[NLDS] Hãy Sống Tốt Trên Cuộc Đời Này

Chương 8



Sau đầu mùa hè, nhiệt độ ở Long Thành tiếp tục tăng cao, có vài lần nhiệt độ cao hơn 30 độ, như muốn xông hơi người. Trái ngược với mùa hè như thiêu như đốt bên ngoài, điều hòa trong nhà bật hết cỡ, nhưng trên bàn ăn ở giữa phòng khách, một nồi lẩu đang sôi sùng sục, khiến ba người ngồi xung quanh ngay cả trong phòng vẫn nóng và mồ hôi nhễ nhại, như thể kem lấy ra khỏi tủ lạnh một lúc sẽ tan ra.

Nhắc mới nhớ, ba người đang ăn ngồi quanh nồi lẩu thật ra không biết ăn cay, lúc này mũi và môi đều đỏ lên. Vưu Đông Đông lấy khăn giấy do Quân Quân đưa, đầu tiên là lau mồ hôi trên trán, sau đó lau miệng đầy dầu, cuối cùng không quên xì mũi, suýt chút nữa tái chế đến cực điểm.

Dương Tu Hiền từ bên cạnh liếc nhìn cậu một cái, không khỏi lắc đầu, "Trông em cẩu thả như thế, làm sao có thể gả ra ngoài?"

Vưu Đông Đông mặc kệ y, sau khi khôi phục vị giác, cậu gắp một miếng thịt cừu trong nồi, nhúng vào dầu rồi cho vào miệng, dùng miệng thở thẳng, đầu lưỡi nhếch lên đang lấp ló trong miệng, cậu không nhịn được mà bổ môi dưới vào miệng cho đến khi ăn hết miếng thịt, đưa vào miệng liếm chút nước sốt trên môi.

Vưu Đông Đông hớp thêm một ngụm bia và thở ra một hơi dài sảng khoái sau khi nuốt xuống, sau đó từ tốn bắt đầu nói với Dương Tu Hiền, "Em là một người đàn ông, tại sao em phải gả đi? Em không thể gả đi?"

Dương Tu Hiền đối với cậu một cái nhìn rất có ý tứ, y không nói rõ ràng, nhưng nói rõ để cậu tự mình trải nghiệm.

Lúc này Quân Quân đang ngồi ở phía bên kia Vưu Đông Đông cầm ly rượu đưa về phía Dương Tu Hiền, "Anh Tu Hiền, nhờ có anh lần này, em phải cảm ơn anh rất nhiều, ly này cho anh!"

Sau đó Vưu Đông Đông mới có phản ứng, cậu nhìn về phía Dương Tu Hiền đang ở bên cạnh, hỏi: "Anh nói thật cho em biết đi, chuyện gì đang xảy ra? Anh cấu kết với Quân Quân sau lưng em khi nào vậy?"

Nghe vậy, Quân Quân không kìm được mà đánh mạnh vào cánh tay của Vưu Đông Đông, âm thanh giòn giã xuyên qua cả nồi lẩu đang sủi bọt, thỉnh thoảng lại vang lên trên cánh tay trắng như tuyết của Vưu Đông Đông.

"Quân Quân, em mạnh tay quá đó! Cái này, cánh tay của anh đỏ hết luôn rồi này, dấu tay lớn như vậy, ngày mai làm sao có thể mặc vest đi làm!" Vưu Đông Đông vẻ mặt cau có than thở, vốn dĩ sinh ra rất thanh tú, ngũ quan đều tụ lại cùng nhau, và dường như vẫn còn một chút niềm vui.

"Cho anh bớt nói nhảm! Em và anh Tu Hiền quen nhau lâu rồi, cấu kết gì chứ!" Quân Quân trợn mắt bỏ chả tôm vào bát.

Dương Tu Hiền gật đầu đồng ý: "Bọn anh đã là bạn trên Internet được vài năm. Anh chỉ biết Quân Quân trông như thế nào sau khi xem chương trình phát sóng trực tiếp của cậu ấy. Anh không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy, em là người mẫu cho công ty bọn anh, mà còn là bạn cùng phòng của Đông Đông. "

"Vậy thì chuyện gì đã xảy ra giữa em và tiền bối Hồ Dương?" Vưu Đông Đông không khỏi hỏi.

Dương Tu Hiền và Quân Quân nhìn nhau và mỉm cười, sau đó họ nói về điều đó.

