Những Điều Còn Nuối Tiếc

Chương 1: Đầu đời (1)



Ngôn ngữ của âm nhạc là ngôn ngữ chung của tất cả mọi thế hệ và mọi dân tộc; ai cũng hiểu được nó, bởi nó được hiểu bằng trái tim.

– Gioachino Rossini -

Chú giải:

—Thuật ngữ *Composer (Music composer)

Đây không đơn thuần là ám chỉ "người viết ca khúc" như chúng ta thường lầm tưởng (Songwriter)

Composer là người đảm nhận hầu hết các công đoạn trong một bài hát, về giai điệu, về tất cả các nhạc cụ, giọng hát. Đương nhiên, composer sẽ mang trong mình một khối kiến thức âm nhạc từ vững chắc cho đến chuyên sâu.

Pedal được định nghĩa nhanh là bàn đạp để điều chỉnh âm thanh của nốt trên một vài loại nhạc cụ (Piano, Organ,...); có thể làm tiếng đàn vang lên hoặc kiềm lại tuỳ thuộc vào ý muốn của người biểu diễn.

(Xem thêm: google.com)

——

Linh hồn bị xiềng xích của một nhà soạn nhạc.

(The chained soul of a composer.)

Trường trung học tấp nập tiếng cười nói của những tốp học sinh vừa từ căn tin trở về lớp. Đâu đó lại vang lên vài tiếng xì xầm bàn táng về một học sinh kì lạ vừa chuyển đến.

"Ừ. Chính là cậu ta. Nghe nói trốn nhà đi theo một ông già nhạc sĩ lỗi thời nào đó rồi bị gia đình bắt về..."

Ngô Cẩn Ngôn mang theo trái tim bị khiếm khuyết một nửa, nặng nề từng bước chân hướng về phía cửa sân thượng đã được treo một biển cấm sơ xài. Xung quanh em lúc nào cũng là ngăn cấm. Em muốn sống mà. Em chẳng muốn bản thân phải tồn tại giống một tế bào ngày ngày nhân lên rồi phân tách. Một lẽ hiển nhiên, họ can ngăn.

Em hít sâu luồng khí lạnh trên cao vào hai lá phổi của mình. Thậm chí đã cố giữ chặt chúng ở yên trong đó đến mức cảm tưởng như lồng ngực sắp nổ tung đến nơi vậy.

Em cười. Căn bản là nụ cười khổ sở này làm sao có thể để cho những kẻ bàn tán về em nhìn thấy được. Em phải chứng minh. Chứng minh rằng một ngày nào đó, em đứng trên một sân khấu lớn, dưới ánh đèn chỉ chiếu soi mình em, xung quanh tiếng vỗ tay ồn ào. Chứng minh rằng em cuồng nhiệt như thế là bởi vì sao...

Nghệ thuật là ánh trắng lừa dối. Vậy, nhân sinh khắc nghiệt này chẳng phải là nghệ thuật của nghệ thuật hay sao? Chính là lừa dối của lừa dối.



Cẩn Ngôn, em làm được gì ở tuổi mười sáu?

Piano, sheet and rose.

Đứa trẻ bước ra trước tiếng vỗ tay nồng nhiệt của đám đông bên dưới. Nơi này không phải là sân khấu lớn, trước mắt cũng chẳng phải là một cây piano cơ đắt tiền, nhưng đây chắc chắn là xuất phát điểm của em. Xuất phát điểm chính em cho là mộng mơ, hoàn hảo nhất. Vĩnh viễn cho đến cuối đời.

Phổ nhạc nhăn nhúm xếp gọn trong túi áo được lấy ra. Cái chất giấy cũ kĩ, nét mực lem nhem. Nhưng đó là bản nhạc đầu tiên do chính tay Ngô Cẩn Ngôn đã sáng tác, chuyển soạn.

Em xếp ngón tay mình lên hàng phím đen, có vài phím dường như đã phai màu xám xám.

Khúc không lời vang lên, giữa sảnh trung tâm thương mại.

Những nốt đầu của cánh hoa hồng. Quyến rũ và lộng lẫy một cách hoàn hảo. Tình yêu thuần khiết không bắt nguồn từ hoa hồng. Nhưng nhắc đến hoa hồng thì người ta lại liên tưởng đến dư vị của tình yêu, sự lãng mạn, đắm chìm như cách Romeo nhìn Juliet của đời mình. Âm nhạc kết nối với trái tim tạo nên tầng tầng lớp lớp các cung bậc cảm xúc khác nhau. Cũng giống như loại nước hoa đắt tiền với những gia vị khác nhau tạo nên nhiều giai đoạn mùi hương lưu giữ đặc biệt trên da người.

Phím đen chầm chậm rải xuống.

Trong dương cầm, những bài hát chuyển soạn ở tone trưởng thường mang hơi hướng vui tươi và nhạc công dễ thể hiện. Nhưng, với những bài hát chỉ toàn là phím đen, chúng là những bài dễ chạm đến dây thần kinh cảm xúc của con người nhất.

