[NLDS] Hãy Sống Tốt Trên Cuộc Đời Này

Chương 7



Hai ngày nay Hồ Dương dường như ăn phải thuốc súng, anh gây hấn với tất cả mọi người, đặc biệt là La Phù Sinh, người thân cận nhất với anh, anh đã nổi giận với hắn vài lần. La Phù Sinh tức giận cũng không phải là người bị đánh ngoan ngoãn mà trực tiếp cầm lấy máy tính xách tay, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhấc chân đi ra khỏi cửa.

Tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn chằm chằm vào tin tức lớn, là người lớn nhất trong văn phòng, Mục Ca không thể không hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Tầng cao nhất, hút thuốc!" Nói xong, hắn dùng chân đóng cửa phòng làm việc.

Phòng làm việc đang yên tĩnh, việc La Phù Sinh đóng cửa lại càng làm cho động tác càng lớn hơn, Vưu Đông Đông đang ngồi cạnh cửa cảm thấy trái tim không tự chủ được run lên, sau đó tiếp tục cúi đầu.

Dương Tu Hiền đang ngồi đối diện với Hồ Dương và La Phù Sinh, khi Mục Ca nhìn thấy Hồ Dương cúi đầu, y không thể không nghiêng người đến bên cạnh Dương Tu Hiền, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Hai người thực sự thân thiết à?"

Dương Tu Hiền hai tay không rời bàn vẽ chuột, chỉ di chuyển đầu về phía Mục Ca, "Hình như là đối với một cô gái, Hồ Dương dường như bị chặn bởi một cô gái đang đuổi theo, La Phù Sinh yêu cầu anh ta nhìn về phía trước, và nói người tiếp theo sẽ tốt hơn, và kết quả là Hồ Dương đã phát cáu, và hai người họ đã cãi nhau như thế này. "

"Chỉ vì một vấn đề tầm thường như vậy?"

"Hơn nữa, La Phù Sinh nói rằng cô gái mà Hồ Dương thích đang giở trò và cố gắng chơi khó để có được anh ta, nhưng Hồ Dương không đồng ý, nói rằng 'mắt nhìn người thấp, và ánh mắt dục vọng nhìn người ta.' nhưng dù sao thì anh ta cũng mắng họ khá dữ dội. "

Mục Ca thở dài, và xoay người ngồi xuống bàn của mình khá nặng nề, tự nghĩ: Haiz, CP mình đang theo đuổi đã ĐƯỢC rồi.

Mặc dù Hồ Dương ngày hôm nay giống như một con nhím, anh sẽ đâm mọi người khi nhìn thấy họ, nhưng chỉ có một người là ngoại lệ.

Bên này Vưu Đông Đông vừa đứng lên khỏi chỗ ngồi, cầm một cái cốc hình đầu máy đi rót nước, bên kia Hồ Dương vừa mới hút thuốc xong bước vào cửa liền chạy hơn hai bước, " Đông Đông, Đông Đông, cậu có muốn rót nước không? Nước lạnh và nóng? Anh gọi cho cậu một ly Starbucks, đá nóng được không? Anh nhớ cậu thích trà nam việt quất? "

Mục Ca ngồi ở góc đường chéo, nghe vậy bất giác ngẩng đầu lên, tình huống thế nào? Hồ Dương có đồng cảm nhanh đến vậy không?

Tuy nhiên Vưu Đông Đông lắc đầu ngượng ngùng, "Tiền bối, đừng làm em khó xử, em đã hứa với Quân Quân rồi, em thực sự không thể trộn lẫn mọi thứ giữa hai người với nhau được..." Vưu Đông Đông nói, đi vòng qua Hồ Dương, định đi ra ngoài.

Hồ Dương thấy vậy liền quay sang bên cạnh, chặn người lại, "Đừng... Đông Đông, anh không cần, anh vẫn sẽ mời cậu uống cà phê, cậu có thể giúp anh thuyết phục Quân Quân và để em ấy cho anh thêm một cơ hội để nói chuyện với em ấy được không? Anh không thể nói chuyện với em ấy bây giờ, em ấy đã chặn anh. "

Nghe vậy, Dương Tu Hiền không khỏi ngẩng đầu, nhướng mày ồ ồ đây đều là tống tiền sao?

