Nơi Đâu Bình Yên

Chương 7



Đối thủ lớn nhất của Vương Gia là công ty đá quý Kim Hoàng. Tôi được biết bọn họ luôn cạnh tranh với Vương Gia suốt những năm qua. Ngay sáng hôm sau, tôi quyết định đến trụ sở công ty Kim Hoàng.

Việc tôi là con nuôi nhà họ Vương không mấy người quan tâm biết đến, nhưng với đối thủ của Vương Gia thì lại không phải là điều gì xa lạ, đây cũng là một lợi thế cho tôi để được tiếp kiến giám đốc công ty Kim Hoàng.

Chị lễ tân xinh đẹp mỉm cười nói với tôi:

– Em ngồi ở sofa chờ một lát, khi giám đốc chị tiếp xong khách anh ấy sẽ cho em lên gặp.

Tôi mím môi, hai tay đặt lên đùi chờ đợi. Nửa tiếng sau, chị lễ tân trực tiếp đưa tôi lên tầng mười hai, gõ cửa căn phòng có đề “Phòng Giám đốc”.

– Giám đốc, em đưa cô Vương Kiều An đến gặp anh đây ạ.

Âm giọng trầm ấm có chút quen thuộc vang lên làm tôi ngờ ngợ:

– Mời vào!

Quả nhiên, người mà tôi cần gặp không phải ai xa lạ ngay khi tôi nghe tiếng anh ta. Anh ta chính là vị ân nhân cách đây năm ngày đã đưa chị em tôi vào bệnh viện. Anh ta khẽ nhướng mày, dường như có chút ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện trong chiếc áo sơ mi caro sơ vin cùng quần jean, tóc buộc đuôi gà bước vào phòng.

Tôi lúng túng nhìn chị lễ tân rời đi, sau đó đứng lặng nhìn anh ta. Phong thái của anh ta vẫn luôn như vậy.

– Cô cần gặp tôi có chuyện gì?

Anh ta lịch sự đưa tay về sofa mời tôi ngồi. Tôi trấn tĩnh bước lại ngồi đối diện anh ta, nhẹ giọng hỏi lại cho chắc chắn:

– Anh… là giám đốc của công ty Kim Hoàng ạ?

– Có gì không đúng sao?

– Anh… trẻ quá… tôi không dám nghĩ.

Anh ta lạnh nhạt nhếch miệng, bất giác tôi cảm thấy hơi sợ con người này. Tôi rõ ràng không biết gì về anh ta.

Rót trà vào chén cho tôi, anh ta tỏ vẻ quan tâm hỏi:

– Tình hình chị cô sao rồi?

– Cảm… cảm ơn anh. Chị tôi cũng ổn rồi. Hôm trước… chị tôi thực sự gặp nguy hiểm, tôi không biết phải nói sao để cảm ơn anh cho đủ!

– Không cần áy náy, tôi chỉ làm việc nên làm. Cô nói mình là con nuôi nhà họ Vương, muốn gặp tôi có việc, là việc gì?

– À… chuyện là… tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc. Anh đừng hiểu lầm, tôi nhờ anh với tư cách anh là giám đốc Kim Hoàng.

Anh ta nhún vai, điệu bộ nửa hiếu kỳ nửa thờ ơ. Tôi mặc kệ để tiếp lời:

– Chị tôi… suốt mười hai năm qua bị nhà họ Vương ép hầu hạ một gã điên, bị gã đánh đập hành hạ, anh thấy đấy, chị tôi bị như vậy cũng vì hắn ta. Một kẻ điên cần phải có phương pháp điều trị trong bệnh viện tâm thần có phải không? Vậy mà, chị tôi bị ép phải chăm sóc hắn, phải làm vợ hắn. Đến lúc này chị em tôi muốn rời đi thì bọn họ không cho phép chúng tôi đi… Tôi có tất cả bằng chứng chứng minh chị tôi bị hành hạ thế nào ở nhà họ để cung cấp cho phía cảnh sát, nhưng tôi muốn trao đổi với anh trước.

