[NLDS] Hãy Sống Tốt Trên Cuộc Đời Này

Chương 6



Khi Hồ Dương tìm thấy Quân Quân, đứa trẻ đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên đường, cúi đầu xuống, lâu lâu lại đưa tay lên dụi mắt. Hồ Dương biết rằng Quân Quân, như Vưu Đông Đông đã nói, luôn thích che giấu cảm xúc, anh cảm thấy rất buồn. Anh định bước tới, nhưng thấy ba người đàn ông trông như côn đồ đang vây quanh cậu, mỗi người đứng một góc, nhốt Quân Quân ở giữa.

"Này cô em, sao lại ngồi đây một mình, trông buồn vậy hay em đi cùng bọn anh cho vui?"

Quân Quân ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe, trên mi dưới vẫn còn đọng một giọt nước mắt, nhìn như không thể rơi ra, đó là cảm giác xót xa nhất.

Ba tên côn đồ vừa nhìn thấy thì càng kích động, lớn tiếng nói: "Ôi, cô em xinh đẹp như vậy ai mà không có mắt làm cho em không vui vậy? Sao em không nói cho bọn anh biết, bọn em sẽ trút giận cho em."

Quân Quân nhìn thẳng mặt nói: "Mấy người đi đi."

Đang nhếch miệng, ba tên côn đồ ở đối diện nghe thấy có gì đó không ổn, một bên nháy mắt với người đàn ông ở giữa, "Đại ca, đây hình như là con trai thì phải?"

"Con trai thì sao, chỉ cần nhìn khuôn mặt này là tao có thể ngủ với con trai rồi. Nghe nói khi ngủ với con trai càng sung sức. Nếu mày không muốn, tao làm một mình."

Những tên khốn đứng hai bên lại liếc nhìn đôi mắt mở to giả tạo nhìn Quân Quân, bất giác nở một nụ cười khó chịu, "Có thể thử xem."

Ba người định bắt Quân Quân đang ngồi ở giữa, nhưng người đàn ông ở giữa đã bị ai đó kéo đi, nhờ có sự hỗ trợ của hai người đàn ông xung quanh, hắn mới có thể đứng vững " Tên khốn nào đến phá hỏng chuyện tốt của tao!? "

Hồ Dương đứng ở chỗ tên khốn kia đã đứng trước đó, đứng thẳng lưng quay lưng về phía Quân Quân, giữ chắt Quân Quân, đồng thời cô lập ba tên khó ưa kia, Hồ Dương không bận tâm đến ba người bọn họ, anh chỉ nói "Đi đi".

Tên khốn cầm đầu vẫn còn tức giận, đứng dậy chỉ vào mũi Hồ Dương mắng mỏ: "Này, mày làm gì vậy, đây là việc của bọn tao, không phải việc của mày".

Hồ Dương nghe vậy, không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi là bạn trai của em ấy, anh cho rằng không phải việc của tôi sao?"

Người bên kia nghe vậy sắp cả kinh, nhưng lại bị hai tên thuộc hạ ngăn lại, "Bỏ đi đại ca, tụi nó là cái thứ đồng tính ghê tởm, không thể sai được?"

"Mấy người đang nói cái quái gì vậy!? Ăn nói cho đàng hoàng!" Hồ Dương đột nhiên mở to mắt, giơ nắm đấm, chuẩn bị vồ tới.

Ba tên khốn kia sửng sốt, thường giả vờ đóng kịch nhưng không có nhiều kỹ năng thực lực, cũng không cao bằng Hồ Dương. Chỉ có tên ở giữa là nhớ tới quay đầu lại nói với Hồ Dương, "Mày đợi đó!"

Hồ Dương mặc kệ ba tên khốn đó, quay đầu lại và quỳ xuống một chân về phía Quân Quân. Quân Quân khóc rất khẽ và không thành tiếng, cứ thế lặng lẽ rơi nước mắt, hết giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác như hạt châu đứt sợi, có thể dùng tay bắt được nhưng không thể bắt được. Hồ Dương chỉ có thể đứng nhìn từ một bên, trong lòng vừa lo lắng vừa đau đớn, "Quân Quân, đừng khóc, anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, anh là một tên khốn."

Nhưng Quân Quân im lặng lắc đầu, sụt sịt một lúc lâu rồi thì thào: "Không phải lỗi của anh, em biết, anh chỉ đang giúp em, em không sao đâu."

