Nơi Em, Là Lối Anh Về

Chương 34



Cuối tuần này, Cố Vi bất ngờ nhận được điện thoại của lão thái thái, kêu cô cùng đi dạo phố với bà.

Quyết định này của lão thái thái khiến Cố Vi rất kinh ngạc.

Từ sau lần gặp đầu tiên, lão thái thái vốn không hề thích cô, đến nói chuyện với cô cũng chỉ toàn châm chích. Bây giờ lại dẫn theo người mình không thích đi dạo phố, không phải rất không được tự nhiên sao.

Tuy cô không hiểu nổi nhưng cũng rất vui vẻ đồng ý.

Cô xưa nay không sợ gì chỉ sợ phiền, nếu đã xác định cả đời với Tư Sùng Chí, vậy thì phải nghĩ cách hòa hợp với mẹ chồng.

Tuy Tư Sùng Chí nói không cần phải lấy lòng mẹ anh, nhưng Cố Vi không định nghe theo. Cô nhìn ra được tuy anh không vừa lòng với mẹ nhưng rất xem trọng gia đình này.

Vì Tư Sùng Chí, cô quyết định nghĩ cách hòa hợp với lão thái thái, nếu không hòa hợp được, ít nhất cũng có thể chung sống hòa bình.

Bất quá thái độ cao cao tại thượng của lão thái thái quả không dễ tiếp cận.

Cô biết rõ, sở dĩ lão thái thái chống đối cô, vốn không phải vì nhân phẩm hay tính cách mà do gia thế, bà khinh cô không phải tiểu thư lá ngọc cành vàng.

Nếu điều kiện của cô đã không hợp ý bà, vậy cũng phải nghĩ cách để lão thái thái thấy được ưu điểm của cô chứ.

Tư Sùng Chí nghe cô đi dạo phố cùng lão thái thái chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Lão thái thái vẫn chưa buông tha!

Bất quá Cố Vi kêu anh đừng nghĩ nhiều quá, sao lại có thể nghĩ về mẹ mình như thế.

“Lão thái thái nhà anh không phải kiểu lão thái thái thông thường, bà ấy ghê gớm lắm, cho nên không thể lý giải theo cách thông thường!”

Anh nói trước ý đồ của bà là sẽ bắt Cố Vi đi giáo huấn một trận cũng là để cô chuẩn bị tâm lý từ bỏ.

Cố Vi liếc anh một cái: “Em sẽ ứng đối cẩn thận.”

“Vậy để anh đi với hai người.” Tư Sùng Chí khuyên bất thành, liền muốn đi cùng, anh dù sao cũng có kinh nghiệm đối phó với lão thái thái hơn.

“Không cần.” Cố Vi lập tức cự tuyệt.

Tư Sùng Chí bị từ chối hai lần, bất lực nói: “Vậy có chuyện gì phải gọi ngay cho anh.”

Trước giờ cơm trưa, lão thái thái cho xe đến đón Cố Vi đi ăn cơm, Tư Sùng Chí diễn một cảnh phân ly sướt mướt, tiễn cô đến hồ, nắm tay không rời, dặn dò cô: “Về sớm một chút.”

Cố Vi rất cạn lời, bộ dạng của anh không khác nào tiễn cô ra trận chứ không phải đi dạo phố.

Giờ cơm, lão thái thái chọn một tửu lâu rất cao, từ cửa chính đến phòng ăn riêng đều trang trí lộng lẫy không khác gì hoàng cung.

Cố Vi vừa bước vào, đã hiểu được ý của lão thái thái, chính là đòn ra oai phủ đầu cô.

Lão thái thái khinh thường xuất thân của cô, cho rằng cô là gái tỉnh lẻ, tuổi còn nhỏ, chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cho nên gọi cô đến nơi sang trọng thế này ăn cơm, là để xem cô xấu mặt.

Thời gian Cố Vi đến Bắc Kinh chưa lâu, nhưng Tư Sùng Chí đã dẫn cô đi hết tất cả nhưng nơi sang trọng, hơn nữa cô cũng biết chuyện kiệp trước của mình, trong mơ cũng từng thấy những cảnh thế này. Cô của lúc đó, đi qua những nơi còn cao cấp hơn cả thế này nhiều không đếm xuể, sớm đã thấy quá bình thường. Cho nên vừa lúc bước chân vào tửu lâu, cô cũng không có bất cứ biểu hiện lo lắng bất an hay bối rối nào.

