Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 33



Chuyện Tiết Tử Hoa ngăn Cố Vi thu hút sự chú ý của nhiều người, tất cả đều vây lại xem kịch hay. Lúc này còn thêm cả một Tư Sùng Chí vừa cao vừa soái, mọi người cơ hồ ngửi được mùi bát quái thoang thoảng đâu đây.

Đây là màn tranh đoạt nữ chính cẩu huyết trong phim sao? Cảm giác quá chân thật!

Sinh viên năm nhất đều quen mặt cả Tiết Tử Hoa lẫn Cố Vi, sinh viên năm ba thì cảm thấy lạ lẫm, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng lắm đến tính tò mò hóng chuyện của mọi người. Do đó một đám đông tập trung trước cổng trường, ngọn lửa bát quái cháy bừng bừng.

“Tiết Tử Hoa này rất hot ở năm nhất, nghe nói nhà giàu lắm.” Một vị tỷ tỷ năm ba bình luận.

“Đúng vậy, cậu xem chiếc mô tô kia, quá ngầu đi, trường mình được mấy ai cưỡi chiếc xe đó.”

Nam sinh đứng bên cô không phục: “Chiếc Haley đó tính là gì, mấy người nhìn vị soái ca vừa xuất hiện kia đi, xe ảnh dừng bên kia kìa.”

Mọi người nghe vậy liền nhìn xa xa, nơi chiếc xe bốn chỗ đậu xa xa.

“.......”

“Cô gái kia từ đâu đến vậy, sao người theo đuổi cổ ai cũng vừa giàu vừa đẹp thế.”

“Không rõ nữa, nghe nói thành tích tốt lắm.”

.........

Người xem to nhỏ bàn luận không ngừng nhưng các nhân vật chính lại không quan tâm tới. Tư Sùng Chí bước đến bên Cố Vi, hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Cố Vi ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu: “Không có gì.”

Tư Sùng Chí xoay người nhìn Tiết Tử Hoa, chợt thấy có chút quen mắt, dường như có gặp qua, nhất thời không nhớ là ai.

“Cậu ta là ai?”

Cố Vi chưa kịp đáp, phát hiện xung quanh ngày càng đông, đành kéo tay Tư Sùng Chí nói: “Chúng ta về thôi.”

Tư Sùng Chí đương nhiên vẫn rất hứng thú với chàng trai kiêu ngạo đối diện, căn bản không định rời đi.

Lưu Ly đứng bên giới thiệu: “Cậu ấy là bạn học của tụi em, Tiết Tử Hoa.”

“Tiết Tử Hoa? Cậu ta tìm hai người làm gì?”

“Chuyện này....” Lưu Ly cũng không biết nói thế nào, dù gì cũng không đến lượt cô nói.

“Cậu ấy gửi thư cho em, em từ chối rồi.” Cố Vi cũng không định giấu anh, cô cũng không có ý đồ gì với người khác, nên cũng không phải sợ Tư Sùng Chí.

Tư Sùng Chí chau mày, giơ tay trước mặt cô: “Thư đâu? Đem ra xem.”

Cô Vi thầm thở dài, lấy thư đưa cho anh.

Tiết Tử Hoa ngồi trên xe, thấy hành động của hai người, nhất thời bùng nổ: “Cố Vi, cậu có ý gì, sao lại đưa thư của tớ cho hắn. Hắn là ai? Là vị hôn phu kia của cậu? Có phải là hơi già rồi không!”

Tư Sùng Chí liếc hắn một cái, bóc thư giữa đám đông, sau đó đen mặt, không nói gì, từ từ xé thư.

“Anh cư nhiên dám xé thư của tôi!” Tiết Tử Hoa lập tức điên lên, nhảy xuống xe, bước đến trước mặt anh, nghiên răng nghiến lợi: “Có tin tôi gi ết chết anh không?”

Tư Sùng Chí sau khi xé thư, vò thành một cục, ném vào thùng rác cách đó không xa. Sau khi nghe lời đe dọa của Tiết Tử Hoa, không thẹn mà cười.

“Nhóc con, đã thôi sữa chưa? Chưa thôi sữa mà cũng dám học người lớn chửi bậy?” Tư Sùng Chí đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lại nói: “Tiết Tử Trung còn không dám nói với tôi mấy lời này, xem ra cậu có tiền đồ hơn anh mình đấy.”

Vừa nãy sau khi nghe Lưu Ly giới thiệu tên Tiết Tử Hoa, Tư Sùng Chí lập tức nghĩ ngay đến bạn anh Tiết Tử Trung, chẳng trách quen mặt như vậy, hóa ra là hai anh em quá giống nhau.

