Nông Kiều Có Phúc

Chương 500: Mẹ kế



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Sau bữa cơm trưa, Sở Hàm Yên ngủ ba khắc (45 phút), Trần A Phúc liền kêu người gọi nàng dậy, giúp nàng ăn mặc thật đẹp một phen. Nghe nói Trương Tử Kỳ thích khuy cài trên y phục Sở Hàm Yên, Trần A Phúc lấy ra năm đôi khuy cài làm xong, dùng hà bao cất kỹ, để Sở Hàm Yên đưa cho mấy nữ hài kia một người một đôi.
     
Đồng thời, lại ăn mặc cho Thất Thất và Hôi Hôi một cái. Không chỉ cho chúng nó mang theo vòng chân xinh đẹp, còn đeo ở trên cổ chúng nó cái nơ con bướm. Bởi vì Thất Thất lông vũ diễm lệ, nơ con bướm chỉ là màu xanh nhạt. Màu lông của Hôi Hôi đơn điệu, nơ con bướm chính là màu sắc và hoa văn.
     
Còn lần nữa khuyên bảo Thất Thất tinh nghịch, không thể nói thô tục, không thể mắng chửi người. Nếu như biểu hiện tốt, thì sẽ để Kim Yến Tử dẫn chúng nó cùng một nhà Truy Phong đi Hương Sơn ngoài Kinh Giao chơi vài ngày. Nếu như biểu hiện không tốt, không chỉ không được đi chơi, còn muốn dùng dây xích sắt buộc nó lại bỏ đói.
     
Thất Thất vừa muốn chơi lại sợ đói bụng, vội vàng bảo đảm: "Con không nói lung tung, con lấy Sở phụ thân ra bảo đảm."
     
Sợ mấy con chó hù dọa tiểu cô nương, lại để cho người dẫn bọn họ đi sân nhỏ ngoại viện lão hầu gia.
     
Sảnh phòng của tiểu cô nương cũng cẩn thận dọn dẹp một phen, trên bàn còn bày một chút xếp gỗ cùng hình vẽ thích hợp đại nữ hài thích. Xếp gỗ cùng hình vẽ đều là dùng khối gỗ nhỏ láng mịn cùng mảnh gỗ nhỏ làm thành, trên mặt vẽ tương đối động vật cùng hoa cỏ cây cối phức tạp, cùng với tiên nữ xinh đẹp, màu sắc diễm lệ đa dạng, tranh vẽ khoa trương đáng yêu.
     
Chứng kiến Sở Hàm Yên mừng rỡ vừa khẩn trương, Trần A Phúc nâng mặt nàng cười nói: "Đừng lo, mẫu thân liền ở thượng phòng."
     
Đại khái cuối giờ Mùi, vài tiểu cô nương trang điểm xinh đẹp trước sau đi đến Trúc Hiên. Các nàng trước đến thượng phòng hành lễ cho Trần A Phúc, Anh Huệ lần nữa đại biểu tổ mẫu An vương phi của mình cùng mẫu thân An vương thế tử phi nói xin lỗi cùng Trần A Phúc và Sở Hàm Yên, kiểm điểm mình người làm chủ nhân thất trách, khiến khách nhân Sở cô nương bị ủy khuất, còn đưa một giỏ nho ngọt ngự tứ.
     
Chờ khách nhân nhỏ đến đủ, liền được Sở tiểu cô nương lĩnh đi Tây Khoa Viện của nàng chơi đùa.
     
Chứng kiến vài bóng lưng tung tăng như chim sẻ, còn có từng chuỗi tiếng cười như chuông bạc, tâm tình Trần A Phúc cũng bay bổng lên. Nàng chưa cùng đi tham gia náo nhiệt, chỉ để cho Diệu nhi dẫn La Mai hầu hạ ở chỗ đó.
     
Mấy tiểu cô nương hình như chơi đến vô cùng cao hứng, tiếng cười đùa khoan khoái ngay cả bên này cũng nghe được.
     
Hai tiểu ca h trông mà thèm đến không chịu được, càng không ngừng la hét: "Chúng con muốn đi chỗ tỷ tỷ chơi."
     
Trần A Phúc đang lúc nhức đầu, người ngoại viện đến báo, Hầu gia hồi phủ, kêu bọn nhỏ đi sân nhỏ của ông.
     
