Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó

Chương 11



11.

Cả đêm ngủ không ngon, sáng hôm sau Tiêu Thịnh vừa bước chân ra khỏi cửa lập tức nhìn thấy một cô gái mảnh mai vô cùng thân thiết kéo cánh tay của cảnh sát Cát, cười nói vui vẻ.

Quả thực là sét đánh giữa trời quang.

Bọn họ… Bọn họ dám qua đêm với nhau…

Tiêu Thịnh bị đả kích sâu sắc, chạy tới ngân hàng tìm kiếm sự an ủi của đàn anh.

Nguyễn Quý Đông hết lần này tới lần khác hả hê bỏ đá xuống giếng, nói: “Đã nói với cậu từ lâu tình yêu tự do không đáng tin đâu, xã hội bây giờ, chỉ có ép duyên tới bền chắc, tình yêu khác phái còn như vậy, huống chi tình yêu đồng tính. Nếu tôi giới thiệu người cho cậu ổn định chung sống sớm thì đã chẳng nhiều chuyện thế này, tôi thấy cậu vì trống rỗng tịch mịch quá nên mới làm loạn đó. Nào, nói cho anh đây nghe, anh ta có đẹp trai hơn tôi không?”

“Không có.”

“Vậy có xinh hơn cậu không?

“Cũng không. Cho tôi xin, vì sao lại nói tôi xinh chứ? Ông đây là đàn ông trăm phần trăm!”

“Chỉ là một cách hình dung mà thôi, đừng soi mói như vậy. Cậu xem, anh ta không đẹp trai như tôi cũng không xinh như cậu, rốt cuộc cậu thích anh ta ở điểm nào?”

“Một người trí thức, dáng đẹp, thân hình cường tráng, lồng ngực đủ ấm, vai đủ rộng, rất có cảm giác an toàn.”

Nguyễn Quý Đông nghẹt thở một chút: “Cậu rốt cuộc là đàn ông trăm phần trăm cái kiểu gì… Ngay cả tiêu chuẩn kén chồng cũng giống con gái. Buông tha cho anh ta đi, tôi giới thiệu cho cậu một người ngực đủ ấm, vai đủ rộng, tràn ngập cảm giác an toàn.”

Tiêu Thịnh ai oán nhìn đàn anh, nói: “Nếu anh đem chính mình giới thiệu cho tôi, tôi sẽ rất vui mừng.”

“Bẻ thẳng thành cong là vô đạo đức, biết không? Cậu không cần buồn bã như vậy, nếu tôi là cong thì chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi còn cần cậu tới thổ lộ sao? Cậu không yêu tôi, tôi cũng sẽ đem cậu trói lại bên người.”

Tiêu Thịnh chợt cảm thấy đỡ hơn.

Sáu giờ tối thứ bảy, Tiêu Thịnh tham gia buổi xem mắt lần đầu tiên trong đời.

Người vừa vào khiến cậu ngây ra.

Đương nhiên, Cát Cường cũng đứng hình.

A a a a a a a sao lại là cái tên trai – thẳng – chết – tiết!

A a a a a a a sao lại là cái tên cuồng – ngược!

Nguyễn Quý Đông nhìn biểu tình của hai người bọn họ, nghi hoặc nói: “Các người biết nhau à?”

“A? Ha ha ha, biết… Biết.” Cát Cường gãi đầu, tâm thần không yên, lắp bắp nói.

Người ông em họ hàng xa muốn giới thiệu không ngờ là Tiêu Thịnh! Rõ ràng khi hắn giới thiệu có nói người này là một tiểu 0 tính cách hoạt bát rộng rãi, trẻ con đáng yêu, bình thường thích làm nũng! Ngoại trừ rộng rãi ra, có chỗ nào giống Tiêu Thịnh cơ chứ? Em họ chắc chắn là bị lớp vỏ ngụy trang của cậu ta lừa dối!

Em gái họ thân thiết kêu anh họ, giúp hai người làm quen, hỏi cũng không hỏi lôi kéo Nguyễn Quý Đông ra ngoài gọi món ăn.

Tiêu Thịnh nhìn chằm chằm Cát Cường, hỏi: “Cô gái kia…”

“Là em họ của tôi!” Cát Cường phản xạ có điều kiện ngoan ngoãn khai báo.

“A~” Tiêu Thịnh vuốt mũi, đẩy kính mắt, giấu đằng sau cặp kính là ánh mắt mang ý tứ sâu xa.

Cát Cường có chút run rẩy, không phải là sợ, mà là quá kích động.

Anh phát hiện ra lập trường của bản thân quá không kiên định, thân là một nhân viên cảnh sát, lại dám muốn tiếp xúc thân mật cùng tội phạm …

Nhưng mà hình dáng Tiêu Thịnh rót trà quá ưu nhã làm cho trái tim anh đập thình thịch.

Được rồi, đây cũng chẳng phải lần đầu tim đập bình bịch, Cát Cường lấy tay đè lên ngực mình, mặc niệm, quen là tốt rồi, quen là tốt rồi, ngày mai dọn nhà, ngày mai dọn nhà.

Cát Cường không nói cho em họ biết Tiêu Thịnh chính là tên hàng xóm sát vách kia, em họ rất không nhạy cảm với thanh âm, nghe không nhận ra.

Trên mặt Tiêu Thịnh vẫn là vẻ mỉm cười rụt rè mà mềm mại khiến cho Nguyễn Quý Đông không hiểu ra sao.

