Những Vì Sao Trong Vòng Tay Tôi

Chương 67



Thời điểm nói xong, Tô Dư và Lâm Tư Tranh nhìn nhau.

Kể từ cuộc nói chuyện đêm đó, Tô Dư biết Lâm Tư Tranh và Hạ Đình đã hẹn nhau đến thành phố Cảnh Bình, tự nhiên bà biết tại sao Hạ Đình lại chọn đăng ký học đại học D. Đây là thỏa thuận của hai đứa từ lâu.

Tâm trạng của lão sư Tiểu Anh thì Lâm Tư Tranh có thể hiểu được.

“Hiện tại mọi người đều rất lo lắng, cho nên lão sư Từ đã sớm liên lạc với tôi.” Lão sư Tiểu Anh thở dài, "Lâm Tư Tranh, em có thể giúp tôi thuyết phục Hạ Đình được không? Em ấy quá mạo hiểm. Không phải là em ấy không thể vượt qua kỳ thi, mà là... "

Là một giáo viên, tất nhiên hy vọng các học sinh được tốt hơn. Hạ Đình có điểm chuyên môn xuất sắc, nhưng nếu không được thì sao?

“Hạ Đình chưa bao giờ để số điện thoại của ba mẹ em ấy ở trường, cho nên—” Lão sư Tiểu Anh liếc nhìn Lâm Tư Tranh và Tô Dư bên cạnh, tỏ vẻ xấu hổ, “Bước đi của Hạ Đình vẫn mạo hiểm. Chúng ta phải liên hệ với phụ huynh, xin ý kiến ​​của bọn họ."

Lâm Tư Tranh và Tô Dư lại nhìn nhau.

Ba mẹ của Hạ Đình... Quên đi, tốt hơn hết là đừng liên lạc với họ, để không kích động Hạ Đình trong suốt ba tháng quan trọng này.

Tô Dư lo lắng, nếu có thể, bà nóng lòng muốn nói với lão sư là bà có thể trở thành phụ huynh của Hạ Đình để bảo đảm cho cô.

Lâm Tư Tranh suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói: "Lão sư, khả năng của Hạ Đình rất rõ ràng, em tin cậu ấy sẽ làm được."

Lão sư Tiểu Anh còn muốn giãy dụa: "Nhưng..."

“Vì Hạ Đình có thể đưa ra quyết định, điều đó cho thấy cậu ấy hoàn toàn tự tin.” Khuôn mặt của Lâm Tư Tranh là nụ cười an ủi, “Cậu ấy nhất định được nhận vào đại học D, vậy nên lão sư đừng lo lắng "

“Được rồi.” Lão sư Tiểu Anh đương nhiên hiểu được sự thật này, không còn cách nào khác đành đáp ứng.

Tô Dư đi tới phòng bếp, xoay người nhiệt tình nói: "Cô muốn ở lại ăn cơm trưa không?"

“Không, không, tôi đi ngay bây giờ, tôi phải đi gặp lão sư Từ.” Lão sư Tiểu Anh xua tay lần nữa, đặt tách trà xuống, chuẩn bị rời đi.

Mang giày vào xong, Lâm Tư Tranh đứng ở cửa tiễn lão sư, khéo léo đứng nơi đó, lão sư Tiểu Anh đang cảm thấy cô gái ngoan như vậy không biết chàng trai nào may mắn mới có được nàng đây?

Cô nghe thấy Tô Dư nói với Lâm Tư Tranh: "Gọi cho Tiểu Đình động viên đi. Hỏi nó bên đó trời có lạnh không. Bánh đào mẹ gửi nó đã ăn chưa. Xong chưa, con có gửi thêm vài câu nữa không? "

Giọng điệu tự nhiên trìu mến, giống như Hạ Đình là con ruột của mình, nhưng có chút khác biệt.

Về phần đó, lão sư Tiểu Anh không muốn hiểu rõ mới đóng cửa rời đi. Là gì... khác nhau cái gì?

Sau khi lão sư đi khỏi, Lâm Tư Tranh gọi video, Hạ Đình nhanh chóng nhấc máy.