Tiết Tử Hoa vốn đang điên tiết, sau khi nghe Tư Sùng Chí nói vậy lập tức im lặng, sau đó lại hỏi: “Anh quen anh tôi?”

“Không chỉ quen, mà còn rất quen, có cần tôi gọi điện nói chuyện với anh cậu không?” Tư Sùng Chí nói xong, cười cười, vẫy tay ý bảo Tiết Tử Hoa đến gần hơn.

“Nhóc con, gọi tiếng chị dâu đi.”

Người Tiết Tử Hoa sợ nhất không phải bố hay mẹ, mà là mặt sắt vô tình - anh hắn Tiết Tử Trung. Bình thường hắn làm sai chuyện gì, Tiết Tử Trung đều sẽ bày ra trăm ngàn phương pháp giày vò hắn. Nay nghe nói Tư Sùng Chí quen anh mình hắn lập tức phục tùng rồi. Tiết Tử Hoa ngoan ngoãn tiến lên, rất không can tầm tình nguyện: “Chào chị dâu.”

Tình tiết chuyển biến quá nhanh khiến các bạn học đang lót dép hóng được mở rộng tầm mắt: Mấy phút cuộc đời là để xem cái này?

Còn tưởng sẽ có màn lâm li bi đát đỏ mắt đỏ mũi, vừa mới một lời đã kết thúc màn hay. Không ngờ đến người đàn ông này mới hai ba câu đã khiến thiếu niên kia phục tùng rồi.

Tình tiết này, không hề drama chút nào, không hề đặc sắc chút nào, dislike!

Tiết Tử Hoa gọi xong, cảm thấy ở đây quá xấu hổ rồi, cũng không dám lưu lại nữa, liền phóng xe đi mất, bóng dáng mới đó mà xa xăm.

Tư Sùng Chí lúc này mới kéo tay Cố Vi: “Đi nào, về nhà thôi.”

Bị người ta nhìn lâu như vậy, Cố Vi sớm đã muốn rời khỏi đây rồi, liền vẫy tay tạm biệt Lưu Ly, đi về cùng Tư Sùng Chí.

Nhân vật chính đi hết rồi, thần dân ăn dưa cũng hết kịch để xem, chỉ đành tản đi. Lúc này mới phát hiện đã quá giờ cơm!

Trên đường về nhà, Tư Sùng Chí không vui, Cố Vi cũng không để ý anh. Cả chuyện này đều không liên quan gì đến cô, cô từ đâu đến cuối đều có lập trường riêng. Anh bây giờ mới theo phản xạ đi ghen, hình như là hơi lâu thì phải.

Tư Sùng Chí sau khi yên lặng ăn hết giấm chua, mới quyết định: “Lễ đính hôn này không những phải làm, mà phải làm thật lớn!”

“..........”

Hai chuyện này, có quan hệ gì sao?

Sau bữa tối, Tư Sùng Chí nhận điện thoại của Tiết Tử Trung, nói y đã biết chuyện em trai mình, kêu Tư Sùng Chí đừng để tâm đ ến tên quỷ đó làm gì, thay mặt em y xin lỗi hắn.

Tư Sùng Chí miệng cười tim không cười nói anh không giận, còn kêu Tiết Tử Trung nhất định đem em trai đến tham dự lễ đính hôn.

Hai người nói mấy câu rồi cúp máy, quay đầu phát hiện Cố Vi đã đến thư phòng, Tư Sùng Chí cũng tự nhiên đi theo.

Bình thường hai người ở bên nhau, cũng là Cố Vi đọc sách, anh xem tài liệu, ngồi bên nhau không làm phiền đến nhau, sau đó đúng 10 giờ thì đi ngủ.

Đêm nay sau khi Tư Sùng Chí bước vào, cũng không cầm theo tài liệu mà chọn một cuốn trên giá sách, sau đó ngồi bên cạnh Cố Vi đọc.

Bị anh dựa gần, cảm giác được độ ấm trên người anh, Cố Vi căn bản không tập trung đọc sách được, liền gấp sách lại, chỉ tay vào chỗ bàn sách, không vui nói: “Anh qua đó ngồi đi.”

Tư Sùng Chí nhìn cô gái nhỏ mặt mày nghiêm túc, bất giác chợt thấy cô thật đáng yêu, khiến anh càng muốn dính lấy cô không thôi.

Bất quá anh biết lúc này không nên chọc cô, không thì bước tiếp theo nhất định là đi cọ toilet. Do đó ngoan ngoãn quay về bàn đọc sách.

Không có ai làm phiền, Cố Vi an tĩnh đọc sách, lâu lâu ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, thấy anh đang cầm bút, không biết đang viết cái gì, cũng không thèm để tâm nữa, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Mãi cho đến khi Tư Sùng Chí gọi cô đi ngủ, Cố Vi mới nhận ra đã mười rưỡi.