Hồ Dương vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại nghe thấy Quân Quân nói: "Anh đúng khi không chọn em, em là đồ quái dị, thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm. Thậm chí em nghĩ rằng hôm nay cô gái đứng cùng anh rất đẹp, và ca ca cô ấy... và anh cũng rất hợp nhau... "

Quân Quân nói xong, gượng cười với Hồ Dương, sau đó vô thức thè lưỡi liếm giọt nước mắt rơi trên môi vào miệng, "Haha, những giọt nước mắt này thật sự rất đắng..." Nói xong, cậu ngẩng đầu lên, đưa tay lần nữa và lấy mu bàn tay lau mặt, nhưng lực quá nặng, dường như muốn chà xát một lớp da.

Hồ Dương không nhìn thấy nên đã nắm lấy tay Quân Quân với vẻ mặt nghiêm nghị, lấy khăn giấy từ trong túi ra, cẩn thận lau nước mắt cho Quân Quân, "Em khóc như một con mèo nhỏ, trông em không xinh đâu."

Quân Quân bĩu môi, "Vớ vẩn, tất cả những gì em dùng đều là mỹ phẩm chống thấm nước."

Hồ Dương không khỏi mỉm cười, đưa tay lên và chạm vào mái tóc ngắn mềm mại của Quân Quân, "Anh xin lỗi Quân Quân, em có thể cho tôi thêm thời gian được không?" Tương lai, anh sẽ coi em như em ruột của mình, chăm sóc và yêu thương em, lúc gặp Hạ Hạ chính là cô gái vừa rồi, anh thực sự cảm thấy đối phương khá hợp, nhưng khi nhìn thấy em khóc, anh thực sự cảm thấy trái tim mình tan nát. Anh đột nhiên phát hiện ra rằng những gì phù hợp có thể không phải là những gì anh thích."

Hồ Dương thở dài, "Nhưng mà Quân Quân, anh không có quan hệ nghiêm túc, lúc trước mới lên..." Nói được nửa câu, Hồ Dương liền đổi miệng, phối hợp vẫy vẫy ta, "Anh nhất định không ghét em, ý anh là... Quân Quân, em rất xinh đẹp và dễ mến, và em chắc chắn không phải là một kẻ quái dị! Nhưng sau tất cả, chúng ta đều là con trai, và anh, tôi chỉ chưa vượt qua được điều này bởi chính anh."

Junjun nghe Hồ Dương nói xong, cúi đầu suy tư một hồi rồi đứng dậy nói với Hồ Dương: "Ca Ca, anh nói đúng, con đường đồng tính quá khó đi, không có hôn thú, không có con cái, em đã không còn lựa chọn nào khác. Nhưng ca ca, anh vẫn còn đường lui, em không nên ích kỉ như vậy.

Quân Quân nói xong liền xoay người định rời đi, trong phút chốc Hồ Dương cảm thấy trong lòng dường như có một khoảng trống, anh linh cảm rằng khi Quân Quân rời đi, anh có thể sẽ mất đi người này mãi mãi, vì vậy Hồ Dương vô thức đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Quân Quân, "Quân Quân, cho anh một cơ hội nữa!"

* * *

La Phù Sinh gần đây không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hồ Dương. Người mẫu nổi tiếng trên mạng đến đây trước đây chưa bao giờ xuất hiện trên tạp chí nữa. Ngay cả Quân Quân, mấy ngày nay hắn cũng không thấy anh nhắc đến nhiều và cứ suốt ngày thở dài, bộ dạng bị mắc bẫy tình yêu khiến La Phù Sinh bức xúc.

"Làm sao vậy, cậu rốt cuộc tự sát?"

Hồ Dương ngẩng đầu lên, nhìn La Phù Sinh với ánh mắt vô cùng buồn bã, "Tôi nghĩ rằng tôi có thể giải cứu em ấy một lần nữa."

La Phù Sinh lắc đầu, "Tôi nghĩ rằng cậu quá cứng rắn. Cậu có hai chiếc thuyền trên chân, đó là điều tồi tệ nhất mà cậu đã làm."

"Nhưng tôi còn chưa hoàn thành cái này!"

"Cậu còn chưa có thời gian."

"Tôi đã kịp thời hối hận, đến lúc quay đầu lại!"

"Cậu đã quay lưng lên bờ rồi, còn dám nói không lên thuyền?"

Hồ Dương giận đến mức nhìn chằm chằm, tiếc là anh không có râu để thổi hắn.