Vưu Đông Đông đứng tại chỗ thở dài dữ dội, lông mày nhỏ nhăn đến mức có thể cầm bút, thật sự không chống lại nổi bọt mềm cứng rắn của Hồ Dương, cậu thỏa hiệp đáp: "Tiền bối đừng ép em, em thậm chí còn không dám nhắc đến anh trước mặt Quân Quân. Anh không biết đấy, Quân Quân có vẻ là người rất tốt tính, trong vài ngày tới, em ấy sẽ tới công ty chúng ta, anh phải biết những gì anh phải nói vào thời điểm đó. "

"Đến công ty? Công ty của chúng ta?"

Vưu Đông Đông gật đầu, "Chủ đề thời trang của tạp chí này không phải là chủ đề trung lập, tiêu đề chính là thờ ơ. Em đã đề nghị Quân Quân đăng ký làm người mẫu, và sau đó được chọn, và em ấy sẽ đến trang điểm và chụp hình vài ngày tới. "

Hồ Dương nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên rạng rỡ hơn, hai tay vỗ vỗ vai You Dongdong, "Cảm ơn Đông Đông rất nhiều! Anh sẽ đãi cậu Starbucks, gọi món cậu muốn, đừng khách sáo với anh." Hồ Dương nói xong, lại hét lên trong phòng làm việc, gọi hết cà phê cho tất cả nhân viên, còn không quên gọi một cốc Americano đá cho La Phù Sinh, dù sao người anh em sắt đá này vẫn phải giữ lại.

Vài ngày sau, Hồ Dương thực sự gặp Quân Quân trong tạp chí.

Hôm nay Quân Quân ăn mặc rất khác, không mặc váy dài như mọi khi mà thay vào một bộ vest chuyên nghiệp. Thiết kế cổ chữ V khoét sâu càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết trên ngực cậu, cậu mặc một chiếc quần ôm quanh eo. Thắt lưng màu cà phê sẫm làm lộ ra phần eo đang chuyển động. Hôm nay Quân Quân không chọn kiểu trang điểm mắt hồng ngọt ngào mà là tông màu đất nhã nhặn và phóng khoáng, kết hợp với kính gọng kim loại, thể hiện sự gợi cảm của một phụ nữ thành đạt.

Hồ Dương nhìn Quân Quân chằm chằm, không kìm được nuốt nước bọt, định đi lên chào thì thấy có người đứng bên cạnh Quân Quân.

"Quân Quân, kính của em tốt thật, tháo ra để anh thử xem!" Dương Tu Hiền đưa tay tháo kính trên mặt Quân Quân, không hề khách sáo chút nào.

Quân Quân cũng rất hào phóng, trực tiếp vươn cổ để tạo điều kiện cho đối phương lấy. Dương Tu Hiền đeo kính lên mặt, rồi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, "Chậc chậc, thật là tốt! Lần sau đi bar, anh cũng sẽ lấy một cặp. Nó trông rất gợi cảm! "

"Đừng nói nhảm!" Quân Quân cười vỗ vai Dương Tu Hiền, sau đó xoay người lấy lại kính, đeo lại.

Hành động này quá thân mật, khiến Hồ Dương, người đang theo dõi toàn bộ quá trình, rất tức giận nên đã tiến lên nắm lấy Quân Quân rồi bỏ đi.

"Này, Hồ Dương, anh làm gì vậy!" Dương Tu Hiền muốn ngăn anh lại, nhưng bị ánh mắt hung ác của Hồ Dương kiềm chế, y bất giác lùi lại nửa bước và nhìn Quân Quân xấu hổ và bị kéo đi.

Biểu hiện của Quân Quân không quá ngạc nhiên, thay vào đó, cậu nhìn Dương Tu Hiền an ủi và đi theo Hồ Dương nửa đường.