Không đợi cô đứng dậy, Tư Sùng Chí đã cong người bế công chúa về phòng ngủ, cười nói:

“Đi tắm cùng nhau không?”

“Tự đi một mình đi!” Cố Vi không thèm nghĩ, trực tiếp từ chối. Mỗi lần đi tắm cùng, đều tắm rất lâu mới ra, quá lãng phí thời gian.

Bị cô từ chối, Tư Sùng Chí cũng không giận, sau khi đặt cô lên giường, liền nhét cho cô mấy tờ giấy, sau đó đứng dậy vào phòng tắm.

Cố Vi khó hiểu nhìn tập giấy trong tay, phát hiện giấy được gấp rất công phu, bên trên còn có nét chữ rồng bay phương múa: Thư tình.

Nháy mắt nhìn thấy hai chữ này, Cố Vi nhịn không được cười thành tiếng, không ngờ anh kìm giận một ngày, cuối cùng còn bày ra cả một bức thư tình!

Cố Vi cạn lời, lại cảm thấy hài hước, thế này thật sự quá ngây thơ rồi.

Anh chắc là đang trốn trong phòng tắm vì ngại đây.

Cố Vi mở thư, phát hiện trên giấy trắng chỉ có mấy câu:

Kiếp trước bên nhau quá ngắn, cho nên kiếp này, anh vì em mà tới, cũng vì em mà sống. Xin em, dùng con tim kiên cường nhất, cùng em bước trọn kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa....

Chỉ mấy dòng ngắn ngủi nhưng nháy mắt khiến Cố Vi đỏ ửng mắt.

Người đàn này, ngoài mặt kiên cường bất khuất, mạnh mẽ đến đáng sợ. Nhưng trước mặt cô vẫn luôn là một chàng trai yếu đuối, không hề giấu diếm không hề che đậy, cho cô thấy hết những gì thuộc về anh.

Loại tình cảm nhỏ bé mà chân thành này, khiến tim Cố Vi nhói đau, cũng cảm thấy vô cùng trân trọng.

Nếu thật sự có luân hồi quả báo, vậy cô đã tu bao nhiên kiếp, góp bao nhiêu phúc, kiếp này mới gặp được người như anh.

Tư Sùng Chí tắm rửa xong đi ra thấy Cố Vi không có ở trong phòng, mà bức thư tình của anh, đang mở ra trên giường.

Anh bước đến lấy lên xem, thấy phía dưới có thêm một câu: Em cũng thế, đại bảo bối của em.

Tư Sùng Chí đọc ba chữ đại bảo bối, nhịn không được cong môi, cười đến thiếu điều viết hai chữ hài lòng lên mặt.

Tính cách của Cố Vi, bình thường sẽ không gọi anh theo kiểu sến như vậy, nhưng hôm nay cư nhiên gọi anh đại bảo bối, chắc chắn đã bị anh làm cảm động lắm rồi đây.

Tư Sùng Chí vô cùng đắc ý, ngồi trên giường cười ngây ngốc một mình.

Đợi mãi không thấy Cố Vi quay lại, anh ngồi không yên, chuẩn bị thay đồ đi tìm người.

Vào lúc anh vừa khoác áo ngoài, Cố Vi bưng đồ ăn khuya bước vào.

Đặt khay lên bàn, Cố Vi hỏi anh: “Sao lại mang đồ vào? Đi tìm em?”

“Em nấu đồ ăn khuya?” Tư Sùng Chí móc áo ngoài lại, bước đến bên cạnh cô, nhìn thấy bên trong bát là mì thịt bò anh thích.

“Nếm xem có phải vị này không?” Cố Vi đưa đũa sang cho anh.

Tư Sùng Chí chợt nhớ ra, kiếp trước anh thích ăn mì thịt bò mà cô nấu, sau đó cô bị bệnh, suốt ngày phải nằm trên giường, nhưng lâu lâu vẫn cố gượng dậy làm mì cho anh ăn. Rất nhiều lần, anh đều ăn mì chan nước mắt.

Hình ảnh bày ra trước mắt lúc này, khiến anh cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn.

Tư Sùng Chí ngồi xuống, gắp mì lên thổi thôi, cho từng miếng thật to vào miệng. Tuy cả khoang miệng là mùi vị của hạnh phúc, nhưng mắt anh vẫn đỏ lên.

Mùi vị quen thuộc này, khiến anh nhớ lại kiếp trước, mà cô gái anh yêu, đang khỏe mạnh ngồi bên anh.

Cố Vi chau mày, nhìn anh ăn từng miếng to, nhịn không được nhắc: “Cẩn thận nóng.”

Nước mắt hai người cùng rơi xuống, sau đó gặp nhau, hòa lại, mãi không rời.