Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không

Chương 16: Ánh trăng



005: “Thiết lập mỗi chức năng có thể trả trước một lần là căn cứ vào ban đầu ký chủ chưa có fans hâm mộ, bây giờ cậu đã có hơn bảy triệu fans mà vẫn muốn trả trước một nghìn fans nữa hả?”

Nhan Ý: “Được nợ không lãi, mà không chịu vay nữa mới là lỗ ấy.”

Việc này giống như cho vay không lãi vậy, dù bản thân có tiền hay không, nếu được xài tiền người khác mà không cần tính lãi thì ai lại muốn tiêu tiền trong ví mình chứ?

005: “…”

Nhan Ý kiểm tra lại gói hàng, “Cứ vậy gửi đi luôn à? Có cần đóng gói đặc biệt gì không?”

005: “Không cần.”

[Có chi (trả trước) 1000 fans để sử dụng chức năng chuyển phát nhanh thời không không? Có/Không.]

Nhan Ý: “Có.”

Chỗ Nhan Ý mới qua hai ngày, với tốc độ thời không là 1:5 thì bên Úc Yến cũng đã qua mười ngày kể từ sự kiện nhân trệ kia rồi, toàn bộ người hầu trong Đông Cung đều bị thay hết.

Khỏi nói cũng biết đa số người ở đây đều là của hoàng hậu, một ít là người của gia tộc Uất Trì, trong đó ngoài hai kẻ chỉ trung thành với gia tộc thì số còn lại cũng coi như người của hoàng hậu, Đông Cung hiện tại đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hoàng hậu rồi.

Những người đó đối xử với Úc Yến rất tốt, nhưng không ai dám thật lòng thân thiết với hắn cả. Bọn họ không rõ nguyên nhân dẫn đến vụ việc ngày ấy, nhưng không ít người đã nhìn thấy đống nhân trệ đáng sợ kia, ai nấy đều cẩn thận dè dặt như đang đi trên lớp băng mỏng.

Hoàng hậu yên tâm, gia tộc Uất Trì cũng yên tâm, từ rày về sau không còn ai dám chuẩn bị váy áo phụ nữ cho thái tử nữa.

Đã mười ngày liên tiếp Úc Yến không được ngủ ngon. Khi hắn quá mỏi mệt, vừa nhắm mắt thiếp đi, chẳng mấy chốc sẽ giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Hắn sai người đổi giường, đổi gối đầu nhưng vô tác dụng.

Úc Yến sợ hãi vô cùng.

Trước kia khi thấy sợ hãi, hắn vẫn có phương pháp để giải tỏa nhưng giờ chỉ đành kìm nén nó.

Mất ngủ trong thời gian dài, nỗi sợ, áy náy, thù hận, bóng tối và những cảm xúc tiêu cực khác không ngừng tích tụ trong lòng, Úc Yến chín tuổi bắt đầu có chút quái đản, hắn vui giận thất thường, khi thì tươi cười rạng rỡ, khi thì lạnh lùng khiến tất cả cung nữ thái giám trong cung run rẩy quỳ xuống.

Ban ngày hắn là thái tử hung bạo, buổi tối khi hắn không ngủ được thì sẽ tắt hết nến, đóng cửa sổ lại rồi ngồi bên cửa sổ, tựa như có thể tìm được niềm an ủi trong hoàn cảnh giống như trước đây vậy.

Mà trên thực tế chỉ lần đầu tiên là có chút hiệu quả, hắn cảm thấy nội tâm mình ngày càng trống rỗng, bị bóng tốt nuốt chửng từng chút một.

Đêm nay cũng vậy, Úc Yến ngồi dưới cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt rỗng tuếch.

Không rõ cảm xúc trong lòng hắn là gì, có lẽ vừa sợ lại muốn nổi điên lên.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, lên giường trùm chăn kín đầu.

Hắn nghe được tiếng động bên gối.

Hắn khổ sở bịt kín lỗ tai, cuộn mình ở trong chăn.

Hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên mất thôi.

Bây giờ chẳng cần phải nhắm mắt vẫn cảm nhận được nhân trệ bên gối đang gào thét, giãy giụa với mình từ bên trong thùng rượu.

Úc Yến nhắm mắt lại.

Đêm càng sâu, lông mày hắn càng nhíu chặt, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, sắc mặt dần trắng tái.