"Mấy ngày trước, Hồ Dương giống như đang đấu súng thần công vậy. Có ai phát nổ khi nhìn thấy nó không? Ai mà không thấy những biểu hiện thất tình rõ ràng như vậy? Mãi cho đến ngày Quân Quân đến công ty chúng ta, anh mới biết rằng mục tiêu của Hồ Dương là Quân Quân, vì vậy anh đã theo dõi anh ấy. Sau khi gặp cậu ấy, nhân tiện anh hỏi cậu ấy xem cậu ấy có cần anh giúp không. "

Vưu Đông Đông không khỏi cắt ngang, "Khoan đã, làm sao anh biết Quân Quân cần giúp đỡ?"

  Dương Tu Hiền nghiêng người, khàn giọng hỏi Vưu Đông Đông, "Nếu anh không giúp cậu ấy, anh còn có thể trông cậy vào tiểu ngốc nghếch như em sao?"

Vưu Đông Đông quay đầu lại định phàn nàn với Quân Quân, nhưng thấy Quân Quân cũng tán thành, Vưu Đông Đông tức giận uống một hớp bia.

"Đông Đông ngốc, thử nghĩ xem, nếu Quân Quân thật sự có ý định chấm dứt với Hồ Dương, cậu ấy làm sao còn có thể làm người mẫu ở công ty chúng ta? Em thực sự nghĩ cậu ấy thiếu tiền sao? Sau bao nhiêu năm hiểu rõ Quân Quân, cậu ấy 80% là "câu cá lớn trên đường dài."

Quân Quân gật đầu đồng ý, lại nâng ly và chạm vào ly của Dương Tu Hiền.

"Vì vậy, anh cố tình giả vờ thân thiết với Quân Quân trước mặt Hồ Dương. Ma-nơ-canh trong nhà kho cũng do anh tìm và sắp xếp, để cá chủ động cắn câu, còn một con nữa... "

"Bắt rùa vào hũ!" Quân Quân chủ động nhắc lời, đồng thời không quên cụng ly với mọi người.

Vưu Đông Đông im lặng nhấp một ngụm bia ngộp thở, vừa nhìn Quân Quân lại bày ra vẻ mặt chua xót đáng thương, "Quân Quân ngây thơ, đáng yêu, trong sáng và tốt bụng mà tôi biết ở đâu rồi?"

Nghe vậy, Dương Tu Hiền quăng mình vào người Vưu Đông Đông và móc cổ anh ta, "Bạn nhỏ, để ca ca nói cho em biết, tình yêu này là một quá trình thủ đoạn lẫn nhau, nếu hai người không chủ động gài bẫy lẫn nhau, thì chỉ có điều là bị bên kia gài bẫy. Cho nên, chỉ có chủ động, không dễ bị lỗ, biết không? "

Dương Tu Hiền sau đó nói, "Hơn nữa, anh chàng Hồ Dương đó không bị thiệt thòi gì cả, hơn nữa anh ta có được một người đẹp như Quân Quân của chúng ta thì anh ta lời hơn rất nhiều! Phải không?"

Dương Tu Hiền nói, trực tiếp giơ tay lên cằm Quân Quân, Quân Quân ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng vì uống rượu, chớp chớp mắt, người đang xem, lập tức khen ngợi.

  

"Mà này Đông Đông, em có chuyện gì vậy?"

Ngay khi Vưu Đông Đông nhìn thấy Quân Quân xoay người đối diện với mình, cậu lập tức im lặng, nâng ly và cúi đầu nhấp một ngụm bia, "Chuyện gì vậy..."

"Đừng giả vờ!" Quân Quân vỗ mạnh lên bàn, có khí chất hỏi tội, "Lúc trước em bận thay đổi công việc, không có thời gian quan tâm đến anh. Anh hãy thành thật giải thích, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại thiếu nhiều tiền như vậy? "

Lời nói của Quân Quân là sự thật, trong khoảng thời gian vừa qua, Đông Đông đã có rất nhiều việc riêng tư. Cậu là một biên tập viên mỹ thuật, và cậu là một chuyên gia trong việc đóng dấu và sắp chữ, vì vậy khi rảnh rỗi, cậu sẽ nhận một số công việc riêng với các nhà xuất bản hoặc các tác phẩm fan hâm mộ, tuy không nhiều nhưng thu nhập của cậu cũng đáng kể. Cùng với thu nhập cố định hàng tháng của tạp chí, thật hợp lý để kỳ vọng rằng ngay cả khi cậu không giàu có, cậu sẽ có thể đạt được một cuộc sống khá giả. Nhưng Vưu Đông Đông dạo này sống như hạng nghèo khổ, ba bữa không thấy một chút thịt, cả người sắp bị đồng tiền lọt vào mắt.

"Ồ, đừng nói lung tung, lúc đó đã xảy ra chuyện, anh vội vàng tiêu tiền." Vưu Đông Đông chỉ nói vài câu, nhưng rõ ràng không dễ dàng như vậy.