Bước vào phòng ăn, thấy lão thái thái, cũng không ngoài dự đoán thấy được cả Thẩm Giai Vân.

Cố Vi cũng có chút bái phục ý chí của Thẩm Giai Vân, có thể kiên trì độc diễn vở kịch này lâu vậy, cũng là một loại tài năng.

Tuy Tư Sùng Chí đã sắp cử hành lễ đính hôn, nhưng lúc Cố Vi bước vào, vẫn kính trọng gọi lão thái thái một tiếng dì.

Lão thái thái gật đầu, ý bảo cô ngồi xuống.

Bàn bốn chỗ, Cố Vi rất tự nhiên ngồi bên cạnh lão thái thái, đối diện với Thẩm Giai Vân.

Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi, phục vụ lập tức đưa món lên, lão thái thái cầm khăn lên lau tay, lãnh đạm nói: “Có gì thích không cứ gọi thêm đi.”

Thẩm Giai Vân nói với phục vụ: “Lấy thực đơn đến đây.”

Nhưng Cố Vi ngăn lại: “Không cần, chừng này đủ rồi, tôi không kén ăn.” Nói xong lấy khăn ướt lau tay, lại châm trà, thêm trà cho lão thái thái.

Liền một loạt động tác vô cùng tự nhiên, cùng thể hiện mấy phần thân thiết với lão thái thái.

Lão thái thái nghe cô nói vậy, cũng không nói gì, dựng đũa gắp thịt cho Thẩm Giai Vân.

Thẩm Giai Vân cũng gắp một miếng cá vào bát bà, cười nói: “Cá mà dì thích ăn đây.”

“Con là có tâm nhất đây.” Lão thái thái khen cô một câu.

Cố Vi vẫn điềm đạm tự gắp tự ăn, cô cũng không có ý định sẽ gắp thức ăn cho lão thái thái. Lão thái thái đã không thích cô, vậy cô làm cũng chỉ phí công. Mà làm nhiều sai nhiều, chi bằng làm cô gái an tĩnh, yên lặng ăn cơm là được rồi.

Lão thái thái không thích nói chuyện trong bữa ăn, cho nên suốt bữa ăn ba người đều rất an tĩnh.

Vì đồ ăn không tệ, cho nên Cố Vi bất tri bất giác ăn nhiều hơn một bát.

Sau bữa cơm, phục vụ mang vào một đ ĩa hoa quả lớn, ba người vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện.

Thẩm Giai Vân nói về những chuyện thú vị chọc lão thái thái vui, Cố Vi ngồi bên nghe, cũng không chen miệng vào.

Mà Thẩm Giai Vân vừa chuyển chủ đề, đã nói với Cố Vi: “Học diễn viên chắc thú vị lắm nhỉ.”

Rõ ràng biết lão thái thái không ưa nghê này nhưng lại một mực nhắc đến, ý Thẩm Giai Vân là gì đã quá rõ ràng.

Cố Vi nghĩ một hồi mới đáp: “Cũng được. Nói đến thú vị, lúc thầy Tiền Minh lên lớp là thú vị nhất.”

Nghe đến đây, lão thái thái ngước mắt: “Thầy Tiền dạy các cô?”

Cố Vi gật đầu: “Thầy ấy được mời đến giảng kinh kịch ạ.”

Lão thái thái cảm khác: “Những người xướng vai nam trong tuồng cổ, không ai xướng hay bằng ông ấy.”

“Tuy con không hiểu về kinh kịch, nhưng cũng cảm thấy rất có mị lực.”

Lão thái thái từ từ nhìn cô, đây là lần đầu tiên bà nhìn thẳng cô.

“Nha đầu ngươi thì hiểu cái gì, bất quá cũng chỉ hiểu sơ sơ.” Lão thái thái khinh thường nói, sau đó lại nói: “Lần sau đi nghe khúc với ta.”