Hồ Dương dắt Quân Quân ra cửa, sức lực buông lỏng, sắc mặt lập tức thay đổi. Sự dữ tợn vừa rồi hoàn toàn lui về phía sau, trên mặt nở nụ cười vừa lòng, tựa hồ còn có người rung động phía sau. "Quân Quân, tên Dương Tu Hiền đó không tốt, sau này em nên tránh xa cậu ta ra, cậu ta không nghiêm túc đâu, cứ ba ngày lại đi chơi trong hộp đêm, đời tư khá lộn xộn, và cậu ta vẫn là gay, đừng để cậu ta làm hư em.! "

Quân Quân vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì lập tức bùng nổ, "Đồng tính luyến ái thì sao, tuy rằng em thường ăn mặc như con gái, dù sao em cũng là con trai, thật sự phải nói như vậy. Em cũng là gay, nếu phiền thì cũng tránh xa em ra, đừng để bản thân anh cũng bị lây bệnh. "

Quân Quân trước mặt Hồ Dương luôn là hình tượng mềm mỏng, ân cần, dịu dàng và đáng yêu, Hồ Dương lần đầu tiên thấy vẻ ngoài dữ tợn của Quân Quân, nhất thời cảm thấy khá vui, đặc biệt là đôi mắt tròn xoe của Quân Quân khi tức giận pha chút dễ thương, Hồ Dương không thể phản ứng ngay lập tức.

Quân Quân thấy Hồ Dương không lên tiếng thì càng tức giận, xoay người bỏ đi.

Hồ Dương sau đó mới phản ứng lại, định kéo mọi người lại, nhưng lần này lại bị Quân Quân tránh ra, "Thứ nhất, em không liên quan gì đến anh nữa, anh không có quyền cản trở quyền tự do kết bạn của em; thứ hai, anh vẫn không muốn lại gần một người đồng tính ghê tởm như em, căn bệnh đồng tính luyến ái rất dễ lây lan."

Quân Quân quay lại và bỏ đi sau khi nói, mặc kệ khuôn mặt của Hồ Dương trông xấu xí như thế nào. Hồ Dương muốn nói rằng Quân Quân đã hiểu lầm, và lời nói của anh là vô tình, anh không có ý không thích Quân Quân, nhưng anh lo lắng rằng cậu sẽ xấu đi, và anh trở nên hơi bất lực trong một lúc.

Buổi chụp hình của Quân Quân bắt đầu vào buổi chiều, vì chỉ có một số hình minh họa ở trang trong nên ngoài Quân Quân ra, còn có ba người mẫu khác tham gia buổi chụp cùng lúc.

Con người luôn có một vài phẩm chất thấp kém trong lòng, chẳng hạn như từ chối, chẳng hạn như ghen tị. Và những điểm này tình cờ được phản ánh ở các người mẫu nữ ngoại trừ Quân Quân.

Mặc dù cũng là lần đầu tiên chụp cho tạp chí nhưng rõ ràng Quân Quân là người có thần thái hơn họ, ngoài ra, nhiếp ảnh gia Hồ Dương rất thích Quân Quân, và anh còn chăm chút cho Quân Quân hơn những người mẫu khác khi chụp. Không chỉ vậy, trong buổi chụp hình, các người mẫu nữ còn thấy họa sĩ vẽ tranh minh họa và biên tập viên thẩm mỹ lần lượt đến tìm Quân Quân, và lòng ghen tị xấu xa trong lòng họ dâng lên, thậm chí họ còn không vui khi che đậy điều đó. Khuôn mặt của anh đã gặp trực tiếp Quân Quân.

Mặc dù Quân Quân cảm thấy không thoải mái, nhưng anh vẫn là một người đàn ông, và anh quá lười biếng để quan tâm đến các cô gái khác.

Chỉ là đôi khi, chỉ vì bạn không tìm kiếm rắc rối không có nghĩa là rắc rối cũng sẽ tránh bạn.

Hôm nay có một cảnh quay, yêu cầu 4 người mẫu phải chụp các phong cách khác nhau với cùng một đạo cụ, vì lý do này, tạp chí đã đặc biệt chuẩn bị bốn bông hoa giả hoa hồng khổng lồ có màu sắc khác nhau. Đến thắt lưng của Quán Quân, để không chiếm chỗ, chúng được đặt ở nhà kho phía sau.

Khi Quân Quân đang chụp, ba người mẫu còn lại cùng nhau đi nhặt, nhưng bông hồng đỏ của Quân Quân đã để lại, và cậu đã không lấy lại được.

Vốn dĩ, cứ để Quân Quân tự mình lấy công cụ này, tự mình làm. Chỉ là nhà kho ở tầng hầm, thường không có ai lui tới, ánh đèn mờ ảo khiến Quân Quân có chút bất an.

