Như Nguyện

Chương 3



Edit: Tharyo

- ----------------

Người mất bình tĩnh đầu tiên chính là Lâm Diệu.

"Anh có nhận ra tôi không?" Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc ly thủy tinh, nói không mạch lạc. "Anh là, ở trong phòng triển lãm đó...sự tiến hóa của Hán tự... gấu Vấn Hào, phải không?"

Thẩm Hàm Xuyên mỉm cười gật đầu.

Khi anh cười như vậy, Lâm Diệu vô thức nghiêng người về phía trước một chút, hai tay cũng đặt lên trên mặt bàn.

Thấy cơ thể cô vô thức thu hẹp lại khoảng cách, khiến ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên trong nháy mắt sáng lên, nụ cười càng sâu.

"Tôi biết ngay tôi không nhận lầm mà!" Lâm Diệu cười rộ lên, sự ngốc nghếch không thể ngăn được mà lộ ra: "Hóa ra anh vẫn còn nhớ rõ tôi... Sự náo nhiệt trong phòng triển lãm lúc đó của chúng ta!"

"Em là sinh viên chuyên ngành thư pháp?" So với sự hưng phấn của Lâm Diệu, Thẩm Hàm Xuyên lại đặc biệt bình tĩnh. "Năm đó, em viết tổng cộng hai mươi bảy chữ trên màn hình, mỗi chữ đều rất đẹp."

"Hai mươi bảy chữ? Tôi đã quên rồi..." Lâm Diệu nhớ lại ký ức thở dài, đồng thời, trong lòng đột nhiên bốc lên một ngọn lửa nhỏ.

Anh ấy có thể nhớ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh ấy cũng vừa nhìn thấy mình liền...

"Tôi đứng đó cả ngày, chỉ có em là nghiêm túc tương tác." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Cho nên tôi đếm."

Lâm Diệu bình tĩnh, lấy lại tinh thần, từ đề tài này giới thiệu bản thân.

"Tôi đã học viết từ khi còn nhỏ. Ông ngoại tôi là người đam mê thư pháp, sau này tôi cũng yêu thích nó... nhưng tôi lại học chuyên ngành nhân chủng học ở trường đại học."

Thẩm Hàm Xuyên sửng sốt một lát, sau đó lại mỉm cười.

Số trường đào tạo chuyên ngành nhân chủng học không nhiều, trong thành phố này chỉ có một trường đại học đào tạo chuyên ngành này, đó là trường duy nhất mà anh chưa hỏi thăm.

"Ra là vậy."

Lâm Diệu liếc nhìn Thẩm Hàm Xuyên, tuy giọng điệu vừa rồi ẩn chứa cảm giác bất lực và hối hận vô cớ, nhưng ánh sáng trong mắt anh vẫn sáng ngời, vẻ mặt vẫn tràn đầy hứng thú.

Vì thế Lâm Diệu tiếp tục nói.

"Bởi vì tôi vẫn luôn viết chữ,càng viết càng cảm thấy trong ngôn từ hàm chứa quá nhiều thứ, bao gồm lịch sử, vũ trụ, núi non sông ngòi, và cả bản thân con người..."

Trong lúc vô tình nhắc đến từ xuyên, Lâm Diệu dừng lại nhấp một ngụm nước để giấu đi khuôn mặt đỏ bừng.

"Thoạt nhìn, em đã đạt đến trình độ rất cao trong lĩnh vực thư pháp." Thẩm Hàm Xuyên nói.

"Thật không dám nhận, càng viết lại càng thấy mình tầm thường. Những kho tàng văn hóa do con người tạo ra thật kỳ diệu và vĩ đại... Vì vậy, khi chọn chuyên ngành, tôi nghĩ rằng nếu mình biết nhiều hơn thì về con người thì nó sẽ giúp tôi có được sự giác ngộ sâu sắc hơn trong việc viết lách."

Trên mặt Thẩm Hàm Xuyên lúc ẩn lúc hiện nụ cười say mệ, ánh mắt anh khi nhìn Lâm Diệu cũng trở nên mãnh liệt.