Lão thái thái nói xong lời này, Cố Vi cũng nhận thấy thái độ của bà đã hòa hoãn ít nhiều, xem ra chuẩn bị bài trước khi đến đây là không uổng

Thẩm Giai Vân vốn muốn xem cô khó xử, không ngờ lại thành ra hóa giải hiềm khích hơn nữa còn để lão thái thái muốn dẫn cô đi xem kịch, kết quả này khiến cô ta khó chịu không thôi.

Trước đây lão thái thái mắng cô không có ý chí chiến đấu, nhưng hiện tại xem ra đến lão thái thái cũng bắt đầu lung lay.

Cố Vi là người Tư Sùng Chí chọn, lão thái thái có ý kiến gì với cô cũng không lay chuyển nổi con trai mình. Cho nên lão thái thái làm vậy cũng chỉ là đang thể hiện chút tranh đấu cuối cùng mà thôi.

Lúc này, Thẩm Giai Vân xem như đã hiểu rõ rồi. Chả trách Cố Vi luôn mang bộ dáng đã liệu trước, vì cô chưa bao giờ xem cô ta là đối thủ, mà từ đầu đến cuối, chỉ có Thẩm Giai Vân tự thi đấu một mình mà thôi.

Lão thái thái có vừa lòng về cô thì sao? Người cô muốn cưới là Tư Sùng Chí chứ không phải nhà Tư Sùng Chí, mà người đàn ông đó, xưa nay chưa từng nhìn cô lấy một lần.

Nhớ lại lần gặp ba năm trước, trong lòng Thẩm Giai Vân vẫn dấy lên một tia rung động.

Khi đó mỹ nữ ngập cả căn phòng, anh lại chỉ nói với một mình cô một câu, do đó có thể thấy anh có ấn tượng với cô. Nhưng không ngờ hai năm sau gặp lại, anh đã không còn nhớ cô nữa.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi đánh giá Cố Vi. Khuôn mặt Cố Vi đúng là rất xuất chúng, nhưng mình cũng không hề kém cạnh, lẽ nào vì cô không đủ tươi trẻ?

Nghỉ ngơi một lát, ba người xuống phố đi dạo.

Thực ra sau khi xem những món đồ thời thượng trong mơ, Cố Vi lại có cảm giác phức tạp với áo quần ở thời kỳ này.

Nhìn Thẩm Giai Vân cứ cầm mãi một bộ đồ có chút trẻ trung đến ướm trên người lão thái thái, Cố Vi cũng đến cạn lời.

Thẩm Giai Vân không chỉ khoa tay múa chân, còn đòi người ngoài phải cho ý kiến.

“Cố Vi, cô thấy cái này thế nào?” Bộ áo quần màu hồng trên tay đang ướm lên người lão thái thái lúc này, lão thái thái cũng rất ghét bỏ chau mày.

“Tôi thấy, chọn áo quần cứ chọn đồ hợp với tuổi vẫn tốt hơn, dì thường mặc sườn xám thêu thủ công rất đẹp, nếu bình thường muốn mang kiểu dễ chịu thì có thể chọn những bộ áo quần vừa thoải mái vừa đơn giản. Mà cái bộ này, tôi lại thấy không hợp lắm.”

Cố Vi thành thật cho ý kiến.

“Mấy bộ váy này đẹp thế này có gì mà không hợp, vừa trẻ trung lại hợp mốt.” Thẩm Giai Vân không vui nói.

Bất quá lão thái thái cũng không nói đỡ cho cô: “Con cứ chọn của con đi, ta thật sự không thích, cũng không hợp.”

Cuối cùng Thẩm Giai Vân chỉ đành bĩu môi cất về chỗ cũ.

Buổi tối Cố Vi về đến nhà đã là tám giờ, cô ở lại ăn tối cũng lão gia và lão thái thái xong mới về.

Tư Sùng Chí tối nay cũng có tiệc rượu nên không về nhà ăn cơm. Lúc anh về Cố Vi đã về nhà rồi, đang ngồi ở thư phòng đọc sách.

“Hôm nay có mệt không?” Tư Sùng Chí ngồi xuống cạnh cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, hôn lên tai cô.

“Có hơi, lão thái thái khỏe thật đấy.”

“Anh đã nói bà ấy không phải người thường mà, hôm nay bà ấy có làm khó em không?” Đây là chuyện anh lo lắng nhất.

Cố Vi mím môi, nhẹ nói: “Không có, bà ấy nói lần sau dẫn em đi xem kịch.”