Quân Quân không tin lời bào chữa bình thường của Vưu Đông Đông, và tiếp tục hỏi, "Còn bây giờ thì sao? Vấn đề đã được giải quyết chưa?"

Vưu Đông Đông đặt ly bia xuống, thẫn thờ nhìn bức tường trống trải trước mặt, một lúc sau mới nói: "Chắc là đã giải quyết xong rồi..."

Chỉ là nó rõ ràng là không thuyết phục.

Để nói về điều này, có thể nói phải bắt đầu về vài tháng trước, có lẽ sớm hơn một chút so với Quân Quân bắt đầu hẹn hò trực tuyến.

Ngày hôm đó, Vưu Đông Đông nhận được một phong bao màu đỏ, một trong những người bạn thân nhất của cậu, sẽ kết hôn vào cuối tháng sau. Vưu Đông Đông giả vờ rất vui vẻ ngoài mặt, nhận phong bao lì xì do anh trai trong nhóm gửi, đồng thời gửi vài biểu tượng cảm xúc, "Cảm ơn sếp", nhưng khi cậu đặt điện thoại xuống, vẻ mặt không khỏi lộ ra một chút mất mát.

Vưu Đông Đông đã tốt nghiệp đại học được hơn 4 năm, sau khi chia tay mối tình đầu với bạn gái, đến nay cậu vẫn độc thân. Đây không phải là lỗi của Vưu Đông Đông, xét về điều kiện thì Vưu Đông Đông được đánh giá là có chất lượng cao trong các bạn cùng lớp, cao ráo, chân dài. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, Vưu Đông Dfông muốn một mình ở lại Long Thành để mơ ước, ở thành phố lớn với vật chất rất cao này, Vưu Đông Đông đã vắt kiệt sức lực của mình chỉ để có được chỗ đứng vững chắc, không còn thời gian để nghĩ đến chuyện khác?

Ý tưởng của Vưu Đông Đông khá đơn giản, với mức lương ít ỏi như vậy có thể là quá đủ để nuôi cậu, nhưng nếu cậu muốn có bạn gái... Vưu Đông Đông tính toán chi phí gần đúng cho các cuộc hẹn hàng tuần và các lễ hội quan trọng. mua quà tặng... tốt hơn hết là cậu nên mua một vài bộ trang bị tốt cho nhân vật trong game.

Chỉ là bây giờ, nhìn mọi người đều lập gia đình và có người yêu, Vưu Đông Đông không khỏi cảm thấy cô đơn và mất mát, dạy cho cậu một bài học, nó sẽ ổn trong vài ngày.

Chỉ trong ngày hôm nay, không vì lý do gì mà Vưu Đông Đông luôn cảm thấy rất mất mát. Cậu vừa kết thúc với một công việc riêng, và cậu có thêm hàng trăm đô la trong thu nhập của Alipay, nhưng cậu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cảm giác này giống như một đống bông nhồi trong lòng cậu, ngâm trong nước và chìm xuống khó khăn, nó là mong muốn nhưng không thể lấy ra, cậu chỉ có thể từ từ đợi cho chúng khô, để làm chậm lại.

Vưu Đông Đông cảm thấy khó chịu trong lòng nên đã lên kế hoạch tiêu tiền thêm chỉ để mua vui.

Ăn, uống và cá cược vé của phụ nữ, Vưu Đông Đông không được đụng đến hai điều sau nên quyết định tìm một quán ven đường ăn một xiên thịt nướng, nhân tiện uống vài ly bia.

Vưu Đông Đông lấy phần mềm điện thoại ra kiểm tra, quán ven đường gần nhất cách đây không xa, chỉ mất 15 phút đi bộ, nhưng có một con đường lớn ở giữa. Con đường đó hơi đặc biệt, Đông Đông thường không muốn đến đó, cả con phố từ đầu đến cuối không có người nghiêm túc, ai cũng ăn mặc sang chảnh cả. Sợ người khác nhìn không ra cậu.

Chỉ là Vưu Đông Đông của ngày hôm nay có tâm muốn đập vỡ bình, rất muốn xem cái gọi là nhóm phục vụ đặc biệt này trông như thế nào, 26 tuổi mà vẫn còn là một xử nam, Vưu Đông Đông không biết từ đâu mà sinh ra một chút nhát gan, trong túi mang theo một chiếc điện thoại di động, trong đó còn có hàng nghìn đô la.

Tỉnh Nhiên đã đứng ở ngã tư này gần 15 phút, nhưng vẫn chưa đợi được khách hàng của mình, 15 phút là khoảng thời gian đủ để anh quan sát kỹ lưỡng hoàn cảnh xung quanh, điều này khiến anh càng thấy hối hận vì đã tiếp quản công việc.

