Nhóm Nhạc Nam Siêu Thời Không

Chương 17: Định hướng phát triển



Nhan Ý cười nhạt: “Lâu rồi không gặp, phó đạo diễn Tôn vẫn khỏe chứ?”

Tôn Tử Ngoan tươi cười xởi lởi, “Khỏe lắm, khỏe lắm!”

Nhan Ý: “Tôi thấy hai mắt của phó đạo diễn Tôn thâm đen như ngủ không ngon, tối qua anh ngủ trên chiếc giường nào vậy? Chắc là do lạ giường nhỉ?”

Nhan Ý thừa biết Tôn Tử Ngoan là loại người nào, cậy có chút quyền trong tay là dồn ép những idol vô danh không quyền không thế vào bước đường cùng, trong đầu chứa toàn thứ bẩn thỉu.

Đến Nhan Ý còn biết, huống chi người trong đoàn phim.

Bọn họ hiểu Nhan Ý không phải người ưa gây chuyện, quy tắc đầu tiên của cậu là không làm khó người khác. Hôm nay Nhan Ý nói những lời này nhất định Tôn Tử Ngoan đã làm việc gì khiến cậu ghê tởm, hoặc ôm tâm tư đen tối gì đó.

Hiện giờ Nhan Ý chỉ lăng xê một nghệ sĩ duy nhất, gã có thể nảy ra suy nghĩ không đứng đắn với ai đây chứ?

Không phải cậu, thì chính là Tạ Túc.

Sắc mặt đạo diễn Đặng Kỵ đen thui, hung hăng lườm Tôn Tử Ngoan.

Cuối xuân đầu hạ, trời vẫn chưa nóng lắm mà mặt Tôn Tử Ngoan đã lấm tấm mồ hôi, gã cười như mếu: “Đúng là hơi lạ giường, giường của mình vẫn là thoải mái nhất.”

Đặng Kỵ nhìn Nhan Ý, tương lai anh ta vẫn muốn hợp tác với bọn họ nên vai trò của Nhan Ý hết sức quan trọng.

Nhan Ý không đáp.

Anh ta lại nhìn sang Tạ Túc.

Tạ Túc đứng cạnh Nhan Ý, ban nãy vẫn là một người dịu dàng mà giờ ánh mắt nhìn Tôn Tử Ngoan lại tối tăm lạnh lẽo.

“Nghe nói phó đạo diễn Tôn là đạo diễn casting, lúc trước chưa được gặp anh, hy vọng anh sẽ hài lòng với tôi.”

Việc quan trọng nhất của đạo diễn casting là chọn diễn viễn, chọn xong diễn viên thì sẽ trở thành một phó đạo diễn có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Tôn Tử Ngoan lau mồ hôi, gật đầu lia lịa, “Hài lòng hài lòng, hài lòng lắm, tôi hài lòng giống dân cư mạng vậy!”

Tạ Túc: “Thế thì tôi yên tâm rồi.”

Đặng Kỵ hừ lạnh: “Người do tôi chọn, gã có gì mà hài lòng hay không hài lòng chứ?”

Gã có tư cách sao?

Đặng Kỵ dẫn Tạ Túc và Nhan Ý vào khách sạn, chu đáo nói: “Tôi để cho mọi người ba căn phòng, các cậu tự sắp xếp nhé.”

Mặc dù người xung quanh đã hết hóng drama, nhưng Tôn Tử Ngoan vẫn thấy xấu hổ cực kỳ.

Gã nhổ toẹt bãi nước bọt, cay cú nói: “Chẳng biết sau lưng có quan hệ mờ ám gì, đúng là tiểu nhân đắc chí!”

Gã mới chửi thầm, ngẩng đầu thì thấy Tạ Túc đi phía trước đang quay đầu nhìn mình, nét mặt vô cảm nhưng lại khiến gã toát cả mồ hôi lạnh.

Tôn Tử Ngoan giật mình, vội cười lấy lòng.

Ba người về khách sạn trước.

Thông thường đối với những ngôi sao có nhiều cảnh quay, đoàn phim sẽ chuẩn bị cho hai căn phòng, một căn cho diễn viên, một căn cho trợ lý, Tạ Túc và nữ chính thì được ba căn, thêm một căn để dự phòng.