Tư Sùng Chí ngạc nhiên chau mày: “Thật á? Vậy là hiếm lắm, bà ấy xưa nay chỉ đi cùng lão gia thôi, khinh người khác nghe không hiểu.”

“Bà ấy cũng nói em không hiểu.”

“Không hiểu mà còn muốn dẫn đi xem, thật là hiếm có, bảo bối, em giỏi quá! Xem ra lão thái thái sắp bị em thuyết phục rồi.” Tư Sùng Chí nói, cố định sau gáy cô, hôn sâu.

Sau nụ hôn, cả hai người đều hô hấp dồn dập.

Bàn tay Tư Sùng Chí không khách khí tiến vào trong quần áo cô, mang đến một cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.

“Đừng lộn xộn, em mệt.” Cố Vi đập tay anh, vô tình cự tuyệt.

Tư Sùng Chí ấm ức nói: “Mệt chỗ nào, anh xoa bóp cho em.”

“Chân mỏi.”

Cô cảm thấy mình quả thực không hợp dạo phố, lão thái thái đi cả một buổi chiều mà còn rất tinh thần, cô cư nhiên lại không được như thế.

Tư Sùng Chí cúi đầu cười cười, ôm cô đứng dậy: “Về phòng anh xoa bóp cho em.”

Cố Vi cũng không giãy dụa được, đành tùy ý để anh ôm đi.

Vừa mới bắt đầu, Tư Sùng Chí còn nghiêm túc nắn chân nắn tay, nhưng dần dần hai tay đã không thành thật sờ mó khắp người cô, cuối cùng là đem cả người cô ăn sạch.

Lúc bị anh đăt lên giường không ngừng tiến vào, Cố Vi thản nhiên nói: “Mấy tiệm mát xa bên ngoài đều như này?”

Tư Sùng Chí hơi cứng người: “Anh không biết, anh chưa từng đi mát xa qua.”

Cho dù có tính nợ cũ cũng không phải tính lúc này chứ!

Trước hôn lễ vài ngày, Diệp Huệ đưa ông bà ngoại đến Bắc Kinh. Kiếp trước hai ông bà đều chưa từng rời khỏi trấn nhỏ, lần này lại được ngồi máy bay rồi lại ngồi xe, hai người không hề thấy mệt, mà chỉ thần tinh thần sảng khoái.

Những ngày sau đó, Tư Sùng Chí lái xe đưa họ đi chơi khắp nơi, Cố Vi cũng đi cùng cả mấy ngày.

“Ông bà ngoại nói muốn đến thăm con thôi, không muốn ra mặt hôm đính hôn.” Diệp Huệ nắm tay Cố Vi nói.

“Tại sao?” Đã đến rồi sao có thể không tham dự.

“Ông bà nói nghe không hiểu tiếng phổ thông, sợ khiến con bị chê cười.”

Cố Vi không đồng ý: “Đã đến là phải đi.”

Cô cũng là cô gái lớn lên từ trấn nhỏ, người thân đều làm nông, đây là sự thực, nếu đến mình không khinh thường thân phận của chính mình thì còn ai coi trọng mình nổi.

“Nếu họ dám chê, thì con không cưới nữa.” Cố Vi nói với Diệp Huệ.

Tư Sùng Chí sau khi biết chuyện này, liền vác mặt khổ sở đi làm công tác tư tưởng cho ông bà.

Đến nay, giọng địa phương của anh đã rất lưu loát, rất dễ dàng nói chuyện với ông bà ngoại.

“Ông ngoại, bà ngoại, hai người nhất định phải tham gia lễ đính hôn nhé. Hai người mà không đi, con không cưới được vợ mất. Con rất khó khăn mới theo đuổi được cô ấy, sao có thể nói không gả là không gả, hai người đừng khinh thường người thành phố tụi con.”

Hai ông bà bị anh chọc cười, nói: “Ông bà đây là sợ Tiểu Vi mất mặt ấy chứ, chúng ta cả đời chưa từng tiếp xúc với giới thượng lưu, cũng không nói được giọng phổ thông.”

Tư Sùng Chí chớp chớp mắt: “Hai người là trưởng bối, chỉ cần ngồi đó, không cần để ý gì hết, đến lúc đó sẽ có thêm người phiên dịch, oai phong miễn bàn, chắc chắn sẽ có nguyên đám người đến lấy lòng hai người ấy chứ.”