Anh ta chau mày, hỏi lại:

– Tại sao bây giờ chị em cô mới muốn đi? Hơn nữa… trong mười hai năm ấy, tôi nghĩ không thiếu cách để chị cô báo cảnh sát về tình trạng bạo hành hay tìm cách phòng tránh thai, nhất là khi chị cô đã mang thai với kẻ đó… rất nhiều lần!

Tôi sững sờ trước những lời anh ta vừa nói. Vậy ra… anh ta không phải là kẻ thờ ơ không biết gì như tôi nghĩ, mà sự thật anh ta đã biết rất nhiều về nhà họ Vương! Hoặc rất có thể, anh ta mới điều tra được về chúng tôi.

Toàn thân tôi nóng ran, cảm giác xấu hổ bất giác bao trùm. Ai cũng nhìn ra chị tôi muốn bám vào nhà họ Vương, muốn có con với gã Hiển, để làm gì ngoài gia sản khổng lồ của nhà họ Vương? Nếu thực sự muốn bỏ đi, chị tôi không nên để mình có con với một kẻ chẳng ra người như vậy.

– Anh… đâu phải là phụ nữ… Làm sao anh hiểu được? Người phụ nữ nào… cũng muốn có đứa con của riêng mình!

Tôi nóng ran mặt mũi tìm cách biện hộ, cũng tin rất có thể chị tôi suy nghĩ như vậy. Anh ta hừ nhạt một tiếng:

– Chẳng lẽ chỉ cần có con là được, dù với bất cứ ai sao? Đặc biệt khi bản thân không có gì trong tay, còn muốn đèo bòng thêm một đứa trẻ! Chị cô không biết suy nghĩ đến vậy sao?

Anh ta càng nói tôi càng nóng người. Sống mũi cay xè, tôi quắc mắt nhìn anh ta ấm ức nói:

– Anh hãy ở hoàn cảnh của chúng tôi rồi suy xét! Chị tôi bị nhà họ ép ký nợ hai tỷ đồng. Hai tỷ ấy là tiền gì, là tiền ăn học của tôi, là tiền… chạy án cho bố tôi. Anh đã điều tra về chúng tôi thì chắc hẳn cũng chẳng khó để biết chuyện bố tôi ra sao. Anh nghĩ xem, chúng tôi đã khốn khổ thế nào bao nhiêu năm qua? Tâm cơ của chị tôi… nếu có, thì cũng là điều bình thường để đòi lại chút công bằng! Về cơ bản, suốt những năm qua, dù muốn chúng tôi cũng không thể thoát được bọn họ!

– Tâm cơ là điều bình thường… nên cô mới tìm cách dụ dỗ cậu ấm sứt vòi kia, đúng không?

Tôi cứng đờ trước những lời cợt nhả của người đàn ông có tất cả trước mặt, toàn thân uất ức đến run rẩy. Tôi nhận ra mình đến đây là sai rồi. Những kẻ có tất cả sẽ không bao giờ hiểu hoàn cảnh của những người như chúng tôi.

– Có bằng chứng nhưng không muốn báo cảnh sát, lại tìm đến đây, muốn vụ việc bị kẻ khác phanh phui mà không thể tự dập… Xem ra nhà họ Vương nuôi ong tay áo rồi!

Anh ta… nhìn thấu tất cả ý đồ của tôi, còn dùng nó để mỉa mai. Khốn nạn thật! Tôi nuốt nghẹn, mặt mũi trắng bệch trong uất giận, lảo đảo đứng dậy. Tôi sai rồi, hàng nghìn lần sai rồi nên mới đến đây. Anh ta đứng về phía người giàu… Anh ta không cần những gì tôi đem đến lúc này, còn khinh bỉ những gì được cho là “phản bội”.

– Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ không làm phiền anh nữa.

Tôi nuốt nghẹn, quay lưng định bước về phía cửa, nào ngờ âm giọng anh ta vang lên phía sau:

– Đừng ngốc nghếch giao bằng chứng cô có cho bất cứ đâu, nếu hôm nay không phải là tôi mà là một kẻ cấu kết với nhà họ Vương thì cô thử nghĩ xem, kết cục sẽ thế nào? Dù sao cô cũng còn quá trẻ, chỉ là một cô bé, đừng liều lĩnh như ngày hôm nay. Cuộc đời không có nhiều lần may mắn cho cô đâu!