Ánh mắt của chàng trai nóng bỏng đến mức Lâm Diệu phải rũ mắt tránh né, chỉ dám liếc nhìn cổ tay anh.

"Còn anh thì sao? Tôi vẫn chưa biết chuyên ngành của anh là gì..."

"...Liên quan đến kỹ thuật." Anh đơn giản bổ sung thêm: "Đó là thực hiện một số công việc nhỏ, tập trung vào... làm thế nào để máy bay bay lượn thời gian lâu hơn và phanh lại càng nhanh nhạy hơn."

"Khoa học kỹ thuật? Anh nhất định phải rất thông minh, thành tích đặc biệt tốt."

"Chuyện này tôi cũng không rõ, không có tiêu chuẩn đánh giá." Thẩm Hàm Xuyên cười nói.

"Làm thế nào mà anh lại đến tình nguyện ở Bảo tàng Khoa học và Công nghệ?" Lâm Diệu hỏi anh.

"Lúc đó, kết quả nghiên cứu phát triển của bọn tôi được trưng bày ở đó, coi như là tác phẩm tốt nghiệp." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Khi bọn tôi đến nơi, liền bị giáo viên của người bạn nhờ giúp đỡ, vốn dĩ là một ngày, nhưng cuối cùng lại giúp cho cả thời gian triển lãm."

Anh hỏi: "Em đã đến phòng triển lãm ở khu C trên tầng hai chưa?"

"Tôi có ấn tượng." Lâm Diệu gật đầu, "Tôi nhớ tầng hai có một khu vực rộng lớn là triển lãm máy bay không người lái... a, cái đó không lẽ là của các anh..."

Thẩm Hàm Xuyên dường như biết cô muốn hỏi cái gì, bình tĩnh gật đầu: "Đó chính là bài thi tốt nghiệp tiến sĩ của tôi."

Lâm Diệu chớp chớp mắt vài cái, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Tốt nghiệp tiến sĩ? Năm năm trước, tiến sĩ? Lúc đó anh bao nhiêu tuổi?"

"Năm năm trước sao? Hai mươi ba tuổi." Thẩm Hàm Xuyên cười nói: "Tôi đi học theo khuôn cách thông thường, mười lăm tuổi đã bắt đầu học đại học, cho nên còn tương đối sớm."

Đây không phải là học sinh giỏi thông thường mà là kiểu thiên tài!

Lâm Diệu hồi lâu không nói chuyện, cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đối diện.

Thẩm Hàm Xuyên bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô, nhưng không lâu sau, anh khẽ cười một tiếng, cụp mắt xuống, uống một ngụm nước.

Thức ăn đã được phục vụ.

Thẩm Hàm Xuyên cùng người phục vụ nhẹ giọng trò chuyện, khi anh nói chuyện với người khác cũng lễ phép hòa nhã.

Sau khi người phục vụ giới thiệu xong, Lâm Diệu lại tiến về phía trước, tò mò hỏi: "Thật là một tiến sĩ trẻ tuổi... Vậy bây giờ anh ở lại trường dạy à?"

"Không." Thẩm Hàm Xuyên nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: "Sau khi tốt nghiệp, tôi hợp tác với hai người bạn đại học để khởi nghiệp và thực hiện một số công việc nghiên cứu và phát triển công nghệ thương mại."

Anh dừng lại một lúc lâu, dường như đang cân nhắc xem mình sẽ nói gì tiếp theo.

"Ba năm trước, tôi rời sân bay mới được xây ở đây, sang Đức trao đổi một năm rưỡi." Anh nhìn Lâm Diệu, như muốn nhận được phản ứng nào đó từ cô.

Câu nói này rất đột ngột và có chút kỳ lạ. Lâm Diệu không có chút manh mối nào, cân nhắc rất lâu mới hỏi anh: "Vậy anh có biết tiếng Đức không?"

Ánh mắt Thẩm Hàm Xuyên tịch mịch trong chốc lát, nhưng nụ cười của anh rất nhanh đã quay trở lại.

