn với cô, làm cho cô thuở còn bé gặp không ít khó khăn.

Ngày tranh cử ban cán sự lớp, cô nghe theo đề nghị của mẹ tích cực lên bục giảng tranh cử, nhưng sau khi cô diễn thuyết xong, phía dưới lặng ngắt không tiếng động, không ai giơ tay cho cô.

Hôm nay nhớ lại, cô vẫn nhớ ngày đó mình bất lực đến mức nào, cô không rõ mình làm sai điều gì, vì sao bạn học lớp đó lại chán ghét cô như vậy? Rõ ràng lúc ở quê nhà không hề như thế.

Ngay khi Từ Tri Tuế sắp buông xuôi, hàng sau đột nhiên có một cánh tay giơ lên, cậu bé tướng mạo thanh tú kia nói: “Tớ bằng lòng bỏ phiếu cho cậu.”

Có trời mới biết, câu nói kia đối với Từ Tri Tuế lúc đó có ý nghĩa thế nào, cô quay đầu lại, cảm thấy cả người cậu bé kia như đang phát sáng.

Cũng từ ngày đó, cái tên Kỳ Nhiên đã khắc sâu trong lòng cô.

Kỳ Nhiên là lớp phó học tập trong lớp, thành tích tốt, vẻ ngoài cũng khiến người ta yêu thích, vừa đến giờ học là các cô gái nhỏ trong lớp cứ thích vây quanh anh. Bữa tiệc ngày mồng một tháng sáu hàng năm của trường, các giáo viên của đội Thiếu niên luôn yêu cầu anh lên dẫn chương trình.

Khi đó Từ Tri Tuế đã nghĩ, nếu mình ưu tú hơn một chút, không chừng sẽ có tư cách làm bạn với anh.

Cũng may cô trời sinh lạc quan, không phải vì bị bạn học cô lập mà tự ti, sau một thời gian nỗ lực, cuối cùng đã hòa nhập vào tập thể dưới sự khuyến khích của giáo viên và mẹ. Mà Kỳ Nhiên lại trở thành ngôi sao trong thế giới nhỏ bé của cô, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.

Loại hảo cảm mù quáng này kéo dài đến cấp 2, hai người cùng trường nhưng không cùng lớp, Từ Tri Tuế lại có thể nhanh chóng bắt được bóng dáng Kỳ Nhiên ở các góc sân trường.

Anh vẫn ưu tú như trước, quanh năm chiếm giữ vị trí thứ nhất khối, trong các đại hội thể thao cũng có thể nhìn thấy dáng người mạnh mẽ của anh.

Có một lần, lớp của Từ Tri Tuế và lớp của Kỳ Nhiên chơi bóng rổ, Kỳ Nhiên xuất hiện với vai trò tiền đạo, Từ Tri Tuế trước nay không mấy hứng thú với các môn thể thao lại chủ động kéo bạn thân đến sân thể dục xem thi đấu, cuối cùng bởi vì cổ vũ cho đội của Kỳ Nhiên mà bị đám bạn thân khinh bỉ.

Khi đó đa phần các bạn nữ trong lớp đã dậy thì sớm, hay lén lút thảo luận mấy đề tài mập mờ như “Ai thích ai” hoặc “Ai đang quen ai”.

Từ Tri Tuế không thích tham gia, so với những thứ này cô càng thích nhìn bóng dáng Kỳ Nhiên ở hành lang khi sau giờ học hơn.

Hành động khác thường của cô khiến bạn thân chú ý, trong một lần tự học, bạn thân bỗng dưng hỏi cô là có phải đã có người mình thích rồi đúng không. Từ Tri Tuế đột nhiên luống cuống, không biết tại sao trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Kỳ Nhiên.

Cô do dự nói: “Tớ không thích người nào cả, nhưng có một người tớ muốn liều mạng theo đuổi, tất cả nỗ lực của tớ đều là vì một ngày nào đó cậu ấy có thể nhìn thấy tớ, tớ muốn đứng ở bên cạnh cậu ấy một cách quang minh chính đại.”

Bạn thân hỏi: “Có phải cậu nhìn thấy cậu ấy là vui vẻ, nhưng gặp mặt lại căng thẳng đến mức không biết phải nói gì mới tốt, lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy, lúc vui vì cậu ấy, lúc buồn vì cậu ấy?”

Từ Tri Tuế thành thật gật đầu, bạn thân lại nở nụ cười: “Bé ngốc ạ, đây là thích đấy.”

“……”

Hiểu được tâm ý của mình, Từ Tri Tuế giống như mở ra cánh cửa thế giới mới, những vấn đề quấy nhiễu cô đã lâu trong nháy mắt đã được giải đáp.

Cô bắt đầu cố gắng hơn nữa, vì anh thi vào trường trung học số 6, vì anh chen vào lớp trọng điểm.

Thích anh, chính là tất cả động lực để cô tiến về phía trước.

Hồi ức bị tiếng gõ cửa bất ngờ cắt ngang, Chu Vận nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nghi hoặc đánh giá con gái: “Làm bài tập thì làm bài tập đi, con cười ngây ngô gì vậy?

Từ Tri Tuế vội vàng dùng bài thi ngăn chặn quyển nhật ký còn chưa viết xong, vui tươi hớn hở nói: “Không có gì ạ, là con vui vì sắp kỷ niệm 60 năm thành lập đất nước thôi!”