Hắn bỗng mở to mắt, gương mặt điên cuồng dữ tợn nhìn về phía chiếc gối kia, sau đó hắn ngây ngẩn khi biết đó là một hộp quà được đóng gói hết sức tinh xảo, đẹp đẽ đến ngay cả thái tử một nước như hắn cũng chưa từng nhìn thấy.

Hộp quà màu trắng, dây lụa màu đỏ, nơ bướm xinh đẹp đang chờ người bốc ra.

Úc Yến ngơ ngác nhìn thật lâu, ánh mắt mờ mịt không rõ đây là thứ gì.

Ngay sau đó, trong mắt hắn càng hiện vẻ nghi ngờ và cảnh giác, toàn thân căng thẳng.

Hắn biết rõ, hiện giờ ở Đông Cung sẽ không có ai dám lén lút đưa đồ cho mình, hộp quà xinh đẹp kia hẳn là do người bên ngoài đưa tới.

Dưới sự canh giữ nghiêm ngặt của thị vệ Đông Cung, có thể đưa đồ vật đến tận mép giường hắn bằng một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, nếu người kia muốn lấy mạng hắn chẳng phải cũng dễ như trở bàn tay hay sao?

Úc Yến đứng dậy muốn rời khỏi nơi nguy hiểm này, một chân mới vừa bước xuống giường lập tức dừng lại.

Quả thật như thế, nhưng nếu người này thật sự muốn lấy mạng mình thì bây giờ hắn còn sống được chắc?

Úc Yến quay lên giường lần nữa, đánh giá chiếc hộp tinh xảo bên gối. Qua một hồi, hắn mím môi duỗi tay kéo dây lụa xinh đẹp kia ra.

Dây lụa trơn mượt, nơ con bướm dễ dàng bị kéo bung.

Đôi mắt u ám của Úc Yến hơi sáng lên, tựa như đứa trẻ trông thấy món đồ chơi mới lạ. Hắn tiếp tục mở chiếc hộp, khoảnh khắc nhìn thấy đồ vật bên trong thì hô hấp cứng lại.

Đó là một chiếc váy tuyệt đẹp.

Hắn đã thấy vô số chiếc váy của phi tần, công chúa trong hậu cung, nhưng chưa có chiếc nào đẹp như vậy.

Chiếc váy màu đỏ mang đến cảm giác an toàn cho hắn, chất vải huyền ảo phiêu dật mà hắn chưa từng thấy trong đời, Úc Yến vừa nghĩ chiếc váy này rất thích hợp mặc dưới ánh trăng thì đã thấy nó loé sáng lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc.

Là voan lụa.

Không cần quá nhiều ánh sáng đã có thể phản chiếu ra ánh sáng ấm áp và đẹp đẽ.

Úc Yến ngơ ngác nhìn, trong đôi mắt khô cạn hiện lên một tia sáng rực, không biết là phản chiếu từ voan lụa, hay là bởi ánh nước lóng lánh nơi đáy mắt.

Chuyển phát nhanh thời không có thể lựa chọn vị trí cụ thể, Nhan Ý đã chọn bên cạnh gối đầu mà hoàng hậu đặt nhân trệ lên lúc trước.

005 không biết tại sao cậu lại chọn chỗ này, nó chỉ thấy nên đặt quà trên bàn mới đúng.

Nhan Ý: “Hai ngày này tôi bỏ ít thời gian đi quan sát, phát hiện Úc Yến luôn ngủ nghiêng về bên trái, quay lưng về chỗ đó, trước kia hắn không như vậy, mà có thói quen nằm nghiêng về bên phải.”

005 đâu hiểu, trái tim con người mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng sẽ yếu đuối bấy nhiêu.

Vừa ngủ dậy đã thấy một nhân trệ đáng sợ, lại còn là người thân thiết với mình, chắc chắn đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc trong lòng Úc Yến khi còn nhỏ, kể từ đó bị ác mộng hành hạ, mất ngủ về đêm, nó trở thành một trong những mồi lửa ác nghiệt thiêu rụi cuộc đời hắn.

Một tia lửa nhỏ không chỉ cháy lan ra cả đồng cỏ mà cuối cùng cũng sẽ đốt cháy chính mình.

Nhan Ý muốn thay đổi điều này, muốn biến đồ vật đáng sợ nhất thành thứ tốt đẹp mà hắn hằng ước ao nhất.

