Như Nguyện

Chương 4



Edit: Tharyo

- ------------------

Ninh Du về đến nhà rồi bật đèn lên.

Lâm Diệu ôm máy tính ngủ trên bàn trà, tư thế của cô rất kỳ lạ, vùi đầu vào ống tay áo rộng như một con mèo, mũ trùm sau lưng che kín sau gáy.

Ninh Du vừa bật đèn lên, cô như tang thi gặp phải ánh sáng mà phản ứng lại, từ trên chiếc bàn chất đầy đồ ăn vặt tỉnh dậy, dụi dụi mắt.

"Về rồi sao?" Lâm Diệu ngơ ngác dọn bàn. "Bạn trai cậu đi rồi à?"

Lâm Diệu và Ninh Du đã biết nhau từ lâu, tại triển lãm Anime mùa hè ba năm trước, họ biết nhau vì đóng cùng nhân vật trong một bộ truyện, lại học cùng trường đại học nên đã thêm thông tin liên lạc của nhau. Sau đó, trò chuyện cùng nhau rất ăn ý, tham gia các khóa học chung, cùng nhau đi xem triển lãm Anime, quan hệ vô cùng thân thiết.

Sau khi tốt nghiệp, Ninh Du đề nghị ở chung, Lâm Diệu đồng ý, cô liền dọn dẹp căn nhà cũ của ông ngoại, mời Ninh Ngọc đến sống cùng mình mà không tính tiền thuê nhà.

"Anh ấy chỉ đến đây chơi có mấy ngày, lần này cuối cùng quyết định dừng việc khởi nghiệp, anh ấy muốn về quê tham gia kỳ thi công chức." Ninh Du nghiêng đầu tháo bông tai xuống hỏi: "Cậu vẫn đang biên tập video à? Bao nhiêu cái rồi?"

Lâm Diệu gật đầu với quầng thâm dưới mắt: "Mình đã cắt xong hai cái. Tài khoản cosplay của chúng ta đã đạt 50.000 người theo dõi, vì vậy cần đăng thêm một video về trang phục nữ của Tiểu A để tặng lại người hâm mộ. Hậu kỳ chúng ta cần hai người, một người quá mệt mỏi, cầu mong Nha Nha nhanh chóng hoàn thành luận văn..."

Ninh Du ngồi trên ghế màu xanh nhạt thay giày cởi tất, ngón chân được giải phóng mà thoải mái di chuyển.

"Thiểm Thiểm, buổi xem mắt lần trước, đó thực sự là người cậu vừa gặp đã yêu?"

Sau buổi hẹn hò ngày hôm đó, Lâm Diệu không trò chuyện quá nhiều với bạn bè.

Thẩm Hàm Xuyên giống như một bảo vật cô tìm được ở nơi đồng không mông quạnh, cô muốn chia sẻ niềm hưng phấn này với bạn bè thân thiết, nhưng cũng muốn giấu đi, giữ cho riêng mình.

Vì vậy sau khi cân nhắc kỹ càng, Lâm Diệu chỉ nói với bốn anh chị em trên mạng của mình, đối tượng xem mắt chính là tình yêu sét đánh mà cô ngày đêm mong nhớ, lại là một người không tệ, ấn tượng đầu tiên của cô về anh khá tốt, vì vậy sẽ có diễn biến tiếp theo.

Điều này khiến tất cả đám bằng hữu nóng lòng muốn chết, nháo nhào muốn đầy đủ thông tin, muốn xem ảnh và gặp gỡ người đàn ông trong mộng của Thiểm Thiểm suốt 5 năm qua.

Tuy nhiên, Lâm Diệu giống như bảo vệ bí mật tối cao, ý chí cực nghiêm túc. Vì vậy, nhiệm vụ quan trọng là thu được thông tin trực tiếp đều đặt lên vai Ninh Du. Chỉ là, hai ngày nay bạn trai yêu xa của Ninh Du đến đây nên không trở về nhà, bây giờ cô ấy mới có thời gian hỏi thăm chi tiết Lâm Diệu.

"Anh ta đối với cậu cảm giác thế nào?" Ninh Du hỏi.

Lâm Diệu cười khẩy và nói: "Có hi vọng."

"Thật hay giả vậy?"

"Anh ấy vẫn còn nhớ tớ, hơn nữa... anh ấy còn nói với rằng cuối tuần này sẽ gặp lại nhau."

Nghe có vẻ thú vị, Ninh Du vuốt tóc cô hỏi: "Anh ấy làm nghề gì?"

"Nhân viên kỹ thuật."

"Điều kiện gia đình thế nào?"