Nhan Ý nói: “Vừa khéo ba người chúng ta mỗi người một phòng nhé.”

Tạ Túc kinh ngạc: “Tiểu Ý muốn ở lại đây sao?”

“Đúng thế, trước mắt tôi chỉ có mình cậu, toàn bộ công việc đều xoay quanh cậu, thôi thì cứ lại với cậu cũng được.”

Trong lòng Tạ Túc vừa thỏa mãn vừa vui sướng, cái loại cảm giác này thực sự quá tốt đẹp.

Cậu ta dành căn phòng lớn nhất cho Nhan Ý, “Tiện cho anh làm việc với người khác.”

Rút kinh nghiệm từ bài học nhường qua nhường lại, cuối cùng cậu ngủ giường, Tạ Túc ngủ sô pha lần trước, lần này Nhan Ý không từ chối nữa.

Hai người không thấy có vấn đề gì, trái lại trợ lý rất ngạc nhiên.

“Anh Nhan, thầy Tạ tốt với anh ghê.”

Tạ Túc có hai trợ lý, một nam một nữ, người nam trẻ tuổi năng động, người nữ lớn tuổi giàu kinh nghiệm, lần này theo Tạ Túc vào đoàn phim là cậu trợ lý Ninh Tiêu.

Nhan Ý cười không đáp.

Có khoảng thời gian “mười lăm năm sau” trong tương lai kia, sau khi trở về cậu và Tạ Túc đã giống như người thân trong gia đình, luôn nương tựa và tin tưởng lẫn nhau hơn bất cứ kẻ nào.

Trải nghiệm đó không thể kể cho người khác biết, bọn họ luôn giữ kín trong lòng, mà người khác cũng không thể nào hiểu được tình cảm giữa hai người họ.

Nhan Ý vỗ bả vai Ninh Tiêu, “Đi thôi, giờ Tạ Túc đang rảnh, chúng ta mở cuộc họp nào.”

Sau khi ekip của Tạ Túc được thành lập, chỉ có Nhan Ý gặp mặt và họp đơn giản với mọi người, còn Tạ Túc thì vẫn chưa tham gia.

Cậu ta cần biết về những kế hoạch lớn và định hướng của ekip trong tương lai.

Nhan Ý gọi Tạ Túc tới rồi mở cuộc họp video với toàn bộ thành viên trong phòng khách. Sau khi bàn bạc, cả nhóm đã vạch ra cho Tạ Túc một con đường nói không với marketing, ít xuất hiện trước công chúng để trở thành vị thần không thể thay thế trong giới giải trí.

Con đường này rất nguy hiểm, ekip đã phải thảo luận mấy ngày nhưng cuối cùng vẫn tuân theo sự kiên định của Nhan Ý.

Nguy hiểm thì nguy hiểm chắc rồi, nhưng một khi thành công thì địa vị trong giới và trong lòng người hâm mộ cậu ta gần như là siêu việt.

Đương nhiên, nói không với marketing và ít xuất hiện trước khán giả không có nghĩa là hoàn toàn không marketing, mà chỉ là không marketing trong mắt công chúng thôi. Với showbiz hiện nay, không marketing là điều tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhan Ý nói: “Trước tiên chúng ta phải tăng mức độ nổi tiếng, sau đó mới nâng cao chất lượng và trình độ.”

“Nếu A Túc là nghệ sĩ flop, không lộ mặt, không marketing thì sẽ thành kẻ vô danh, nhưng nếu là nghệ sĩ đã có độ nổi tiếng nhất định và sự yêu mến của fans, tài hoa đã in sâu vào lòng công chúng thì không marketing và ít xuất hiện mới là kế sách đúng đắn nhất.”

Tạ Túc: “Tôi hiểu, thứ chúng ta cần nhất bây giờ là độ hot.”

Nhan Ý gật đầu, “Dù cần độ hot, nhưng chúng ta cũng không thể nhận những chương trình tạp kỹ giải trí, tránh tiết lộ quá nhiều thông tin.”

“Tôi đã từ chối toàn bộ lời mời tham gia những chương trình giải trí khác rồi, chỉ nhận cái này.” Nhan Ý đưa một xấp tài liệu cho Tạ Túc, “Chương trình tạp kỹ về diễn xuất rất nổi tiếng hai năm trở lại đây.”