"Đừng nói về tôi nữa." Anh nhìn Lâm Diệu, nhẹ nhàng hỏi: "Còn em thì sao? Sau khi tốt nghiệp ngành Nhân chủng học, em đang làm công việc gì?"

Lâm Diệu ngại ngùng giới thiệu nghề nghiệp của mình: "Tôi dựa vào viết chữ mà nuôi sống bản thân, tôi có một tài khoản trên Internet chuyên viết chữ, cũng viết cho các công ty game có nhu cầu,... Tôi cũng dạy học sinh, nhưng không có nhiều học sinh. Tôi có một phòng dạy học rất nhỏ..."

"Một công việc lý tưởng."

Lâm Diệu hỏi: "Anh cũng biết căn bản phải không? Bởi vì lúc đó anh ở bảo tàng Khoa học và Công nghệ..."

"Ừ, tôi có luyện tập qua." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Bởi vì giống như ông ngoại của em, ông ngoại tôi cũng là người đam mê thư pháp."

Anh điều chỉnh lại vị trí của bàn ăn, với tay lấy khăn giấy đặt cạnh tay cô rồi nói tiếp: "Nhưng sau khi học đại học, nhiều việc phải gác lại, việc viết thư pháp cũng không được duy trì."

"Còn em thì sao?" Anh hỏi: "Ngoài viết lách, em còn thích gì nữa không?"

"...Đóng vai nhân vật." Lâm Diệu phun ra bốn chữ này.

Lúc đầu cô muốn nói là cosplay, nhưng lại sợ Thẩm Hàm Xuyên không hiểu.

Quả nhiên, cô nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Hàm Xuyên có chút ngơ ngác.

"Đóng vai nhân vật?" Thẩm Hàm Xuyên lặp lại.

Trong lòng Lâm Diệu thở dài, bắt đầu nói từ việc đơn giản nhất.

"Đó là... phim hoạt hình, manga, tiểu thuyết, trò chơi... một hình thức giải trí bắt nguồn từ những tác phẩm văn hóa này, nhập vai vào nó... Ví dụ như "Tam Quốc Diễn Nghĩa ", nếu ai đó thích Gia Cát Lượng, họ hóa trang thành dáng vẻ của Gia Cát Lượng."

Lâm Diệu khó khăn giải thích, nhưng Thẩm Hàm Xuyên lại thuần thục nói ra từ kia.

"Cosplay?"

Lâm Diệu: "..."

"A, anh biết sao?!"

Thẩm Hàm Xuyên cười nói.

"Cảm ơn Hoài Lam." Anh khẽ thì thầm.

"Tôi biết, với lại tôi cũng khá hiểu." Thẩm Hàm Xuyên nói, "Tôi từng thấy hoạt động câu lạc bộ tương tự ở trường đại học."

"Đúng vậy."

Lâm Diệu nghĩ, bây giờ chỉ cần đi học và lên mạng, ai mà chưa xem cosplay?

"Quần áo và đạo cụ đều do em tự mình làm sao?" Thẩm Tiên Xuyên hỏi.

"Một số ít người sẽ tự làm. Những người không biết gì như chúng tôi, lại có niềm đam mê thì chỉ có thể mua nó." Lâm Diệu nói: "Thật ra, đây là một loại hình giải trí xã hội, bởi vì có thể nhanh chóng tìm thấy những người có cùng sở thích thông qua nhập vai các nhân vật cùng một tác phẩm, bằng cách này, những người bạn kết giao sẽ càng hòa hợp hơn."

Điện thoại di động của Lâm Diệu reo lên, là "bạn bè hòa hợp" của cô đang gọi.

Trên màn hình hiện lên hai chữ Sơn Phong, cùng với hình đại diện anh chàng đẹp trai 2D của anh ta.

Lâm Diệu vội vàng từ chối cuộc gọi thoại. Rất nhanh, Ninh Du, Tiểu A và Nha Đại Thần thay phiên nhau gọi đến. Dưới ánh mắt tò mò của Thẩm Hàm Xuyên, Lâm Diệu từ chối mọi cuộc gọi đến.