"Chắc là khá tốt, đối với nhân tài công nghệ cao sẽ không quá khó khăn." Lâm Diệu tự tin nói: "Kỳ thực không thành vấn đề, dù sao mình cũng có tiền, chỉ cần anh ấy không phá sản là được."

Điện thoại của Lâm Diệu rung lên mấy lần, đồng thời, điện thoại của Ninh Du trong túi sách cũng rung lên.

Trong cuộc trò chuyện nhóm được ghim, [Tôi có một thông báo (5)] con số màu đỏ hiện lên.

Nha Đại Thần: Woohoo! Luận văn đã xong! Giảng viên mà không nói gì. Ngày mai có thể vui vẻ tụ tập!

Nha Đại Thần: Các anh chị em!

Nha Đại Thần: @Tất cả thành viên! Em có một thông báo! Mai là thứ bảy! Teambuilding! Teambuilding! Teambuilding!!

Nha Đại Thần: @Anyway Tiểu A! Đã thống nhất kịch bản giết người, đi thôi!

Anyway: OK, mọi người đều rảnh chứ?

Sơn Phong: xắn tay áo lên.jpg

Anyway: @ Thiểm Thiểm Phát Quang Thiểm Thiểm, bản sáu người, em có hiểu ý anh không?

Ninh Du lướt tin trong group chat xong, nói: "Thiểm Thiểm, Tiểu A đang tìm bản sáu người, ngày mai mời vị kia cậu nhất kiến chung tình đi cùng được không?"

"Như vậy được không?" Lâm Diệu do dự một chút, "Mình mới gặp anh ấy một lần, bọn mình còn chưa trò chuyện thân thiết..."

"Cái này gọi là kiểm soát rủi ro, bây giờ cậu chưa quen biết thân thiết thì để bọn này trấn cửa ải. Nếu thông qua kiểm tra thì hai người thân thiết hơn cũng không muộn, Nếu không vượt qua bài kiểm tra, thoát ra càng sớm càng tốt, vẫn chưa chìm sâu trong đó."

Lời nói của Ninh Du cũng có lý, Lâm Diệu cũng động tâm.

"Hơn nữa kịch bản giết người còn có thể bộc lộ hành vi và phong cách ứng xử của một người." Ninh Du nói: "Là cơ hội tốt để hiểu rõ anh ta là người như thế nào."

Sáng sớm thứ bảy.

Sơn Phong đỗ xe đối diện cổng phía nam của trường đại học A, Nha Đại Thần đứng ở cổng phía nam, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Cô nàng đội tóc giả màu hồng và mặc áo hoodie màu vàng sáng, tuy không được cao nhưng trang phục của cô vô cùng thu hút sự chú ý.

Tiểu A ngồi ở ghế sau nhìn thấy, cười nhẹ, lắc đầu nói: "Nha Nha đúng là một đứa trẻ."

Sơn Phong gọi điện thoại cho Nha Đại Thần.

"Đồ ngốc, băng qua đường. Nhanh lên. Chúng ta phải đón Thiểm Thiểm và Ninh Du, sẽ muộn mất."

Nha Nha nhìn về hướng này, thấy được chiếc xe, lưỡng lự băng qua đường, cho đến khi Sơn Phong hạ cửa kính xuống vẫy tay với cô, cô mới vui vẻ chạy tới nhảy nhót chui vào.

"Sơn Phong, anh lại đổi xe à?"

"Hả?!" Sơn Phong cau mày: "Có phải em cho rằng nhà tôi có một gara đầy những chiếc xe giống hệt nhau, tôi mỗi ngày thay một chiếc sao?"

"Bằng không? Chiếc xe này đã từng lái rồi sao? Em chưa từng thấy chiếc nào có màu này." Nha Đại Thần nói: "Không phải mấy người nhà giàu các anh đổi xe như thay quần áo sao?"

Tiểu A không khỏi giải thích: "Nhóc con, đều là một chiếc xe, vẫn là chiếc Martha SUV. Sơn Phong năm nay chưa đổi xe, chỉ đổi màu phim dán xe."

"Em gái, nhà anh đây là thương gia, không phải gia đình hào môn." Sơn Phong nói đùa.

"Vậy thì anh cũng khá ngoan đấy." Nha Đại Thần trông giống như một con gấu túi, ôm lấy lưng ghế lái, tiếp tục nói: "Em nhớ rõ anh đã nói trong nhà chỉ có mình anh. Con một, em thích, mối quan hệ gia đình rất đơn giản, không có nhiều chuyện rắc rối như những gia đình hào môn... Hehe, kết hôn kết hôn đi!"