“Chương trình này không chỉ danh tiếng tốt, độ hot cao, mà còn tề tựu rất nhiều diễn viên thực lực tiếng tăm, các lưu lượng đến kiếm fame, cùng vô số người nổi tiếng khác. Mặc dù bọn họ gửi lời mời nhưng không đặt chúng ta ở vị trí quá quan trọng, chẳng qua tôi cảm thấy A Túc nhất định sẽ biến vị trí không mấy quan trọng này thành ngai vàng.”

Nhan Ý: “Tôi nghe nói lần này sẽ có một thị đế[1] đến tham gia.”

[1] Thị đế là nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại hạng mục phim truyền hình tại các lễ trao giải và liên hoan phim.

Cao thủ chân chính ít khi rút kiếm, nhưng mỗi lần kiếm rời vỏ sẽ đoạt mạng người.

Nhan Ý từ chối tất cả chương trình giải trí, chỉ chừa mỗi cái này. Chỉ bằng một cái này, cậu sẽ đưa Tạ Túc lên con đường “diệt thần”[2].

[2] Chương trình mà Tạ Túc sắp tham gia có một thị đế, ý của Nhan Ý là Tạ Túc sẽ đánh bại thị đế kia.

Người khác không tin, nhưng cậu biết Tạ Túc không hề thua kém thị đế kia.

Tạ Túc biết chương trình này, “Những người ở lại đến cuối chương trình sẽ hợp tác với các cố vấn đóng một bộ phim điện ảnh được sản xuất đặc biệt phải không?”

“Đúng vậy.” Đây chính là lý do Nhan Ý chọn nó.

Có thể ở lại đến cuối chương trình đều là những diễn viên có tài năng, hợp tác với các cố vấn hàng đầu để quay một bộ phim điện ảnh được khán giả chờ mong và đánh giá cao, mà những bộ phim điện ảnh bình thường không thể so sánh được.

Tạ Túc chẳng đếm xỉa thị đế kia, cậu ta nói: “Cho tôi xem tư liệu về mấy vị cố vấn một chút.”

Nhan Ý: “…”

Nhóm ekip không hiểu ý định của Tạ Túc, chỉ nghĩ cậu ta quá căng thẳng khi có thị đế tham gia nên hơi né tránh, muốn tìm hiểu sở thích của các cố vấn.

Riêng Nhan Ý lại biết cậu ta nghĩ gì.

Trên con đường diệt thần kia, “thần” của cậu với “thần” của Tạ Túc hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Cậu rất muốn nói, A Túc ơi, chúng ta giờ chỉ là thanh niên 21 tuổi mới chân ướt chân ráo bước vào làng giải trí thôi.

Tạ Túc nhìn thấu suy nghĩ chưa thốt khỏi miệng của cậu, “Không cần sợ ‘cây cao đón gió lớn’ gì đó, đã có Quan Nguyệt lo liệu rồi, bằng không chúng ta ký hợp đồng với bọn họ làm gì.”

Nhan Ý: “…”

Nhóm ekip càng nghe càng lú.

Nhan Ý ho nhẹ, tiếp tục nói: “Về phần đại diện phát ngôn cho các thương hiệu, quan điểm của tôi là nhận ít nhất có thể, tránh làm mất danh tiếng và người hâm mộ. Nhưng chuyện này vẫn tuỳ thuộc vào cậu, vì phí phát ngôn cũng rất cao.”

“Tôi không thiếu tiền, mọi việc đều nghe theo anh cả.” Tạ Túc ngẫm rồi nói: “Nếu các anh có chuyện cần làm, công ty không chi tiền thì cứ nói với tôi.”

Ninh Tiêu buột miệng, “Thầy Tạ là thiếu gia ạ?”. Đọc‎ t𝐫uyện‎ tại‎ ⩶‎ t𝐫uⅿt‎ 𝐫uyen.VN‎ ⩶

Tim Nhan Ý đập thình thịch.

Đoàn phim “Hát Vang” không giống những đoàn phim khác, hai bên ký kết hợp đồng xong thì sẽ trả trước phân nửa thù lao đóng phim, số còn lại sẽ được trả nốt khi đóng máy.