Thấy độ nổi tiếng của mình quá tệ, La Phù Sinh quay lại vuốt tóc, "Làm sao vậy? Cậu dùng vé cũ lên tàu của ai vậy?"

"Vé cũ cậu đã biết rồi, tại sao còn cần hỏi?"

La Phù Sinh nhướng mày, không ngờ Hồ Dương lại thành thật như vậy, "Trước đây không phải cậu cho rằng cậu ấy là con trai sao? Sao bây giờ lại đổi ý?"

Hồ Dương vươn tay ấn vị trí trong lòng, có chút mất hứng nói: "Quân Quân đã khóc, tôi cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt rất khó chịu."

La Phù Sinh vỗ vỗ vai Hồ Dương, "Xem ra vẫn chưa muộn để cậu nhận ra điều này!"

"Sau đó thì sao, Phù Sinh..."

La Phù Sinh mí mắt nhảy lên, "Đừng gọi tôi như vậy!"

"Không..." Hồ Dương nói, "Tôi chưa bao giờ đuổi theo ai, vì vậy tôi không biết phải làm thế nào để dỗ Quân Quân trở lại..."

La Phù Sinh kêu một tiếng "tsk", một tay nâng cằm Hồ Dương lên, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, lắc đầu, "Cậu không có tư cách gì, vậy khuôn mặt này có thể có ích lợi gì. Sao lại không đi, cậu đến vì một người con trai xinh đẹp? "

"Rầm" - tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên trong phòng làm việc, sau đó là tiếng kêu hoảng hốt của Vưu Đông Đông, "Mục Ca! Tại sao máy tính xách tay của anh lại rơi xuống đất!? Anh có làm vỡ nó không!?"

* * *

Trước khi Quân Quân chính thức bắt đầu làm nhân viên phụ trách, cậu vẫn đang làm việc trong một nhà hàng phương Tây. Hồ Dương cố ý hỏi thăm địa chỉ từ Vưu Đông Đông, và phát hiện ra rằng nhà hàng này cách tạp chí không xa, và chỉ cách đây hai mươi phút là tới.

Đối với cái gọi là "kế hoạch của mỹ nam" của La Phù Sinh, ngày hôm đó Hồ Dương đã cố gắng hết sức thuyết phục bản thân, thậm chí còn thay chiếc áo phông anh thường mặc thành chiếc áo sơ mi đen với tay nghề tinh xảo và anh không quên mang theo một bông hoa hồng, bản thân anh đã chọn giấy gói màu trắng và những dải ruy băng màu hồng để gói nó trông rất đẹp, nhìn sơ qua anh cũng đặc biệt thích sở thích của Quân Quân.

Hồ Dương do dự cầm hoa vào nhà hàng Tây, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, anh chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, nơi không có ai khác. Từ vị trí này, anh có thể nhìn thấy toàn bộ nhà hàng, nhưng người khác cũng không dễ dàng nhìn thấy anh trong nháy mắt. Hồ Dương thản nhiên lật xem thực đơn, cả người tựa hồ có chút bồn chồn, một hồi liền vươn tay cắm hoa hồng vào một góc thuận lợi, sau đó xoa hai lần mồ hôi tay trên quần.

Anh ngẩng đầu thản nhiên nhìn, cửa hàng này quy mô không nhỏ, tuy rằng không phải là một chuỗi cửa hàng, nhưng ước chừng phải có mấy trăm người ngồi đầy đủ. Mới hơn 6h30 tối đã là giờ cao điểm, thỉnh thoảng khách đến từng nhóm ba năm người, rõ ràng là công nhân đến ăn tối sau giờ làm việc.

Cuối cùng Hồ Dương cũng nhìn thấy Quân Quân trong bộ đồng phục ở rìa quầy bar. Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết và váy đồng phục màu cam dài đến đầu gối làm tôn lên vòng eo thon thả và đôi chân thon thả của Quân Quân. Hồ Dương không thể không nuốt nước bọt, và một số người không thể rời mắt khỏi Quân Quân, anh đang cân nhắc có nên để Quân Quân đến bàn mình gọi đồ ăn hay không thì nhìn thấy một người đàn ông bên cạnh Quân Quân.

Người đàn ông trông trạc 40, 50 tuổi, bụng phệ trông như sắp sinh. Tóc trên đầu rụng gần hết, chỉ còn vài sợi tóc lưa thưa xen lẫn với những sợi tóc bạc trắng dính trên vầng trán sáng bóng, không thể tả được khốn khổ và cẩu thả.