Ngô Cẩn Ngôn lúc này đã hoàn toàn chơi chính ở phím đen.

Em không phải là thiên tài, càng không phải bẩm sinh năng khiếu âm nhạc. Chẳng qua em thích nó cho nên mới ngày ngày trốn một góc của lớp học nhạc để học lõm. Gia đình em không khá giả để cho em học những gì mình muốn.

Em nhấc nhẹ mi mắt mình lên, bàn chân đang đặt trên pedal cũng thả lỏng.

Một cánh hoa hồng giấy ai đó đã cài lên túi áo.

Không còn tiếng vỗ tay, không còn ánh hào quang. Tất cả chỉ tồn tại trong tưởng tượng đầy mộng mơ của em. Không phải là đầm dạ hội hay giày tây giống các nhạc công thường biểu diễn mà đổi lại là bộ áo phông sờn vai với đôi giày sandal đứt một cái quai sau gót.

Hiện thực vô cùng đáng sợ.

Cẩn Ngôn cầm cành hoa lên, hai mắt nghi ngờ mà ngắm nghía.

Buổi biễu diễn này cùng lắm chỉ có một người chú tâm lắng nghe mà thôi.

"Em chơi đàn hay lắm. Bài hát này cũng rất hay."

Thanh âm trong trẻo vang lên.

Em mở to mắt nhìn chị gái ở trước mặt.

Mái tóc dài buộc lên theo kiểu đuôi gà. Khuôn miệng nhỏ nhỏ cong lên như từng đợt gió xuân tràn về, nhanh chóng lắp đầy vào cái ngăn tim trống trải. Nhìn xem, cái đôi mắt ấy, đôi mặt ngập tràn ý thơ của một thi sĩ...

Bảo vệ đã đuối đến rồi.

Ngô Cẩn Ngôn không nghĩ nhiều liền nhảy xuống khỏi ghế, chạy thật nhanh về phía trước.

Nghệ sĩ gì vậy chứ? Đến cả việc chơi đàn cũng phải lén lén lút lút...



Đung đưa hai cánh chân mỏi nhừ của mình giữa không trung.

Hoa không hương như lại khiến con người ta cứ thế mà lưu luyến không thôi.

Những giọt mồ hôi chảy dài xuống cổ rồi mất hút.

Em cầm cành hoa gấp bằng giấy lên, trong đầu tràn ngập hình ảnh của cô gái ấy, trái tim lần đầu đời biết đến cảm giác bị lệch nhịp.

Bờ hồ ban chiều vô cùng yên ả, những dòng nước trong veo từ biển cả đổ về.

Ngô Cẩn Ngôn đưa đôi mắt sâu hoắm của mình nhìn ra xa thật xa về phía cái cầu sắt đằng kia. Hoàng hôn chạm đỉnh, chân trời như đang nuốt trọn tất cả để bắt đầu một đêm tối tăm, mờ mịt. Lũ trẻ con kết bè đạp xe ồn ào một khu phố cũ, mùi hương kẹo đường ngào ngạt khắp khoảng không trung.

Em đưa tay chạm lấy ánh mặt trời ngả cam ấy, ấm áp và đẹp đẽ biết bao.

Khẽ khép đôi mắt lại. Những thanh âm hỗn tạp ngoài kia bắt đầu hoà quyện với nhau thành một giai điệu sâu lắng. Những tiếng vui đùa của đám trẻ, tiếng rao bán của bác trai đẩy xe kẹo đường, tiếng nước đọng lách tách...

Một giai điệu của thời đại, được đúc kết từ chính giác quan của tuổi trẻ.

Nhạy cảm, mơ mộng và ngây thơ.

Cẩn Ngôn nhắm mắt lại một lần nữa, để cho giai điệu ấy hoà tan vào mùa xuân của tình yêu đầu tiên tạo thành một bài hát tuổi trẻ với muôn vàn màu sắc.

Màu hồng nhạt của mối tình đầu.

Màu xanh lục của tuổi mới lớn.

Màu đỏ thẵm của cánh hoa hồng.

Như một mảnh thuỷ tinh trong suốt, như những dòng nước tinh khiết từ đầu nguồn.

Sau này, tất cả sẽ trở thành một màu xám xịt của bão tố nhân sinh.



Káo: Lạ hum=))) Thật ra đây mới là văn phong tự nhiên nhất của mình. Không có quá nhiều đối thoại đâu, căn bản đều sẽ xuất phát từ việc góc nhìn của mỗi độc giả cảm nhận. Đây khó có thể nói nó là fanfic vì nhân vật cơ bản mình chỉ lấy tên từ couple mình yêu thích mà thôi. Đọc xong chương đầu mà thấy hông hợp gu thì cứ next nha, đừng nói lời cay đắng hihi=))

Ngày hai mươi tám, tháng bảy, năm hai mươi hai.