Sơn Phong vui vẻ nói: "Thôi bỏ đi, nếu kết hôn thật em nhất định phải chạy trốn."

"Cha mẹ, ông bà của anh đều phong kiến ​​à?" Nha Đại Thần tiếp tục nói đùa: "Em đến điều tra một chút quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu sau này!"

"Không có mẹ, không có bà." Sơn Phong trả lời.

Nha Đại Thần giật mình, sau đó tuyệt vọng buông tay ra, an phận lùi về chỗ ngồi phía sau.

Tiểu A nói đùa: "Cái này thật xấu hổ đi."

Sơn Phong cũng không muốn làm cô nàng khó xử, nửa đùa nửa thật bất đắc dĩ nói: "Thấy không? Nhà tôi khắc phụ nữ, cho nên vì tốt cho em, đừng đến."

Qua một đoạn đèn xanh đèn đỏ sẽ đến gần nhà Lâm Diệu.

Trong lúc chờ đèn giao thông, điện thoại trên ô tô vang lên, Sơn Phong nhìn số người gọi và thấy đó là ông ngoại nên bắt máy.

"Con có trở về ăn trưa không?" Người nói chuyện điện thoại là bà ngoại.

"Hôm nay con đi chơi với bạn bè, không thể về được." Sơn Phong trả lời.

Bà ngoại lại hỏi: "Anh con có phải là đã trở về rồi không?"

"..." Sơn Phong im lặng một lúc: "Anh ấy... anh ấy đã về. Tuần trước anh ấy mới về, anh ấy không đến thăm mọi người sao?"

Giọng nói giận dữ của ông ngoại từ xa truyền đến: "Tôi bảo Lam Lam về ăn cơm, bà hỏi cái khác làm gì?"

Bà ngoại quay sang tranh luận với ông ngoại: "Mạnh Giang Hoài! Đừng có bắt chước lão già Thẩm Tích Sưởng kia phát bệnh! Xuyên thế nào? Xuyên không phải cũng là cháu trai của ông?!"

Sơn Phong nhe răng trợn mắt, liếc nhìn vẻ mặt của những người bạn ngồi ở ghế sau, nhanh chóng nói: "Bà ơi! Con cúp điện thoại đây, bạn bè con vẫn còn ở đây, thế nhé!"

Đèn đỏ dài dằng dặc.

Những ngón tay của Sơn Phong gõ nhẹ vào vô lăng một cách vụng về, thừa thãi.

Cuối cùng đèn cũng chuyển sang xanh, Sơn Phong đạp ga phóng xe ra ngoài.

Nha Đại Thần muốn nói lại thôi.

Tiểu A không nói một lời.

Sơn Phong hắng giọng, trước khi Lâm Diệu và Ninh Du lên xe, cười nhạo nói: "Chê cười rồi, trong nhà cũng có rất nhiều phiền toái."

Nha Đại Thần dùng ngón tay vặn sợi dây treo áo của mình và mềm mại nói: "...Chính là, em tin rồi...gia đình hào môn thực sự rất hỗn loạn."

Sau khi lên xe Lâm Diệu kinh ngạc nhìn chung quanh.

Nha Nha có mái tóc màu hồng, Tiểu A để tóc ngắn màu xám bạc, còn Sơn Phong trông giống như trang phục anh chàng mặc trong cuộc trò chuyện video hai ngày trước, tóc vàng mắt xanh áo choàng, đúng kiểu vương tử trong trò chơi.

"Cậu đã nói với người đàn ông kia chưa?" Sơn Phong hỏi cô.

Lâm Diệu mở to mắt: "Người đàn ông kia?"

Ninh Du trả lời: "Tôi đã nói rồi, chín giờ chúng ta sẽ có mặt."

"Cậu cảm thấy tôi sẽ khách khí đến mức nào?" Sơn Phong liếc nhìn phản ứng của Lâm Diệu, mỉm cười: "Cứ gọi anh ta là người đàn ông kia đi."

Cậu vừa nói vừa nhìn đồng hồ, bây giờ đã là tám giờ bốn mươi, nhưng bọn họ vừa mới đón người xong, còn chưa xuất phát.

Lâm Diệu cũng biết mình sẽ đến muộn, thở dài nói: "Tôi lái xe trở Ninh Du, Sơn Phong, cậu đón Nha Nha, tiểu A tự mình đi... Sắp xếp như này nhất định sẽ tới kịp, cho nên chúng ta vì sao nhất định phải tất cả ngồi xe của cậu?"