Hồ Dương cau mày và dán chặt mắt vào người đàn ông, sợ rằng Quân Quân sẽ bị bắt nạt. Đúng như dự đoán, người đàn ông đó tiến đến bên cạnh Quân Quân và vỗ nhẹ lên vai Quân Quân bằng một tay trước, giống như một vị lãnh đạo tốt bụng, nhưng Hồ Dương lại thấy rõ bàn tay của người đàn ông đó đã cố tình chạm vào khi ông ta để lộ cánh tay bên ngoài chiếc áo sơ mi ngắn tay.

Không chỉ Hồ Dương, như cả nhóm có liên quan, Quân Quân cũng nhận ra rằng mình đã bị ăn đậu phụ, ông ta cố tình tiến lại gần Quân Quân một bước, nhưng ông ta đã nắm lấy lòng bàn tay Quân Quân, quấn nó vào lòng bàn tay của mình, và dùng tay kia xoa đi xoa lại.

Quân Quân sắc mặt tái đi, muốn thu tay lại, nhưng người kia lại nắm quá chặt, khiến Quân Quân phải nhỏ giọng cầu xin lòng thương xót, "Quản lý, chuyện này không tốt, nhiều người... "

"Sao hôm nay em đẹp thế? Thế thì tối nay tôi hứa với em sẽ mời em đi ăn khuya. Ngày mai tôi sẽ không ở đây nữa, tôi đã chăm sóc em lâu như vậy, em có nên cảm ơn tôi không?"

Quân Quân đành phải làm theo lời người bên kia, "Dạ vâng, lát nữa quản lý xem có đồng nghiệp nào muốn ăn không. Tôi sẽ gọi thêm đồ mang đi và mời mọi người đi ăn..."

Ông ta còn chưa kịp nói xong đã bị một người cắt ngang, "Này, ông tại sao lại làm hành động kì cục như vậy hả".

Sau khi người đàn ông nói xong, anh xoa mu bàn tay Quân Quân hai lần. Quân Quân lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, nhưng không dám gọi, dù sao ở đây nhiều người như vậy, lại có thân phận đặc biệt...

"Ông không thể thấy rằng cô gái trẻ này không muốn đi ăn khuya với ônb một chút nào sao!?"

Quân Quân và quản lý cửa hàng đồng thời quay đầu lại nhìn, thấy Hồ Dương đang đứng trước mặt mình với vẻ tức giận, anh duỗi tay ra kéo thẳng Quân Quân về phía sau, sau đó rất tự nhiên tiến lên một bước, tóm lấy Quân Quân hoàn toàn ở phía sau, "Nếu ông còn tiếp tục chọc ghẹo em ấy, tôi sẽ kiện ông tội quấy rối đó!"

Quản lý cửa hàng vẻ mặt sợ hãi, nhưng là cười khinh thường, "Quấy rối? Nhìn rõ ràng, cậu ta là con trai."

Quân Quân nghe vậy, cắn chặt môi, xấu hổ cúi đầu không dám hé răng nửa lời.

Hồ Dương không vội, thuận tay đem Quân Quân ôm vào trong lòng, "Tôi là bạn trai của em ấy, Quân Quân là nam hay nữ, tôi so với ông hiểu rõ hơn nhiều. Bây giờ là năm 2020, ngay cả com trai quấy rối cũng có thể kiện." "Hồ Dương nói tiếp," Hôm nay không phải là ngày cuối cùng đi làm sao, việc bàn giao cũng nên sắp xong. Đã vậy, tôi đưa em ấy đi trước. "

Hồ Dương nói, cầm điện thoại di động lên, quẹt mã thanh toán trên quầy thu ngân bên cạnh, rồi chuyển một nghìn nhân dân tệ, "Số tiền này coi như tôi sẽ thay mặt Quân Quân mời ông đi ăn khuya, cảm ơn tất cả vì điều này vì đã chăm sóc Quân Quân một thời gian. "

Quân Quân mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cả đầu vùi trong vòng tay của Hồ Dương, khó mà dám ngẩng đầu lên. Hồ Dương sợ mình làm cậu ngạt thở, nên nhanh chóng lùi lại một bước, mở ra một chút khoảng cách, đưa tay ôm lấy cậu, vòng ra sau lưng Quân Quân, tháo được tạp dề buộc quanh eo cậu.