"Em không trả lời có sao không?" Thẩm Hàm Xuyên có chút hứng thú nhìn cô.

Lâm Diệu nói xin lỗi và nhanh chóng nhắn trong nhóm: Còn chưa kết thúc, tạm thời đừng làm phiền, người rất an toàn, lát nữa nói chuyện sau!

Trả lời xong, cô không xem nhóm trò chuyện nữa, tắt màn hình điện thoại di động, giải thích với Thẩm Hàm Xuyên: "Đây là những người bạn tôi kết giao ở triển lãm Anime. Chúng tôi là bạn bè đã mấy năm rồi, quan hệ rất tốt. "

Đôi mắt cô lấp lánh khi nói điều này.

Thẩm Hàm Xuyên trầm tư, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Nhìn vẻ mặt của cô,cũng đoán được đây là chiến lược đã được thỏa thuận từ trước, khi có bạn bè gọi đến, cô sẽ kiếm cớ rời đi và kết thúc buổi xem mắt này.

Lâm Diệu giấu đầu hở đuôi giải thích: "Chắc bọn họ gọi điện bàn về việc team building cuối tuần. Không sao đâu, chúng ta tiếp tục đi..."

Có thể cảm nhận được, sau những lời này, Thẩm Hàm Xuyên cùng nốt ruồi lệ dưới mắt đều trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Tất cả các món ăn đều đã được phục vụ.

Lâm Diệu thả chậm tốc độ ăn, cố ý kéo dài thời gian.

"Không ngờ ông ngoại tôi lại biết ông ngoại của anh..." Lâm Diệu tìm được chủ đề mới.

"Là ông nội." Thẩm Hàm Xuyên giải thích: "Là ông ngoại tôi thích thư pháp, còn ông nội là chiến hữu với ông nội em."

"Bố của bố là ông nội." Anh đột nhiên thêm vào một câu đồng dao xe bập bênh đầy trẻ con.

Lâm Diệu đang muốn cười, lại nhớ tới cha mẹ Thẩm Hàm Xuyên.

"Muốn hỏi cha mẹ tôi sao?" Thẩm Hàm Xuyên hiểu được biểu tình của cô.

Lâm Diệu sửng sốt.

Chàng trai nở nụ cười, chỉ lên mặt nói: "Suy nghĩ của em đều viết ở trên mặt."

Lâm Diệu cắn thìa, khẽ gật đầu.

"Không sao đâu." Anh bình tĩnh nói: "Đó không phải là chuyện cấm kỵ gì. Có một từ gọi là mồ côi từ trong bụng mẹ, tôi là một trong số đó. Tôi được sinh ra ba tháng sau khi cha tôi qua đời khi làm nhiệm vụ. Vì vậy, tất cả những gì tôi biết về ông ấy là từ những mô tả của các thành viên trong gia đình."

Lâm Diệu lại lần nữa kinh hãi, trừng to mắt nhìn thẳng người đối diện.

Khi cô bị sốc, tựa như bị tạm dừng hình ảnh mà bất động.

Thẩm Hàm Xuyên lại cười nhẹ ra tiếng.

"Về phần mẹ tôi..." Giọng Thẩm Hàm Xuyên có chút ảm đạm: "Mẹ tôi qua đời khi tôi đang học đại học. Bà ấy qua đời vì bệnh tật, bà bị bệnh khoảng hai năm, nên gia đình phải luôn chuẩn bị tinh thần."

"Anh... là người địa phương?" Lâm Diệu hỏi.

"Ừ." Thẩm Hàm Xuyên nói: "Chỉ là tôi mấy năm nay mới khởi nghiệp ở bên ngoài, nửa năm trước mới về định cư. Còn em thì sao? Học xong em ở lại đây à?"

"Đúng vậy, dù là triển lãm Anime hay cơ hội, vẫn là thành phố lớn phồn hoa tốt nhất."

"Một mình em?" Thẩm Hàm Xuyên hỏi: "Cha mẹ yên tâm sao?"