Nhan Ý nói với 005: “Chí ít cũng để cho hắn có được giấc ngủ ngon, với con người mà nói, mất ngủ mà chuyện hết sức đau khổ.”

005 rầu rĩ đáp: “Ừm.”

005 cảm thấy ký chủ nhà nó thật là tốt, tuy rằng keo kiệt nhưng lại rất tinh tế và ấm áp.

Mới đầu nhìn thấy phản ứng của Úc Yến, nó còn muốn nói ký chủ dọa Úc Yến sợ mất rồi.

Trong màn hình, Úc Yến nắm chặt chiếc váy đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên rồi nói với khoảng không: “Ngươi là ai?”

005 hỏi: “Nhan Nhan không nói cho hắn biết là cậu tặng cho hắn sao?”

Nhan Ý lắc đầu, “Không cần.”

005 khó hiểu.

Úc Yến không nhận được câu trả lời. Hắn đợi thật lâu cũng không có bất cứ động tĩnh gì thì lại nằm xuống.

Nhan Ý lựa chọn voan lụa là bởi cậu cảm thấy trước kia Úc Yến nhỏ mặc váy áo phụ nữ ngồi dưới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài chắc chắn là muốn được mặc chiếc váy này dưới ánh trăng.

Cho nên cậu đã chọn voan lụa, dù rằng voan lụa cần phải có ánh sáng mới ‘lấp lánh’ được.

Nhan Ý đã cố ý dặn dò, lựa chọn kỹ lưỡng nên hoàn thành chiếc váy hơi muộn một chút.

Lúc này Úc Yến đã ôm chiếc váy ngủ thiếp đi, tựa như đang ôm lấy ánh trăng vào lòng.

Nhan Ý cũng thấy dễ chịu đôi chút.

Cậu nghĩ dần dần Úc Yến sẽ không trở thành bạo quân mất nước bị dân chúng căm hận kia nữa, nội tâm không còn dậy sóng và có được cuộc đời yên vui.

Cậu không phải thánh nhân lo nghĩ cho thiên hạ, cậu làm vậy một phần cũng vì mạng sống chính mình. Cậu cần ký hợp đồng với một người bình thường chứ không phải kẻ sát nhân để đáp ứng yêu cầu của hệ thống, mặt khác, cậu cũng muốn mang lại cho Úc Yến chút ấm áp, cho dù cuối cùng không thành công thì lòng cậu cũng đỡ ngột ngạt hơn.

Nói là thay đổi Úc Yến mà càng giống như đang cứu rỗi chính mình, đền bù nỗi tiếc nuối và hổ thẹn của thời niên thiếu.

Nhan Ý ngủ một giấc thật ngon. Ngày hôm sau, cậu đưa Tạ Túc đến đoàn phim.

Chuyện này đối với không ít người trong đoàn phim thì có hơi xấu hổ.

Phim điện ảnh chiếu hơn mười ngày, Tạ Túc là một trong những ngôi sao được nhắc đến nhiều nhất hiện nay. Những bức ảnh tạo hình của đoàn phim ở trên mạng nhận được phản hồi rất tốt, người qua đường, khán giả quen mặt Tạ Túc đều nói vai diễn này như đo ni đóng giày cho cậu ta.

Ai cũng biết Tạ Túc hợp với bộ phim này hơn Khâu Mộ Thần, hơn nữa sức ảnh hưởng của cậu ta còn lớn, địa vị trong đoàn phim hiển nhiên không thấp.

Nhan Ý cũng vậy.

Mà không lâu trước đó, khi Nhan Ý đề cử Tạ Túc với bọn họ, bọn họ đã làm gì?

Không ít kẻ nơm nớp lo sợ, đơn cử là Tôn Tử Ngoan, một trong những phó đạo diễn của đoàn phim.

Lúc ấy sự nghiệp Nhan Ý đang xuống dốc không phanh, trong giới biết bao người nghĩ cậu ôm mộng tưởng hoặc làm chuyện gì nhơ nhuốc với Khâu Mộ Thần nên mới bị cấm lăng xê idol. Tin tức trong giới lan truyền rất nhanh, một quản lý mà không có idol nào bằng lòng đi theo thì coi như toi đời rồi.