Là một nhiếp ảnh gia, Hồ Dương thỉnh thoảng chỉnh trang quần áo cho người mẫu trong studio. Đương nhiên, anh không nghĩ rằng có gì sai với hành động này, nhưng tim của Quân Quân đang đập thình thịch. Bên kia sẽ nghe thấy nhịp tim đang đập.

Sau đó, Hồ Dương lại cúi đầu xuống, giơ hai tay lên, cẩn thận gỡ bảng tên trên ngực Quân Quân ra. Bảng tên được gắn vào ghim cài, và Hồ Dương hết sức cẩn thận. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ kim loại trong giây lát và không nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này mơ hồ đến mức nào. Quân Quân dường như có thể cảm nhận hơi thở của anh, hơi thở nóng thổi ra.

Quân Quân lo lắng trên tay đổ mồ hôi, muốn lùi lại nhưng lại sợ Hồ Dương phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ nên chỉ có thể đứng ở chỗ cũ. Cho đến khi Hồ Dương tháo được bảng tên ra, Quân Quân không thể đỡ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp thở gấp đã bị Hồ Dương giữ chặt, trực tiếp kéo ra khỏi nhà hàng Tây.

Hồ Dương dường như vẫn còn tức giận, lặng lẽ kéo Quân Quân đi về phía trước, còn Quán Quân thì lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn bờ vai hơi rộng so với mình, không ngờ anh đã bình tĩnh trở lại, sự quấy rối khó chịu trở nên tầm thường.

Hồ Dương đưa mọi người vào một quán ăn nhanh gần đó, mặc một chiếc áo sơ mi đắt tiền và lạc lõng, đến quầy mua một suất ăn cho trẻ em chỉ vài chục tệ, sau đó đặt hai món đồ chơi mèo máy có hình dáng khác nhau vào trong tay Quân Quân.

Quân Quân cầm nó trên tay cười đến rụng cả răng chứ không còn mắt, nhìn thấy Hồ Dương đau lòng hơn, anh đưa tay ra xoa tóc Quân Quân, "Sao em ngoan như thế, lại bị người khác ức hiếp thế này."

Quân Quân cắn môi, "Thực ra trước đây ông ấy không trắng trợn như vậy và cũng không hống hách như vậy. Nhiều nhất là ông ấy đã chạm vào cánh tay em hai lần... Dù gì thì em cũng là con trai nên em có thể không tìm được ai trong cửa hàng nói chuyện phiếm..." Quân Quân thở dài, cầm lon coca trong khay lên nhấp một ngụm," Anh biết hoàn cảnh của em đó, không có chỗ nào thuê em, cuối cùng em đành phải làm trong một nhà hàng như vậy, nhưng em phát hiện ra rằng người quản lý là một kẻ háo sắc... "

Hồ Dương nhận lấy Coca từ tay Quân Quân, giữa lòng bàn tay nắm lấy hai bàn tay ướt át, "Có thể nói cho anh biết, anh sẽ bảo vệ em."

Quân Quân ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hồ Dương, đôi mắt xinh đẹp kia tràn đầy chân thành khiến Quân Quân bất giác bật cười, "Nhưng sau đó? Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?"

Hồ Dương nhất thời không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.

Quân Quân thở dài, rụt tay lại khỏi lòng bàn tay của Hồ Dương, sau đó nhặt đồ trên bàn và những chiếc bánh hamburger, nhét tất cả vào cặp, đứng dậy và cúi đầu với Hồ Dương. "Cảm ơn ca ca, cảm ơn anh đã giúp đỡ em, nhưng lần trước em đã hạ quyết tâm, quyết định không dựa dẫm vào anh nữa. "

Quân Quân cười khịt mũi, "Ca Ca xứng đáng hơn với những cô gái bình thường, không phải... không có quái gở như em. Vậy anh hãy để em thích nghi với cuộc sống không có ca ca từng chút một."

Trước khi rời đi, Quân Quân cuối cùng đã nói với Hồ Dương rằng: "Dù không lâu nhưng em thực sự rất vui vì có thể gặp anh." Sau đó, Quân Quân đẩy cửa ra và rời khỏi nhà hàng nhanh, để lại Hồ Dương ngồi một mình như người mất hồn.

Quân Quân vừa đi ra ngoài đã nhanh chóng lấy tay lau đi giọt nước mắt nhạt nhòa trên mặt, lấy điện thoại di động ra, đưa tên Hồ Dương vào danh sách đen. Sau khi làm tất cả những điều này, một nụ cười yếu ớt, không thể tránh khỏi xuất hiện trên khuôn mặt cậu một cách vô thức.