“Hạ Đình!” Giọng Lâm Tư Tranh nhảy dựng lên, nàng đặt điện thoại lên đứng thẳng, “Cậu ăn chưa?"

“Đợi lát nữa ăn.” Hạ Đình cho Lâm Tư Tranh xem cây bút chì trong tay, chào hỏi Tô Dư đi qua, “Chào a di.”

"Này! Được rồi, đừng vẽ nữa, đã đến giờ ăn trưa rồi." Tô Dư vẫy vẫy cái thìa trong tay, "Bữa trưa hôm nay chúng ta có thịt xào ớt, canh rau và tôm viên, Tiểu Đình, món bánh đào mà dì gửi cho con có ngon không? Ngon thì dì sẽ gửi thêm một ít nữa."

Tô Dư không thể dừng lại: "Mấy ngày nay ở Cảnh Bình tuyết rơi nhiều, trời rất lạnh phải không? Con có quần áo mùa đông chưa? Chú ý bảo dưỡng nghe chưa! Mùa đông đừng để chân tay lạnh. Nên mặc quần dài rồi mang tất đi."

Giờ phút này, Hạ Đình hoàn toàn không còn bộ dáng cô gái nổi loạn trước kia, vẻ mặt ủy khuất: "Ai di, không lạnh, bánh đào ăn rất ngon."

Tô Dư: "Nếu thấy ngon, dì sẽ nhờ Tiểu Tranh gửi thêm cho con."

Lâm Tư Tranh lại ép mình vào máy quay, vội vàng nói: "Hạ Đình, hôm nay lão sư Tiểu Anh đến gặp tớ nói cậu chỉ nộp đơn cho một trường."

Hạ Đình nở nụ cười: "Tin tức đến với cậu nhanh vậy. Sao vậy, bọn họ kêu cậu thuyết phục tôi?"

“Ừ.” Lâm Tư Tranh gật đầu, “Nhưng tớ không khuyên cậu đổi ý, bởi vì tớ biết cậu có thể làm được.”

Hạ Đình cười sâu hơn.

Thời gian thi vào đại học D đang đến gần, khi thi xong, cô mới có thể thấy tên mọt sách và ôm nàng vào lòng.

Lâm Tư Tranh nói chuyện rất nhiều với Hạ Đình, rồi giục Hạ Đình nhanh đi ăn cơm. Trước khi cúp điện thoại, nàng nhẹ nhàng nói: "Bất cứ điều gì cậu quyết định, tớ sẽ tin cậu và chờ ngày cậu trở về."

100% tin tưởng và ủng hộ tuyệt đối.

Hạ Đình kìm nén xúc động trong lòng, trầm giọng nói: "Tôi hiểu."

  ----------------------

Sau khi kỳ nghỉ đông trôi qua, tất cả bọn họ đều trở thành những học sinh chạy nước rút trong nửa cuối cấp ba. Việc ôn tập kiến ​​thức của Lâm Tư Tranh và Hứa Diệc Hàm ở trường đã đến giai đoạn cuối, trong khi Trương Chu liên tục phàn nàn, giống như hầu hết các học sinh vẫn đang kiểm tra chỗ sai lúc này, rất đau lòng.

Lâm Tư Tranh không cảm thấy thời gian khó khăn như thế nào, bởi vì nàng đang đợi Hạ Đình trở về.

Hơn một tuần sau khi tựu trường, lãnh đạo nhà trường đã gọi toàn bộ học sinh cuối cấp lên giảng đường để chuẩn bị cho cuộc vận động 100 ngày.

Đại diện học sinh là Hứa Diệc Hàm, hiện đã vững vàng ở vị trí đầu bảng. Và Lăng Linh, bạn học đầu bảng của năm trước, người sẽ dẫn dắt tất cả học sinh cao trung tuyên thệ trên sân khấu chính.

Sau khi tiết học thứ hai kết thúc, Trương Chu đưa Lâm Tư Tranh đến giảng đường, "Tư Tranh, các ứng viên nghệ thuật khác đã trở lại. Lâm Yến với Hạ Đình đâu?"