Em gái họ nói: “Nếu tất cả mọi người đều đã quen biết, không bằng đừng tổ chức xem mặt gì đó, ngày mai em phải quay về sẽ không được gặp các anh, chi bằng cùng đi hát đi.”

Cả một nhà vui vẻ chạy tới KTV…

Bốn người thuê một căn phòng nhỏ, gọi chút nước uống và trái cây.

Em gái họ một mực giữ mic, còn giao cho Nguyễn Quý Đông một nhiệm vụ vô cùng gian khổ: Say rượu là cơ hội, mau chóng đem gạo nấu thành cơm đi!

Nguyễn Quý Đông ngoan ngoãn nghe theo.

Cho tới bây giờ Tiêu Thịnh chưa từng ngại uống bia rượu, không biết có phải do gen di truyền hay không, cậu từ năm mười bốn tuổi đã ngàn chén không say, mỗi lần ba Tiêu có tiệc liền cho con trai ra tiếp khách, lần nào cũng giương cờ chiến thắng tưng bừng trở về.

Sau này Tiêu Thịnh học đại học điểm kém không được tốt nghiệp, mẹ Tiêu rút kinh nghiệm xương máu bắt đầu trách cứ ba Tiêu, nói rằng thành tích cậu không tốt là do cồn.

Thậm chí khi biết chuyện của cậu, mẹ Tiêu cũng đem luôn chuyện tính hướng của Tiêu Thịnh quy tội cho cồn ăn mòn…

Tiêu Thịnh rất muốn nói, khi cậu còn chưa biết uống rượu đã thường nhìn lén tiểu JJ của bạn nam cùng lớp nha!

Lạc đề rồi, quay về trọng điểm.

Cát Cường xuất thân trong gia đình cảnh sát, không giống với mấy tên lưu manh địa phương có thể uống rượu hút thuốc, tửu lượng của anh rất là kém cỏi.

Vậy nên anh say, Tiêu Thịnh không say.

Tiêu Thịnh cong khóe miệng cười cười, nói: “Đàn anh, em dẫn anh ta về nhà, anh đưa em gái về nha.”

Dây tơ hồng đầu tiên đã kết xong, Nguyễn Quý Đông rất có cảm giác thành tựu, vội vàng gật đầu, không ngừng nói: “Đi đi, đi đi, từ từ thưởng thức!”

Tiêu Thịnh đáp lại hắn bằng một nụ cười mang ý sâu xa: “Đương nhiên sẽ từ từ thưởng thức rồi.”

Tiêu Thịnh đỡ Cát Cường về nhà, tửu lượng của anh không tốt, nhưng say rồi cũng rất ngoan, nôn xong thì tựa trên vai Tiêu Thịnh, không ngủ được, chỉ là vô thần, muốn anh nhấc chân thì anh nhấc chân, muốn anh ngồi thì anh ngồi.

Áo khoác nôn rồi bị bẩn, Tiêu Thịnh sau khi đem người ta lột sạch sẽ, sắp xếp ổn thỏa thì thấy mệt chết người, đem cái áo bị nôn bẩn ra rũ nước.

Trong túi áo có một cuốn bút kí, Tiêu Thịnh lấy ra ném sang một bên, không có hứng thú, tình cờ lại thấy trên bìa cuốn bút kí có mấy chữ: “Bút kí điều tra bí mật hàng xóm sát vách.”

Cái gì? Đây là cái gì?

Tiêu Thịnh nhịn không được hiếu kì, mở một trang ra xem.

Tên tuổi, địa chỉ, công việc, tính cách, sở thích, hành tung mỗi ngày, trọng điểm đối thoại, cách bài trí gian phòng…

“Điểm đáng ngờ thứ 13: Giường có lan can, còng da thú, có thể trói…”

Tiêu Thịnh 囧

Sức tưởng tượng này cũng quá phong phú đi! Mua cái giường này chỉ vì nó vừa tiện nghi vừa đẹp, lại hợp với phong cách nhà mà thôi!

Hơn nữa, mấy cái còng da thú, anh ta đến tột cùng là thấy được ở đâu?

Tiêu Thịnh ném hết quần áo bẩn vào máy giặt, trở về phòng nhìn Cát cảnh quan nằm trên giường không hề phòng bị.

Người này, rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì vậy?

A, trói cũng là một chủ ý không tệ.

Không cần phải làm cho anh ta hôn mê, giờ đã hôn mê rồi. Đánh thuốc cũng không cần, đàn ông không thể chịu được khiêu khích. Vậy trói lại trực tiếp thượng thôi.

Cậu thầm nghĩ, nếu không có bút kí nhắc nhở, cậu đã sớm quên trọng bộ dụng cụ SM kia có còng tay.

Thật nghĩ không ra, một cảnh sát Cát thoạt nhìn nghiêm trang lại dám rình trộm cậu, còn suy diễn lung tung kì quái.

Nếu đã chờ mong như vậy thì cứ như anh mong muốn đi~ Miễn cho anh ta tỉnh lại đấm cậu bất tỉnh rồi trốn mất.

Hừ, liệu có phải là anh ta lấy danh nghĩa điều tra để tiếp cận mình không? Có thể quan sát tỉ mỉ như vậy, ngay cả nở nụ cười bao lâu, ăn cái gì, đổi kiểu tóc thế nào mà cũng được ghi lại trong bút kí sao?

Tiêu Thịnh cúi đầu, ở trên hạ thân Cát Cường cọ cọ.