Ngược lại là Hồ Dương đang chụp ba người mẫu nữ kia, nhiếp ảnh gia vốn thường tập trung làm việc, hiện tại có chút bồn chồn, dường như linh hồn của anh cũng đã rời khỏi trường quay cùng với Quân Quân, cũng có thể xảy ra chuyện tương tự. Tranh thủ khoảng thời gian giữa lúc trang điểm của người mẫu nữ, anh không nhịn được đưa tay lên nhìn đồng hồ. Đã gần nửa tiếng kể từ khi Quân Quân rời trường quay. Theo logic mà nói, lần này tùy theo tốc độ của Quân Quân 10 phút là quá đủ.

Hồ Dương không khỏi bắt đầu lo lắng, ngẩng đầu gọi trợ lý, vừa định nhờ người đi tìm Quân Quân, liền nghe thấy hai người mẫu nữ tụ tập bên cạnh, đang nói chuyện về Quân Quân, "Thiệt là lấy chỗ dựa thôi, không biết lấy đâu ra, nhưng cuối cùng vẫn còn một tấm hình chụp chung, bộ định để cả bọn đợi cậu ta về à? "

"Đúng vậy, tôi hoàn toàn không muốn chụp cùng cậu ta, thật kỳ quái, gọi là nam hay nữ, đều là biến thái!"

Khi Hồ Dương nghe điều này, một cơn tức giận bùng lên trong lòng anh. Những lời này nghe có vẻ cực kỳ gay gắt với Hồ Dương, anh thích Quân Quân, và anh không thể chịu đựng được những gì người khác nói xấu về Quân Quân. Hồ Dương không thể tin được Quân Quân đã phải đối mặt với bao nhiêu lời chỉ trích và mắng mỏ như vậy.

Hồ Dương nhất thời mất hứng chụp ảnh, trực tiếp đi tới hai người mẫu nữ đi hai bước, "Chụp ảnh thật sự là vô dụng, nhưng mấy cô cũng khá thạo phân biệt đúng sai bằng cách núp sau lưng người khác?"

Hai người mẫu nữ nhìn thấy Hồ Dương đứng trước mặt, không dám nói lời nào, liền run rẩy gọi "Thầy Hồ...".

"Đừng gọi tôi là Thầy Hồ, tôi không có khả năng của giáo viên, và tôi không biết ai đã dạy mấy cô. Tôi không có học vấn gì cả, ai đã tìm thấy mô hình lần này? Các cô có thể chú ý thêm chất lượng? Tất cả mèo và chó đều được nhồi cho tôi!? "

Hai người mẫu càng sợ hãi không dám nói, hai mắt đỏ hoe nhìn nhau.

Cô trợ lý nhỏ cũng sợ, cô chưa bao giờ thấy Hồ Dương nổi giận như vậy, nhưng hơn một nửa bức ảnh này đã được chụp, không thể thay đổi người mẫu được. Khi nào hết rồi thì hãy nói về nó. Thật bất ngờ, Hồ Dương hoàn toàn không có ý định tiếp tục chụp ảnh, anh tháo sợi dây máy ảnh trên cổ, cất nó đi rồi bước ra khỏi cửa. Trợ lý vội vàng hét lên "Thầy Hồ" từ phía sau, nhưng Hồ Dương cũng không thèm nhìn cô, cứ thế đạp cửa bước ra ngoài.

Hồ Dương không quan tâm cả trường quay kinh thiên động địa như thế nào sau khi rời đi, vừa đi ra ngoài liền vội vàng chạy xuống tầng hầm.

Kho đạo cụ hoa giả ở tầng hầm trong cùng, có khóa điện tử ở cửa, nhân viên tạp vụ bên trong có thể mở được bằng thẻ công tác. Tuy nhiên, vì hôm nay có một buổi quay, để tạo điều kiện cho nhân viên trường quay xuống lấy đạo cụ hay gì đó, nói chung là không nên khóa cửa này. Ngay cả khi vô tình bị khóa, cửa vẫn có thể được mở trực tiếp từ bên trong.