Nói cách khác, Tạ Túc ký xong lập tức nhận được 20 triệu, thù lao đóng “Thám Tử Zombie” chỉ có mấy trăm nghìn, bộ phim vừa hot, đạo diễn kiêm nhà đầu tư và nhà sản xuất lại gửi cho Tạ Túc một bao lì xì 5 triệu dày cộm.

Tổng cộng chưa đến 30 triệu, giờ mới qua mười ngày mà cậu ta dám nói như vậy?

Nhan Ý nhỏ giọng hỏi: “A Túc, cậu mua vé số hả?”

Tạ Túc: “Tôi đầu tư mấy cổ phiếu giá thấp, thấp nhất bây giờ cũng tăng gấp bảy, tám lần rồi.”

Nhan Ý: “…”

Cậu hết dám hỏi nữa.

Các phim điện ảnh và truyền hình còn lại cũng được sắp xếp tương tự, tạm thời không nhận thêm bộ phim nào khác.

Nhóm ekip ngu ngơ, bọn họ đã làm việc cho rất nhiều ngôi sao, ai cũng than thở công việc mệt mỏi nhưng hễ ngày không có việc làm là bồn chồn. Ước mơ của các idol nhỏ là mỗi ngày đều có công việc, lịch trình phải được lên kế hoạch trong ba năm luôn mới tốt.

Còn Tạ Túc thì tin tưởng Nhan Ý vô điều kiện, hai người có quyền lên tiếng đều đã quyết định như vậy, bọn họ đành nghe theo thôi, những việc tiếp theo cũng trôi chảy nhẹ nhàng.

Kế hoạch của Tạ Túc coi như đã thống nhất. Hôm sau cậu ta phải tham gia đọc kịch bản, Nhan Ý thì dạo quanh đoàn phim.

Với sự đầu tư của Diệu Nhật, mọi khía cạnh của “Hát Vang” đều được sắp xếp vô cùng hoàn hảo. Đừng nói trang phục đóng phim, ngay cả son phấn được các tiên nữ trong môn phái dùng hàng ngày đều được làm ra bởi những bậc thầy có tay nghề thủ công truyền thống. Do yêu cầu cốt truyện là một vị sư phụ phải dạy mấy nha hoàn hầu hạ các tiên nữ cách làm son môi.

Nhan Ý ngồi ở tổ đạo cụ quan sát một hồi, bèn đứng dậy đi tìm giám đốc sản xuất[3] của đoàn phim.

[3] Giám đốc sản xuất là người lãnh đạo hành chính và tổ chức đoàn làm phim. Giám đốc sản xuất chuẩn bị và thực hiện kế hoạch quay phim cũng như tính toán chi phí dựa trên kịch bản quay và ý định sáng tạo của đạo diễn, đồng thời tham gia lựa chọn diễn viên, xác định địa điểm và xem xét thiết kế bối cảnh. Giám đốc sản xuất chịu trách nhiệm chính về nội dung chính trị, tư tưởng và quá trình quay phim, đồng thời chịu trách nhiệm về chất lượng nghệ thuật và kỹ thuật của phim.

Giám đốc sản xuất vừa phải là cha vừa phải làm mẹ, điều phối mọi công việc của đoàn phim, bình thường cực kỳ bận rộn, mà khi thấy Nhan Ý lại đẩy một bàn đầy công việc ra, mời cậu qua ngồi.

Hôm qua anh ta đã thấy đạo diễn và nhà sản xuất đều phải tươi cười tiếp đón người này, nên bất kể Nhan Ý đưa ra yêu cầu khó khăn đến đâu, anh ta cũng phải thật niềm nở nhiệt tình.

Giám đốc sản xuất căng thẳng chờ Nhan Ý mở miệng, âm thầm cầu nguyện không phải việc gì khiến mình đau đầu.

Nhan Ý: “Vừa rồi tôi ở tổ đạo cụ, thấy một sư phụ đang dạy cách làm son môi, tôi có thể theo học không?”

Giám đốc sản xuất: “Hả?”

Nhan Ý: “Làm xong tôi còn muốn mang đi nữa, với lại mấy bộ đồ nữ xinh đẹp có thể may thêm một, hai bộ nữa không? Tất nhiên là tôi sẽ trả tiền.”

Giám đốc sản xuất: “Ha ha?”