Dưới nỗ lực dụ dỗ của Tư Sùng Chí, hai ông bà cuối cùng cũng đến tham dự lễ đính hôn.

Buổi lễ cũng là lần đầu trưởng bối hai bên gặp mặt, tuy lão thái thái có hơi nghiêm nghị một chút, nhưng lão gia lại rất thân thiện, dù hai ông bà có nghe không hiểu tiếng phổ thông, nhưng có Diệp Huệ đứng bên phiên dịch, hai nhà nói chuyện cũng rất vui vẻ.

Công tử Tư gia đính hôn không phải chuyện nhỏ trong giới quý tộc, hơn nữa Tư Sùng Chí còn tổ chức rất long trọng, cho nên ngày đính hôn khách đông như trẩy hội.

Nhìn lễ đính hôn lớn như thế này, người không biết còn tưởng lễ thành hôn chứ.

Tư Sùng Chí nói được làm được, Cố Vi chỉ cần xuất hiện, không cần làm gì, theo đó sẽ có một đội ngũ chăm sóc cô từ thay đồ đến hóa trang, giới thiệu chương trình, cô chỉ cần im lặng nghe là được.

“Tư tổng quả là sủng cô lên trời, thương đến mức một chút công sức cũng không nỡ để cô phải bỏ ra.” Thợ trang điểm ngồi bên ngưỡng mộ nói.

“Đúng đó, ngày xưa tôi kết hôn, chọn địa điểm, đặt bàn, chọn lễ phục vân vân đều là tôi làm, mệt hơn chó!” Người bên cạnh phụ họa.

Cố Vi mím mím môi, không nhịn được ý cười.

Vừa nhắc nam chính, nam chính đã đến.

Tư Sùng Chí đích thân mang đồ điểm tâm bước vào.

Cố Vi quay lại nhìn anh: “Anh không ra chào hỏi khách à?”

“Không sao, có bố mẹ bên ngoài.” Tư Sùng Chí đặt điểm tâm lên bàn, nói: “Ăn chút điểm tâm đã cho đỡ đói.”

Những người xung quanh không khỏi cảm thán:

“Tư tổng quá là săn sóc đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, người đàn ông tốt nhất hệ mặt trời.”

“Cố Vi thật hạnh phúc.”

...........

Tư Sùng Chí không để ý đến mấy lời khen kia, chỉ chuyên chú ngắm Cố Vi: “Em đẹp lắm.”

Cố Vi cũng nhìn anh, mắt đầy ý cười: “Anh cũng không tồi.”

Gì mà không tồi thôi, phải nói là quá đẹp trai đi, nhưng nếu nói thật anh sẽ đắc ý quên mất hình tượng. Cho nên cô vẫn không quen nói lời ngọt ngào được.

Những người bạn của Tư Sùng Chí đều biết anh có một cô bạn gái, vì cô gái đó mà bỏ ăn chơi trác táng, thậm chí là tu tâm dưỡng tính, chỉ một mực lo cho gia đình.

Mọi người đều rất tò mò về cô bạn gái này, hỏi nhuyên cả nhóm bạn cũng không ai biết cụ thể lai lịch cô gái này, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt chiêm ngưỡng dung nhan, ai ai cũng vô cùng háo hức.

Ngay lúc Tư Sùng Chí cầm tay Cố Vi bước ra, đám bạn phía dưới như muốn bùng nổ.

“Trời, quá là non luôn!"

“Đây là màn trâu già gặm cỏ non sao!”

“Tuổi còn trẻ mà có thể giữ chặt Tư Sùng Chí thế, bản lĩnh không nhỏ a.”

Vương Cảnh, bạn thuở nhỏ của Tư Sùng Chí cũng nằm trong nhóm này, người duy nhất biết Cố Vi, nghe bọn họ nói vậy cười haha.

“Khuyên các cậu, có thể đắc tội với Tư Sùng Chí nhưng ngàn vạn lần đừng đắc tội với vợ hắn!”

Quần chúng nhất thời im lặng.

Mà trên bục, hai người đang trao nhẫn cho nhau, nhìn nhau cười thâm tình.