Hồ Dương vừa nghĩ, liền dùng thẻ trong túi mở cửa, cửa mở ra, bên trong tối om, không có lấy một ngọn đèn, hình như có người ở đó.

Hồ Dương không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn gọi một tiếng, "Quân Quân", nếu không có cậu ở đó, anh sẽ đi tìm nơi khác, nhưng không ngờ lại có người trả lời.

"Anh Hồ Dương, là anh sao?"

Giọng nói của Quân Quân không lớn nhưng trong tầng hầm trống trải có thể nghe thấy rõ ràng, Hồ Dương lập tức nghe thấy, Quân Quân run giọng nói, trong giọng nói có chút sợ hãi không thể xua tan.

Hồ Dương lập tức mò mẫm trên tường, một lúc sau mới tìm được công tắc đèn, ngay khi căn phòng sáng lên, cảnh tượng trước mắt khiến anh càng cảm thấy xót xa. Anh nhìn thấy Quân Quân đang cuộn tròn ngồi trong góc phòng, bên cạnh cậu có rất nhiều ma-nơ-canh chất đống, tất cả đều là đạo cụ để lại từ buổi chụp hình trước.

Quân Quân ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Dương bằng ánh mắt đáng thương và bất lực, hai tay ôm chặt lấy đầu gối của mình, nhưng dù vậy, cơ thể cậu vẫn vô thức run lên.

Sau đó, Hồ Dương mới nhớ rằng Vưu Đông Đông đã nói với anh rằng Quân Quân đặc biệt sợ môi trường tối và những con búp bê hình người, nhưng bây giờ, Quân Quân bị nhốt với những con ma-nơ-canh to gấp mấy lần búp bê. Phải mất nhiều hơn thế và hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được nơi không thể nhìn thấy năm ngón tay, có thể hình dung Quân Quân phải sợ hãi như thế nào!

Hồ Dương không chút suy nghĩ tiến đến bên người Quân Quân, ôm chặt người đó vào lòng, "Không sao đâu Quân Quân, anh ở đây, anh đưa em đi chơi, đừng sợ, những thứ này đều là giả..."

Hồ Dương chưa kịp nói xong những lời an ủi, Quân Quân đã nhào vào vòng tay của Hồ Dương, "Ca Ca, cuối cùng thì anh cũng đến rồi, Quân Quân sợ quá, cửa đóng đột ngột, đèn mờ ảo. Ngay khi em đưa tay ra, em thấy rất nhiều ma-nơ-canh, em sợ quá nên không di chuyển được! "

Hồ Dương cảm thấy rõ ràng người trong tay vẫn đang run rẩy không ngớt. Hồ Dương đau khổ đến mức lập tức hạ lệnh tử hình ba người phụ nữ trên lầu, xinh đẹp thì có ích gì? Trái tim rắn độc! Thực sự là lòng phụ nữ độc nhất!

Đang suy nghĩ miên man, Hồ Dương liền đưa tay về phía Quân Quân đi theo sau lưng cậu, "Bé cưng, không sao đâu, anh ở đây, anh đi cùng em. Chúng ta đi ra ngoài trước đi..."

Quân Quân vùi đầu vào vòng tay của Hồ Dương, nhưng lắc đầu, "Em xin lỗi ca ca, đợi em thêm một lát, để em chậm lại... Nếu anh không muốn ở lại đây với em, anh có thể đi ra ngoài trước..." Nói xong, Quân Quân không khỏi dừng lại, khó khăn nói:" Anh, anh cứ để cho em một ngọn đèn, nếu có đèn em sẽ không sợ như vậy đâu. "... "

Nghe vậy, Hồ Dương càng cảm thấy khó chịu, vòng tay ôm lấy Quân Quân càng thêm mạnh mẽ, ước gì ai đó có thể ôm cậu vào lòng, đừng để người khác bắt nạt cậu, "Anh sẽ ở lại cùng em, anh nghĩ rằng chỗ này không tốt. Điều đó khiến anh khó chịu, Quân Quân, em tin anh đi, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, và anh sẽ không bao giờ làm em buồn nữa. Thật sự, khi nhìn thấy em như thế này, anh cảm thấy bản thân rất khó chịu! "

Quân Quân lại sụt sịt nói: "Nhưng ca ca, anh không phải ghét đồng tính sao?"