“Cũng hẳn là hai ngày nữa.” Lâm Tư Tranh biết Hạ Đình đã thi xong, hẳn trong studio sắp xếp đồ đạc, cho nên thời gian trở về cũng không hoàn toàn ấn định.

Trương Chu hào hứng nói: "Cuộc họp vận động học sinh nghệ thuật cũng đều ở đây! Sau này biết đâu họ không về!"

Hai người đến giảng đường, nhưng cả lớp có rất nhiều người, được sắp xếp theo từng lớp, lớp 3-3 đã đi trước rất nhiều.

Sau khi đã yên vị, học sinh liên tục ra vào bên ngoài.

Hứa Diệc Hàm quay lại vẫy tay với Lâm Tư Tranh, ánh mắt dò tìm vị trí của lớp khoa học và nghệ thuật ở hàng sau, nhưng lại không tìm thấy người mình cần tìm.

Trương Chu lại bắt đầu nói chuyện phiếm: "Cậu có nghe gì không? Ngày hôm qua một nam sinh lớp dưới đã tỏ tình Hứa Diệc Hàm đấy."

Lâm Tư Tranh mỉm cười: "Thật sao?"

“Không phải sao?” Trương Chu cười không dứt, “Từ khi Hứa Diệc Hàm tháo kính ra, bắt đầu ăn mặc chỉnh tề, cậu ấy đã cao hơn, còn có khí chất học tỷ, trước kia rất nổi tiếng trong trường chúng ta. Có người nhờ tớ hỏi thăm Hứa Diệc Hàm còn nhờ tớ chuyển thư tình”.

Ngay khi giọng nói của Trương Chu rơi xuống, một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến: "Buông ra, buông ra!"

Ngay sau đó, một cô gái từ bên ngoài chạy vào, cô không mặc đồng phục học sinh, vừa đi vừa di chuyển theo động tác chạy. Hai cô gái theo sau, cả hai đều hét lên: "Lâm Yến, cậu giảm tốc độ lại! Nghe không?"

Lâm Yến hung hăng vỗ vai Hứa Diệc Hàm, "Hứa Diệc Hàm!"

Vẻ mặt Hứa Diệc Hàm kinh ngạc.

La Giai Giai và Vũ Thanh cuối cùng cũng bắt kịp, Phác Xán Liệt thở hổn hển: "Sắp chết rồi, Lâm Yến, cậu nóng lòng muốn gặp Hứa Diệc Hàm vậy sao? Trận thể thao trước đây không thấy cậu chạy nhanh như vậy a."

“Ai nóng lòng gặp cậu ta?” Tóc của Lâm Yến cắt ngắn, cô vẫy tay gọi lại, “Tiểu hoa khôi! Chúng ta trở lại rồi!!!”

Trương Chu đứng dậy đem Lâm Tư Tranh chạy đi, "Nhắc tào tháo tào tháo đến."

Lâm Tư Tranh nhìn quanh phía sau Lâm Yến, "Hạ Đình đâu?"

"Chúng ta về trước. Đại tỷ vẫn chưa về. Cậu phải đợi rồi". Lâm Yến nháy mắt với Lâm Tư Tranh, "Cậu biết đấy, những người quan trọng luôn đi phía sau."

Kết quả thi chuyên môn của Lâm Yến khá tốt nên cả người đều lộ vẻ tự hào. Thực tế, nhóm học sinh đi theo Hạ Đình trong studio đều nâng điểm chuyên môn dưới sự giám sát của Hạ Đình.

Hứa Diệc Hàm cười không ngừng từ khi Lâm Yến bước vào, hôm nay nàng sẽ lên bục giảng, nhà trường cũng gọi nhiếp ảnh đến chụp ảnh, nên quần áo của nàng cũng khá chỉnh tề. Sau khi Lâm Yến và Hứa Diệc Hàm chào nhau, chợt có tiếng thốt lên: "Hứa Diệc Hàm."

Đã có một giáo viên ở đó yêu cầu Hứa Diệc Hàm chuẩn bị.

Lâm Yến và La Giai Giai chạy đến nơi lớp học của họ ở trên, đối với Hứa Diệc Hàm nói: "Lên nói đi, đừng xấu hổ."