Lâm Diệu khẽ cau mày: "Cha mẹ tôi có hoàn cảnh đặc biệt, mẹ tôi quanh năm ở nước ngoài, bà là bác sĩ ở nước ngoài, bố tôi lại càng hoang dã, tổng cộng số lần tôi gặp ông ấy cũng chả được mấy lần, ông ấy là một nhiếp ảnh gia chụp ảnh động vật hoang dã, một hai năm không liên lạc được với mọi người là chuyện bình thường."

"Tôi được ông ngoại nuôi dưỡng." Lâm Diệu nói: "Cho nên tôi rất biết ơn... ơn cứu mạng của ông nội anh."

"..." Thẩm Hàm Xuyên hơi nhướng mày: "Thì ra còn có chuyện như vậy."

"Ông nội anh không nói với anh à?"

Thẩm Hàm Xuyên lắc đầu.

"Ài..." Lâm Diệu nghĩ nghĩ, vậy sao anh lại đồng ý đi xem mắt?

Thẩm Hàm Xuyên giải thích: "Sau khi cha tôi qua đời, ông nội tôi có chướng ngại tâm lý, ông cắt đứt đường dây điện thoại ở nhà, có khi cả ngày không ra khỏi cửa, sợ chuyện lớn trong quân đội làm ông đau lòng nên đều không đề cập đến."

Có lẽ bầu không khí quá nặng nề nên Thẩm Hàm Xuyên đổi sang giọng điệu thoải mái hơn: "Không sao đâu, hiện tại ông ấy đã suy nghĩ thông suốt hơn nhiều rồi. Nói đến đây, tôi cũng muốn cảm ơn ông ngoại của em vì đã không quên vị đồng chí cũ đã không liên lạc với họ trong nhiều năm này."

Im lặng hồi lâu, anh lại lặp lại: "Cảm ơn rất nhiều."

Khi bước ra khỏi nhà hàng tư nhân thì đã là ba giờ chiều.

Thẩm Hàm Xuyên đề nghị đưa cô về nhà.

"Tôi tự mình lái xe tới đây." Lâm Diệu chỉ vào Bảo tàng Khoa học và Công nghệ: "Chiếc xe màu đỏ đậu ngay bên kia."

Thẩm Hàm Xuyên nheo mắt nhìn sang, nhìn thấy màu đỏ đậm khoa trương kia, khóe miệng nhếch lên.

Cơn gió chiều ấm áp thổi lất phất làm tóc anh rối bời.

Tóc anh mềm mại đen nhánh, khi gió thổi qua, những sợi tóc giống như gợn sóng trong bầu không khí mù mịt.

"Lâm Diệu."

Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Hàm Xuyên nhìn chằm chằm vào cô.

"Tuần này tôi có thể mời em đi chơi lần nữa được không?"

Khác với khuôn mặt điềm tĩnh, tai anh hơi đỏ lên, lộ ra vẻ ngây ngô.

"Xem phim, ăn uống, dạo phố... gì cũng được. đi cùng em được không?", anh nói.

Lâm Diệu hai má nóng bừng, lời nói tắc ở đầu lưỡi, cô lúng túng đẩy đến đầu lưỡi, càng lo lắng càng không thể nói ra.

"Đây là buổi hẹn hò đầu tiên trong đời của tôi, mặc dù tôi không biết phải làm gì khác cùng với em ngoài ăn cơm, nhưng tôi muốn gặp lại em và có một cơ hội khác để gặp em."

"Tôi tự hỏi liệu lời mời như vậy... có đạt yêu cầu không?"

Anh đưa ra lời mời một cách ngay thẳng và bộc trực, hơi nheo mắt trong gió, nốt duồi dưới mắt cũng di chuyển theo, như thể anh đang thi triển cổ thuật với vỏ bọc mê người cấu kết làm bậy.

Trong lòng Lâm Diệu, hàng ngàn bông pháo hoa đồng loạt bay lên trời vì sung sướng.

Tim đập thình thịch, cô nghe thấy mình cứng ngắc trả lời: "Được, được chứ."