Hồ Dương lập tức trả lời: "Anh không ghét! Anh thích em như vậy, làm sao anh có thể ghét đồng tính luyến ái được! Anh là, anh chỉ ghen tị với những gì em và Dương Tu Hiền thôi. Dương Tu Hiền rất đẹp trai, mặc dù anh không tệ, nhưng cậu ấy tốt hơn anh. Nhưnh anh sẽ có nhiều hơn, và anh có thể làm cho em hạnh phúc... "

Quân Quân ngẩng đầu lên, nhìn Hồ Dương với đôi mắt đỏ rực, "Nhưng em không thích anh Tu Hiền, em và anh ấy chỉ là bạn thôi, anh ấy đã xem chương trình phát sóng trực tiếp của em và nói chuyện riêng với em vài lần. Em chỉ thích ca ca thôi. Lúc trước Ca Ca luôn bảo vệ em và cho em cảm giác an toàn. "

Nhìn Quân Quân chân thành, Hồ Dương không khỏi hỏi: "Còn bây giờ thì sao? Hiện tại còn thích không?"

Quân Quân đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: "Em thích."

"Vậy sao em chặn anh?"

Quân Quân không khỏi bĩu môi bất bình, "Đó là lỗi của anh, là anh không muốn em trước."

Hồ Dương biết mình sai nên chỉ biết dỗ dành bằng những lời này, "Đúng, là lỗi của anh, là anh không tốt, em có thể tha thứ và cho anh cơ hội cuối cùng này được không?"

Quân Quân mặt mũi vẫn chưa được tốt cho lắm nhưng cái miệng bĩu ra lại hơi nhếch lên thành hình vòng cung, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu này, nhất thời không có mấy cái dò xét trong đầu, không chịu được lâu anh cúi đầu xuống và hôn lên môi Quân Quân.

Và ở nơi không thể nhìn thấy Hồ Dương, Quân Quân không khỏi so sánh với bản thân, nghĩ: Cuối cùng cũng hiểu được!

Mặc dù một số điều không vui đã xảy ra, nhưng cuối cùng cảnh quay đã hoàn thành tốt đẹp. Sau khi quay phim, Hồ Dương muốn tìm ba cô người mẫu đến dạy dỗ, nhưng Quân Quân đã ngăn lại, "Quên đi, Ca Ca, bớt đi một chuyện thì tốt hơn, dù sao sau này em cũng sẽ không làm việc với bọn họ nữa. Chỉ là một trò đùa thôi, làm ầm lên thế này thì biết cắm mặt vào đâu... Ai cũng biết em lớn rồi mà còn sợ bóng tối... "

Hồ Dương cũng rất vui vẻ với cậu, không thấy ai xung quanh, anh ôm Quân Quân vào lòng, đưa tay gãi gãi cái mũi nhỏ của cậu, "Em biết xấu hổ không? Lúc anh đưa em ra khỏi nhà kho, sao anh lại không thấy em xấu hổ? "

“Lúc đó không có ai sao…” Quân Quân không khỏi cắn môi dưới nói xong, đôi môi vốn đã căng mọng lập tức được nhuộm một màu tươi tắn, Hồ Dương không khỏi nuốt nước bọt.

Lúc này đột nhiên có người gõ cửa bước vào, người đàn ông vừa bước vào đã gọi tên Quân Quân, vừa bước vào, thấy hai người đang ôm nhau, y lập tức quay lại và đối mặt trực tiếp với Quân Quân. Sau đó còn không quên xua tay. "Anh vốn là muốn dẫn em đi quán bar chơi, thuyết phục em trên đời không có thiếu con trai, nhưng hiện tại xem ra có lẽ không "cần thiết" rồi.

Trước khi đợi Quân Quân trả lời, Hồ Dương đã nói trước: "Cậu đi một mình đi, đừng làm hư Quân Quân của tôi, đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội giới thiệu với người khác về em ấy đâu!"

Quân Quân nghe vậy thì không nhịn được cười, Dương Tu Hiền cũng bật cười, rời khỏi trường quay, trước khi đóng cửa, y không kìm được mà quay đầu nháy mắt với Quân Quân, như muốn nói rằng, chỉ có thế này thôi cho chúng ta giữa những bí mật nhỏ.