Tỉnh Nhiên không phải là người tốt tính, bề ngoài tuy có vẻ hiền lành, lịch thiệp nhưng bên trong anh lại có khí chất vượt trội. Giống như vào lúc này, tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu hiện ra ngoài, nhưng là anh đã suy nghĩ cách từ chối gọn gàng khách hàng giao phó.

 Lúc này, khách hàng thân thiết từ lâu của Tỉnh Nhiên cuối cùng cũng đến.

Khác với áo sơ mi và bộ vest của Tỉnh Nhiên, bộ quần áo của người bên kia trông rất trịch thượng, áo sơ mi hoa chỉ cài một cúc, quần ống rộng, chân đi một đôi dép lê, theo sau là hai người con trai khác đã gần như chỉnh tề, trông giống như một kẻ ngốc. Đam Mỹ Sắc

Người đàn ông không lịch sự khi nhìn thấy Tỉnh Nhiên, hắn vẫy tay chào, "Anh Tỉnh phải không, người ở chỗ tôi đã liên lạc với anh trước đây. Anh có thể xem liệu việc này có thành công không, nếu anh nghĩ rằng nó quá thấp, anh có thể thêm nhiều hơn nếu anh muốn. Tôi sẽ vào sau và tôi muốn làm mọi thứ cần phải hoàn thành, ngay cả khi nó đã ổn định, nó sẽ không mất quá nhiều thời gian. Tôi đoán là chỉ nửa năm, tôi sẽ cung cấp cho anh khoản thanh toán cuối cùng khi kết thúc, anh nghĩ thế nào? "

Tỉnh Nhiên cau mày, vẻ mặt không hề cải thiện một chút vì điều kiện tốt mà bên kia đưa ra, "Tôi xin lỗi, nhưng tôi không định nhận công việc kinh doanh này."

Tên kia hiển nhiên không ngờ Tỉnh Nhiên sẽ nói ra lời này, giơ tay chỉ vào mặt Tỉnh Nhiên, "Không nướng, không ăn, không phạt, anh là loại củ hành gì vậy? Nếu ông chủ của chúng tôi không thích anh, anh sẽ nghĩ như vậy, một việc vặt tốt có thể rơi vào đầu anh? "

Tỉnh Nhiên vẫn không bị động, lùi lại nửa bước, mở ra khoảng cách với tên kia, khoanh tay ôm ngực, không hề có ý định run rẩy.

Cảnh tượng này Vưu Đông Đông xem hết, cậu chưa từng nghĩ tới, thế nhưng đi ngang qua đây ăn thịt xiên, lại có thể thấy được cảnh tượng ly kỳ như vậy. Là một thanh niên ngũ thiện ở thế kỷ 21, làm sao có thể chịu đựng được hành vi "ép người" trước mặt mình, chưa kể người đàn ông bị cưỡng chế phía đối diện trông như một học giả hiền lành, Anh không phải là đối thủ của những tên kia!?

Vưu Đông Đông không nghĩ nhiều, lập tức xông lên, cũng muốn học hỏi từ chương trình truyền hình "Anh hùng cứu mỹ nhân".

"Anh đang làm gì vậy? Với nhiều người bắt nạt một người như vậy, anh là loại đàn ông nào?" Vưu Đông Đông nói khi đứng trước mặt Tỉnh Nhiên, dùng cơ thể của mình để chặn hoàn toàn người của Tỉnh Nhiên sau lưng cậu, chỉ khi anh đến gần Vưu Đông Đông. Cậu mới nhận ra rằng, mặc dù đối phương thấp hơn cậu một chút, nhưng cơ thể của anh không yếu chút nào, và vai của anh ta có thể rộng hơn người của mình.

Nhưng vì tất cả những chuyện này đều có liên quan, Vưu Đông Đông quyết định giải quyết nó đến cùng, "Anh không nghe thấy người ta nói không muốn, và anh vẫn còn hung hăng ở đây, anh có tin, tôi gọi cho cảnh sát không?"

Tên kia không những không nao núng, còn tiến lên một bước, đặt tay của Vưu Đông Đông lên ngực mình, "Gọi cảnh sát? Ồ, tôi muốn xem, trên đường này, tên cảnh sát nào dám khống chế Hồng Bang của chúng tôi."

Vưu Đông Đông trong lòng rên rỉ, suy nghĩ xong lại đạp tấm sắt lần này không hiểu sao lại trở nên nóng nảy, vươn tay trở lại, trực tiếp nắm lấy cổ tay Tỉnh Nhiên, "Vậy thì anh phải chịu rồi, tôi là người đến trước! Anh ấy đã hứa trước với tôi rằng ngày hôm nay là của tôi, anh có muốn nhanh lên không? "