Và khi thấy Nhan Ý đã ở trong hoàn cảnh đó mà còn cực lực đề cử một người vô danh với gã, gã mới vui miệng nói: ‘Có phải kỹ năng giường chiếu của người nọ tốt lắm không? Cậu khen thì không đáng tin, phải cho tôi nếm thử mới biết được.’

Thấy đạo diễn Đặng Kỵ đích thân ra tiếp đón, Tôn Tử Ngoan nghĩ đến câu nói nọ mà trán lấm tấm mồ hôi.

Người ngoài giới đều cho rằng phó đạo diễn rất gì và này nọ, nhưng thực tế đoàn phim đâu thiếu phó đạo diễn, nói đuổi là đuổi được ngay.

Phiền não y hệt nhà sản xuất[1].

[1] Nhà sản xuất (Producer) thường dùng để chỉ nhà sản xuất phim điện ảnh, phim truyền hình. Chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc điều phối kịch bản, chuẩn bị trước, thành lập đoàn làm phim (bao gồm cả việc ký kết hợp đồng dàn diễn viên, đoàn làm phim và thiết bị quay phim), hạch toán chi phí sản xuất và xem xét tài chính; thực hiện sản xuất phim và hậu kỳ; hỗ trợ các nhà đầu tư trong và ngoài nước.

Nhà sản xuất phải xin đầu tư, tìm diễn viên, tìm kịch bản và đội ngũ quay chụp, theo dõi toàn bộ quá trình, cuối cùng quay xong còn phải tìm người mua phim, quản lý nhóm nhân viên chế tác tại hiện trường, nhân viên phụ trách sinh hoạt, nhân viên ngoại giao. Thoạt nghe “CEO” đoàn phim thì có vẻ ghê gớm lắm, nhưng thực tế là người phải nhìn sắc mặt diễn viên nhất, chức quyền còn bị lu mờ trước đạo diễn, đúng là khổ quá mà.

Mà lúc này khổ càng thêm khổ, sau phó đạo diễn, gã là người thứ hai đắc tội với Nhan Ý.

Trong quá trình quay chụp, chỉ cần Nhan Ý và Tạ Túc hơi không phối hợp, ngâm mấy cảnh quay hoặc ngày nào đó vắng mặt thì một trăm mấy chục nghìn phí tổn đè trên đầu gã, không biết phải báo cáo với cấp trên thế nào.

Trong lúc một số kẻ, đặc biệt là hai kẻ đang vô cùng lo lắng này thì xe bảo mẫu của Tạ Túc đã tới.

Nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu sang trọng, hai người càng căng thẳng hơn.

Một người vừa mới debut đã sở hữu xe bảo mẫu như vậy, có thể thấy được Quan Nguyệt rất coi trọng Tạ Túc.

Cửa xe mở, người đầu tiên bước xuống là một người bọn họ đều không quen biết, hẳn là trợ lý của đối phương. Người thứ hai là Tạ Túc, nét mặt bình tĩnh dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người.

Đạo diễn Đặng Kỹ lập tức nhiệt tình đi qua đón tiếp.

Tạ Túc gật đầu với đạo diễn, ánh mắt lại nhìn về phía cửa xe, khiến người ta cho rằng bên trong là một cô gái và cậu ta đang định vươn tay ra đỡ.

Thế nhưng Úc Yến chỉ yên lặng đứng đó, dưới ánh nhìn chăm chú dịu dàng của cậu ta, một người vô cùng quen thuộc với rất nhiều người ở đây bước xuống.

Là cậu quản lý kia.

Người mới chỉ lăng xe hai nghệ sĩ, nhưng đều là nam chính mà đoàn phim của bọn họ từng tiếp xúc, giống như nhân vật này đã bị cậu nắm chắc trong tay, không thể thoát ra ngoài.

Cậu vẫn lễ phép khách sáo như trước kia, lại không quá mức nhiệt tình, “Chào mọi người, hôm nay Tạ Túc gia nhập đoàn phim, đây là lần đầu tiên cậu ấy quay phim truyền hình, rất mong được mọi người quan tâm chỉ bảo.”

Dứt lời, ánh mắt cậu dừng trên người Tôn Tử Ngoan.

Tạ Túc vẫn luôn dõi theo cậu, hiển nhiên cũng nhìn về phía gã.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôn Tử Ngoan: Tôn Tử (cháu nội), toi rồi.