Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó

Chương 10



Tiêu Thịnh thu âm phải nói là hết sức thoải mái, chỉ khổ cho Cát Cường cách vách.

Tiêu Thịnh thu bao lâu, trái tim anh liền run lên bấy lâu.

Cư …… cư nhiên thật sự là cuồng SM!

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Cát Cường thiếu chút nữa ôm đầu khóc rống.

Đều như vậy rồi, anh vẫn muốn đến gần đối phương là thế nào?

Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra a!

Cát Cường tinh thần ỉu xỉu tan ca, Tiêu Thịnh ân cần hỏi thăm: “Cát cảnh quan, anh sao vậy?”

“A …… không có gì, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá.”

“À……”

Cát Cường bắt đầu trốn tránh Tiêu Thịnh.

Thế giới này nói lớn không phải lớn nhưng nói nhỏ thì chắc chắn không nhỏ, muốn tránh một người cũng chẳng phải việc gì khó khăn.

Anh không muốn biết góc khuất đen tối của người kia, tình nguyện dối gạt bản thân, tiếp tục núp sau rèm cửa nhìn chằm chằm biểu lộ an tĩnh trên gương mặt nhu hòa của cậu, thỉnh thoảng còn len lén cười khúc khích.

Đêm khuya thanh vắng, thậm chí sẽ mơ những giấc mộng hoang đường, trong mơ chính mình không chỉ cùng Tiêu Thịnh quấn quít chung một chỗ, còn tự động nói lên những yêu cầu bị ngược, chỉ hy vọng cậu có thể thay đổi, hy vọng cậu có mình rồi thì đừng đi tìm người khác nữa, cũng đừng phạm tội nữa.

Mẹ kiếp! Điên rồi sao?!

Cát Cường không dám đi đến văn phòng tư vấn tâm lý, may mắn vừa lúc cô em họ là chuyên viên tâm lý về đây tham gia hôn lễ của đứa bạn, Cát Cường liền lặng lẽ tìm cô tâm sự.

Quan hệ giữa anh và em họ rất tốt, từ nhỏ thường chơi chung với nhau, mặc dù sau khi lớn lên cơ hội gặp mặt có giảm bớt, nhưng quan hệ cũng không xa lạ.

Em họ nghe sự miêu tả của anh, suy tư rất lâu, cuối cùng nói: “Em cảm thấy anh đang mắc phải chứng nghi ngờ cùng lo âu thái quá, nguyên nhân là do tiếp xúc với án kiện lâu ngày nên nhìn ai cũng cảm thấy người đó có xu hướng phạm tội, đó không phải là biểu hiện của bệnh tâm thần nên anh đừng lo. Cơ mà làm gì có nhiều băng nhóm tội phạm như vậy, lại còn ở cách vách nhà anh, nói không chừng cậu ta thật sự là diễn viên lồng tiếng? Bây giờ không phải có cái gì gọi là võng phối sao? Em chưa tiếp xúc qua, nhưng nghe nói có vài thứ rất sex rất bạo lực, hơn nữa đều là tình yêu nam nam. Hay là, tối nay em đến nhà anh, xem thử cậu ta đang thực chiến hay chỉ là đọc lời kịch.”

“Được rồi ……”

Vì vậy Cát Cường mang theo cô em họ về nhà.

Mặc dù là hình cảnh kinh nghiệm phong phú nhưng anh không có ống dòm dài, cũng không luyện được tuyệt thế võ công có thể phát hiện sát khí, căn bản không biết cảnh tượng cô em họ thân mật kéo cánh tay mình đã bị ánh nhìn rực lửa từ đôi mắt Tiêu Thịnh bắn thủng.

Buổi tối quả nhiên nghe được tiếng đập đồ ở cách vách, Tiêu Thịnh thở phì phò đọc lời kịch, mỗi một câu đều tràn ngập sát khí như thể muốn đem người ta xử tử, lăng trì phiến giáp bất lưu.

“Mẹ kiếp, mày tưởng có thể thoát khỏi tay ông sao? Fuck, ông đây còn chưa chơi đủ, mày tưởng mày quen biết cảnh sát thì ngon lắm à? Còn dám lườm tao? Tên cảnh sát kia nhìn có vẻ không tệ lắm! A, một ngày nào đó, ông đây sẽ bắt cóc hắn ta, sau đó buộc hắn phải mở chân ra cầu xin tao thao, như mày bây giờ vậy.”

Âm thanh rầm rầm lại vang lên.

Cát Cường cùng em họ hai mặt nhìn nhau.

Cô em họ nói: “Anh, anh dọn nhà đi.”

Cát Cường nhắm chặt mắt, biểu lộ thống khổ: “Nhưng…… anh hình như đã yêu cậu ta rồi.”

“Anh …… anh bệnh à? Em thấy tốt nhất anh nên sớm dọn đi, sau đó tiếp nhận trị liệu, em đoán cậu ta lợi dụng sự gần gũi giữa hai người mà làm ra một số tác động tâm lý, cho nên anh mới trở nên như vậy. Tiếc là em phải đi về, không thể giúp anh một tay……”

Cát Cường vừa định nói chuyện, lại nghe bên kia kêu lên: “Đàn anh! Em đồng ý yêu cầu của anh, anh làm ơn cho em báo ân đi! Em nhịn gần một tháng rồi cư nhiên rơi vào kết cục này! Em quyết định chính thức từ bỏ hắn! Thẳng nam MD thật đáng ghét, điều giáo mệt gần chết! Cái gì? Yên tâm đi nhất định sẽ thỏa mãn anh mà, kỹ thuật của em anh còn không tin sao? Chưa thử qua! Hắc hắc hắc, thử một chút chẳng phải sẽ biết sao? Khụ, cứ quyết định như vậy đi, em chờ tin anh đó.”

Em họ lại nói: “Em cảm thấy, anh tốt nhất nên tìm ai đó bầu bạn đi. Anh họ A Đông không phải nói có quen biết một cậu đàn em lớp dưới sao? Nếu không, anh đi gặp thử xem, coi như là GAY, cũng nên có người quan tâm chứ. Không thôi anh cứ như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì lấy ai thay anh nhặt xay đây. Phi phi phi, anh đó, ngay cả một người chăm sóc cũng không có.”

Cát Cường suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói: “Được rồi. ”