Nom dáng vẻ không muốn nói nhiều của Nhan Ý, anh ta vội đáp: “Đương nhiên là được!”

Nhan Ý vui vẻ rời đi.

Ánh mắt giám đốc sản xuất là lạ, “Đại thần giả nữ giờ nhiều ghê.”

Ngày hôm đó Nhan Ý đi theo sự phụ làm vài hộp son môi.

Sư phụ vừa nghe làm cho trẻ con thì vô cùng cẩn thận, toàn đưa cậu những nguyên liệu tốt. Các diễn viên phụ đóng vai nha hoàn cũng biết ý hùa theo, kết quả Nhan Ý gom được đống son xịn. Nguyên liệu an toàn, được xử lý ở nhiệt độ cao theo phương pháp thủ công truyền thống, đồng thời có thêm công nghệ tinh lọc hiện đại nên Nhan Ý vô cùng hài lòng với mấy hộp son này.

Không biết sao khi gặp thứ gì tốt và phù hợp, cậu luôn muốn tặng cho nhóc thái tử kia. Cậu nhớ đến những ngón tay run lẩy bẩy của Úc Yến tô son khi chứng kiến ​​cái chết của đại hoàng tử. Về sau thái giám kia cũng chỉ chuẩn bị váy áo phụ nữ, chứ chưa dám đưa son cho hắn.

Nhan Ý thấy việc này không có gì to tát hết.

Hiện nay đâu ít đại thần giả gái, fans còn phát cuồng khi nam idol mình mặc đồ nữ cơ mà. Mặc đồ nữ đâu có nghĩa là ẻo lả, với tính cách hung tàn và giá trị vũ lực cực cao của Úc Yến khi thành niên càng chẳng liên quan tẹo nào đến hai chữ ẻo lả.

Ai cũng có sở thích riêng, miễn không ảnh hưởng đến người khác thì đều đáng được tôn trọng, huống chi sở thích ấy còn băng bó lại vết thương sâu đến tận xương tủy của Úc Yến. Nếu trực tiếp xé rách ra thì sẽ chảy máu đến chết, nên phải quấn thật chắc, chăm sóc từ từ, chờ đến ngày miệng vết thương lành lặn, những thứ bên ngoài giữ lại hay vứt đi thì tuỳ duyên.

Trả phí vận chuyển mà chỉ gửi mấy hộp son môi thì lỗ quá, Nhan Ý cân nhắc, sau đó đi gom đồ tiếp. Tính từ lần chuyển phát nhanh trước, chỗ Nhan Ý mới chỉ qua hai ngày nhưng Úc Yến bên kia đã qua mười ngày rồi.

Ban ngày hắn tìm thị vệ hỏi, quả nhiên không có tin tức gì. Mấy ngày qua hắn luôn điều tra nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, giống như thần tiên giáng thế chẳng để lại gì ngoại trừ món quà.

Nhờ bộ váy thần kỳ kia mà hắn được an giấc, không bị cơn ác mộng máu me đầm đìa kia đeo bám nữa. Hắn cũng không còn sợ nằm nghiêng bên phải, thậm chí luôn nằm nghiêng về phía ấy như lặng lẽ chờ đợi thứ gì đó.

Vài ngày sau, hắn cố ý nằm nghiêng bên trái, chờ đến đêm khuya tĩnh lặng thì ngoảnh đầu nhìn.

Không có gì cả.

Hắn mím môi, thầm hỏi bản thân có phải đã sai khi cố gắng điều tra không?

Siết chặt chiếc váy voan lụa trong chăn, lòng Úc Yến dâng lên cảm giác thất vọng. Hắn điều tra không phải muốn moi móc gì cả, mà chỉ muốn bắt lấy chút ấm áp hư ảo kia thôi.

Đêm thứ mười thất vọng, Úc Yến đè cảm xúc lạnh lẽo tăm tối trong lòng xuống, bắt đầu mất ngủ.

Ngay khi hắn quyết định không nhìn chiếc gối, ép chính mình xoay người nhắm mắt ngủ thì chợt nghe thấy tiếng động.

Úc Yến bỗng nhiên mở mắt, ánh sáng trong mắt dường như có thể thắp sáng cả một góc trong bóng đêm vô tận.