Tiểu A trả lời thay Sơn Phong: "Có hai lý do. Thứ nhất là để chúng ta bàn bạc chiến lược điều tra trước khi gặp đối tượng hẹn hò của em. Thứ hai..."

Tiểu A vỗ ghế ô tô dưới mông: "Lái Maserati đi, hạ thấp khí thế của anh ta."

Nha Đại Thần lại vực dậy, gạt đi sự bối rối đến uể oải vừa rồi, hưng phấn nói: "Không biết anh trai xem mắt sẽ lái loại xe gì! Em rất muốn nhìn biểu cảm của anh ấy khi nhìn thấy logo xe đinh ba! "

Địa điểm lấy bối cảnh kịch bản sinh tồn lần này là một khu vực quay phim ở ngoại ô thành phố, là một vở kịch nhập vai, kéo dài cả ngày, có nhiều lộ trình và nhiều kết cục.

Bởi vì vẫn đang trong giai đoạn mở thử nghiệm và áp dụng hệ thống mời nội bộ nên họ là nhóm sáu người duy nhất có mặt hôm nay để chơi.

Khi Sơn Phong lái xe vào bãi đậu xe ngoài trời, trong bãi chỉ có một chiếc SUV màu đen, trông không giống xe mới nhưng lại sạch sẽ.

Nha Đại Thần phản ứng nhanh chóng, dựa vào cửa sổ để nhìn sang.

"Nhất định là xe của anh ta! Mercedes-Benz SUV... cũng bình thường thôi. Chúng ta nhất định sẽ thắng, Sơn Phong!"

Trong đầu Lâm Diệu tràn ngập nghi vấn.

"Í, biển số xe..."

Khi khoảng cách ngày càng gần, Nha Nha nheo mắt đọc biển số xe.

Sơn Phong đột nhiên thắng gấp, cả đám người loạng choạng ngã trái ngã phải, ngồi dậy ngào thét.

"Sơn Phong, thận trọng chút! Tại sao anh đỗ xe thôi mà cũng thô bạo vậy!" Nha Đại Thần hét lên.

Sơn Phong liếc nhìn gương chiếu hậu, vẻ mặt u ám.

Nha Nha quay lại hỏi Tiểu A: "Cái Mercedes-Benz này giá bao nhiêu? Ba mươi đến năm mươi vạn?"

Tiểu A trả lời: "Tùy mẫu mã, trên trăm vạn cũng có."

"Hơn tám mươi vạn." Sơn Phong đột nhiên nói, giọng điệu chắc chắn.

Lâm Diệu lên tiếng dừng sự so sánh kỳ lạ này lại: "Stop! Còn chưa biết chắc đây có phải là xe của người khác hay không. Hơn nữa, đánh giá một người dựa trên xe của họ có chút không tốt -"

"Xuống xe." Sơn Phong cởi dây an toàn.

"Thiểm Thiểm, chị xuống trước!" Nha Đại Thần giữ Ninh Du lại rồi đẩy Lâm Diệu ra trước.

Lâm Diệu vừa xuống xe, cửa bên ghế lái xe Mercedes-Benz mở ra.

"Nhìn kìa! Đúng là xe của anh xem mắt!" Nha Nha ra hiệu cho mọi người không được di chuyển, nhìn chằm chằm vào ghế lái kia.

Tiểu A và Ninh Du cũng tiến tới, ba cái đầu chen vào khe hở giữa hai ghế, vừa tò mò vừa bàn tán muốn nhìn thấy bộ dáng thật sự của anh chàng đối tượng xem mắt.

Một lát sau, ba người đều sửng sốt: "Wow!"

Tiểu A thở dài: "Khó trách Thiểm Thiểm nhớ thương."

Nha Đại Thần nhìn Sơn Phong vẫn đang ngồi ở ghế lái.

Cậu chàng nhìn người đàn ông với nụ cười nửa miệng với vẻ mặt khó coi.

Sau nhiều lần so sánh, Nha Đại Thần nói: "Sơn Phong... Hình như người kia đẹp trai hơn anh, phải làm sao đây?"

Tiểu A gõ đầu cô: "Không đẹp trai bằng Sơn Phong. Nha Nha, chúng ta phải đứng về phía Sơn Phong, không được để người khác kiêu ngạo."

Ninh Du: "Tôi đồng ý với Tiểu A."

Tiểu A bổ sung: "Nhưng người kia trông thông minh hơn Sơn Phong."

Ninh Ngọc: "Tôi đồng ý với Tiểu A."

Nha Nha: "...Giống như trên."

Sơn Phong nghiến răng cười lạnh.

"Mọi người xuống xe đi!"