Hứa Diệc Hàm mỉm cười: "Tớ xin theo lời dạy của Lâm Yến."

Cửa giảng đường mở, không đóng. Lúc này, giáo viên của từng lớp đã đến giảng đường, Lâm Tư Tranh và Trương Chu đã về vị trí của mình.

Hiệu trưởng đứng trên bục giảng bắt đầu phát biểu trước Lời thề Trăm ngày. Các biểu ngữ được dán trên các bức tường của toàn bộ giảng đường.

"Hãy nỗ lực hết mình, thay đổi cuộc sống của các bạn bằng sự siêng năng! Không bao giờ bỏ cuộc, đạt được tương lai!"

"Nhỏ nước qua đá để chống chọi với kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian đã qua không nên hối hận."

  ...

Những khẩu hiệu như thế này có thể được nhìn thấy ngay khi họ nhìn lên, nhắc nhở mọi người về sự thật căng thẳng họ sắp sửa bắt đầu kỳ thi tuyển sinh đại học.

"Dưới đây, chúng ta mời đại diện sinh viên năm ba Hứa Diệc Hàm và Lăng Linh dẫn dắt các học sinh thực hiện Lời thề Trăm ngày."

Hứa Diệc Hàm và Lăng Linh bước lên bục dưới ánh nhìn của mọi người, vẻ mặt tập trung nghiêm túc.

Lâm Yến nói nhỏ: "Nhìn biểu hiện kia kìa, khá là nghiêm túc."

Cảm xúc mà Hứa Diệc Hàm nuôi dưỡng cuối cùng cũng bị Lâm Yến phá hủy, nàng trừng mắt nhìn cô nói: "Đừng nói chuyện với tớ!"

Lúc này Hứa Diệc Hàm đã bắt đầu nói.

"Mang theo hy vọng của lão sư, mang theo ước mơ của chính mình, chuẩn bị cho buổi bình minh của kỳ thi tuyển sinh đại học, chúng ta trịnh trọng tuyên thệ:

Đấu tranh trăm ngày, lý tưởng của chúng ta bắt đầu!

Đấu tranh trăm ngày, tương lai của chúng ta rực rỡ!

Đấu tranh trăm ngày, cho một khoảnh khắc tuyệt đẹp trong cuộc đời! "

  ...

Những giọng nói gọn gàng vang lên trong giảng đường, những học sinh được truyền cảm hứng rất hào hứng, họ muốn bắt đầu học ngay với sách.

Ngoài cửa giảng đường rộng mở, một cô gái cao gầy mặc đồ đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện dựa vào cửa, môi nhếch lên như đang cười.

Đôi mắt cô hướng vào trong, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Lâm Tư Tranh vừa đọc xong lời thề, giống như cảm nhận được cái gì đó, nhìn về phía khác, nàng thấy Hạ Đình đang nhìn nàng ở cửa dưới bậc thang.

Tính chung cả một khối lớp, có hơn 1.500 người. Ánh mắt Hạ Đình trong trẻo mềm mại vô tư rơi vào nàng.

Lúc này, đầu óc Lâm Tư Tranh trống rỗng, nhưng thân thể phản ứng nhanh hơn não, trực tiếp chạy về phía Hạ Đình.

“Hạ Đình?” Hứa Diệc Hàm cũng nhìn thấy, micro vẫn ở trên tay, vì vậy khán giả hướng mắt về phía cửa, nhìn hoa khôi học đường mềm mại ngọt ngào chạy nhanh, còn có Hạ Đình đứng ở cửa.

Chỉ chờ đợi ôm người mà nàng ngày đêm nghĩ đến vào vòng tay.

Lâm Tư Tranh bất chấp lao vào vòng tay của Hạ Đình, Hạ Đình đều đặn đỡ lấy nàng.

“Tôi về rồi.” Hạ Đình ôm chặt Lâm Tư Tranh vào trong vòng tay, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, “Tôi cũng thi đậu.”

Tác giả có chuyện muốn nói: Cuối cùng cũng về rồi.