Nhóc Thanh Mai

Chương 4: Buổi đêm phóng túng



Editor: Byredo

Rạng sáng, cửa phòng phát ra tiếng cành cạch, một bóng người đẩy cửa đi vào, trong phòng tối tăm, thiếu niên nhẹ tay nhẹ chân, chậm rãi đi đến mép giường.

Trên giường, thiếu nữ đang ngủ say, mặc quần áo ngủ bằng lụa, nghiêng người, đôi tay ôm chiếc chăn đã bị cuộn tròn, một chân gác lên chăn.

Hạ Cẩn Ngôn ngồi ở mép giường, dựa vào ánh trăng mà nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp mà mình ngày đêm thương nhớ, duỗi tay lật ngửa người thiếu nữ, cúi xuống hôn lên môi Tô Nhiễm, kìm nén ý muốn điên cuồng hôn môi, nhẹ nhàng liếm láp đôi môi đỏ mọng, vươn đầu lưỡi đi vào giữa hai cánh môi không hề phòng vệ của thiếu nữ, tuần tra khắp khoang miệng của cô, liếm mút lưỡi Tô Nhiễm một hồi.

Trong lúc ngủ mơ, Tô Nhiễm cảm nhận được sự triền miên ở môi mình, nức nở một tiếng. Nghe thấy tiếng kêu, Hạ Cẩn Ngôn buông môi lưỡi của thiếu nữ ra, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, an ủi thiếu nữ bị quấy nhiễu. Được Hạ Cẩn Ngôn dịu dàng vuốt ve, Tô Nhiễm lại từ từ ngủ say.

Hạ Cẩn Ngôn lại cúi người hôn lên xương quai xanh tinh xảo, hai tay cởi cúc áo ngủ của thiếu nữ ra. Sau khi cởi bỏ áo trên, trước mặt Hạ Cẩn Ngôn hiện ra một thân thể trắng nõn, được ánh trăng chiếu rọi nên càng thêm trắng trẻo tinh tế, hai quả mọng trước ngực điểm xuyết trên ngọn núi tuyết no đủ, vòng eo thon thả một tay có thể ôm trọn, ngay cả cái rốn ở giữa cũng vô cùng đáng yêu.

Thân thể xinh đẹp trước mắt khiến thiếu niên ngừng thở, cúi người xuống ngậm lấy quả mọng mềm mại, đầu lưỡi liếm một vòng xung quanh, quả mọng nhanh chóng bị kích thích mà dần trở nên cứng hơn. Hạ Cẩn Ngôn ngậm lấy hạt đầu đỏ mà mút mạnh, đây chính là điều anh muốn làm lúc ở trên tàu điện ngầm. Chóp mũi chạm vào chú thỏ trắng mềm mại, trong không khí ngập tràn mùi hương ngọt ngào, làm người ta hận không thể ăn sạch. Chú thỏ còn lại cũng bị bàn tay to lớn bao trùm, theo từng động tác xoa nắn, thịt thỏ trắng nõn tràn ra qua khe hở ngón tay. Anh vừa xoa, vừa vân vê hạt đậu đỏ mềm mại, vừa xoa vừa ấn, hai tay nâng hai chú thỏ, đẩy chúng sát vào nhau, vùi mặt vào, lúc thì dùng chóp mũi cọ lên hạt đậu đỏ cứng rắn dựng đứng, lúc thì ngậm lấy quả mọng đỏ ửng kia, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn xé.

Tô Nhiễm vô thức rụt eo, muốn thoát khỏi sự kích thích này. Hạ Cẩn Ngôn giữ chặt cái tay lộn xộn của cô, đè lên đỉnh đầu. Thiếu nữ vô thức ưỡn ngực, dâng bộ ngực mềm mại đến bên miệng Hạ Cẩn Ngôn, như là mời anh nhấm nháp. Đương nhiên là Hạ Cẩn Ngôn sẽ không từ chối món ngon dâng lên tận miệng, ngậm lấy đầu ngực mà mút mạnh, một tay đùa bỡn.

Đầu ngực mẫn cảm bị người ta vừa hút vừa cắn, bên miệng Tô Nhiễm tràn ra một tiếng rên rỉ, hô hấp cũng trở nên dồn dập, thân dưới vừa nóng vừa khó chịu, hai chân cọ xát vào nhau, muốn giảm bớt sự khó chịu này.

Sau một lúc lâu, Hạ Cẩn Ngôn mới buông tha cho ngực của thiếu nữ, môi lưỡi dời xuống dưới, hôn lên vòng eo của thiếu nữ, đầu lưỡi đảo quanh mắt rốn, hôn xuống tận cạp quần ngủ mới dừng lại.

Hạ Cẩn Ngôn cởi quần ngủ của Tô Nhiễm ra, để lộ quần lót trắng tinh, Hạ Cẩn Ngôn tách hai chân thiếu nữ ra, tạo thành hình chữ M. Chiếc quần lót lụa trắng kia ôm sát người, bởi vì tư thế hiện tại mà lớp vải căng chặt, phác họa ra cánh hoa đầy đặn của thiếu nữ, bên trên còn có vệt nước khả nghi.

Hạ Cẩn Ngôn duỗi tay xuống, cảm nhận độ ẩm và nhiệt độ khác thường ở chỗ đó, khẽ cười nói: “Từ Từ, có phải là em cũng muốn không?”

Vươn đầu ngón tay chạm vào khe thịt nhỏ hẹp kia qua lớp quần lót, nhẹ nhàng đâm chọc, lấy ngón tay ra, hoa huy*t lưu luyến cắn chặt lớp vải quần lót.

“Đúng là tham ăn mà.”

Hạ Cẩn Ngôn cởi quần lót ra, đóa hoa nhỏ yêu kiều kia bại lộ trong không khí, hoa huy*t vừa yêu kiều vừa phấn hồng, bị không khí kích thích mà khẽ nở rộ, lông tóc xung quanh dính tia nước, nhìn vô cùng mê người.