Vừa nghe cha chồng trở về, Trần A Phúc thầm vui không thôi. Mau để cho người đẩy Tiểu Ngọc Nhi, dắt hai tiểu ca, đưa bọn hắn đi ngoại viện.
     
Trần A Phúc nghĩ tới, lần này Vinh Chiêu lại ném một trò cười lớn, nhất định sẽ có người thượng sồ con buộc tội Vinh Chiêu mạng không tốt, đức hạnh không tốt, trận chiến ở phía nam đang thời khắc đánh được kịch liệt, không nên để Vinh Chiêu chiêu chọc "Điểu đại tiên" lại tiếp tục lưu lại hoàng thất.
     
Ngày hôm qua lúc ăn cơm, tam phu nhân lặng lẽ nói cho Trần A Phúc, lão hầu gia đã được Sở Hầu gia cho người đưa thư đến, không cho người Sở gia có bất kỳ động tác nào. Nói cách khác, không cho người nào Sở gia thượng sổ con theo. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
     
Hoàng thượng đối với Sở gia cùng Sở Hầu gia đã có kiêng kỵ, Sở Hầu gia tốt nhất cái gì cũng không làm, liền làm thịt cá trên tấm thớt, mặc cho Hoàng thượng xâm lược.
     
Không biết rõ Hoàng thượng lần này sẽ xử trí Vinh Chiêu như thế nào, nếu có thể đuổi nàng đi am ni cô thì tốt rồi...
     
Trần A Phúc đang ngồi ở trên giường suy tư, Thu Nguyệt đến.
     
Hiện thời Thu Nguyệt là nữ quan trong cung, Trần A Phúc cũng muốn lễ ngộ vài phân, vội vàng mời nàng ấy ngồi xuống, dâng trà.
     
Thu Nguyệt cười nói vài câu đệm theo, liền nâng chung trà lên không nói lời nào. Trần A Phúc biết rõ nàng có lẽ có lời không thể nói trước mặt người khác, liền nháy mắt, Hồng Phỉ mang bọn hạ nhân lui ra ngoài.
     
Thu Nguyệt thấy không có người, thấp giọng cười nói: "Điện hạ nói ngài ấy có nhất chuyện đại hỉ sự, kêu nô tỳ đến nói một tiếng cùng đại nãi nãi, để đại nãi nãi cùng đại tỷ nhi đều cao hứng một chút." Thanh âm ép tới chỉ có một mình Trần A Phúc nghe thấy, lại cười nói: "Chúc mừng đại nãi nãi, chúc mừng đại nãi nãi. Điện hạ đã cầu xin Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương, thỉnh bọn họ tứ hôn cho điện hạ cùng đại tỷ nhi. Hoàng thượng đáp ứng rồi, nói đợi đến phía nam truyền đến tin tức tốt đánh thắng trận, liền tứ hôn cho bọn họ, chờ bọn họ tròn mười lăm tuổi sau lại thành hôn."
     
Cái tin tức tốt này Trần A Phúc cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Hoàng thượng thế nhưng đáp ứng tứ hôn cho tiểu thập nhất còn nhỏ tuổi cùng Sở Hàm Yên. Nếu như vậy, không chỉ Sở tiểu cô nương sẽ hạnh phúc cả đời, cuộc sống của tiểu thập nhất cũng sẽ tốt hơn. Mình lo lắng lâu như vậy, cuối cùng có thể bỏ xuống.
     
Nàng lại có chút hồ nghi, cái này không quá phù hợp cá tính Hoàng thượng nha. Vị Hoàng thượng này tương đối lương bạc, cũng không quá nói chữ tín, từ trên chuyện đối đãi đại công thần Sở Hầu gia liền có thể thấy được một hai. Đối với ông ta hứa hẹn, tốt nhất đừng quá để ở trong lòng. Chỉ cần chưa hạ chỉ, khả năng ông ta đều có thể thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào.
     
Nghĩ tới đây, Trần A Phúc trước ngạc nhiên mừng rỡ bỗng chốc lại giáng xuống vài phân.
     
Thu Nguyệt thấy Trần A Phúc ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt chỉ loáng hiện, lại khôi phục bình tĩnh, có chút không hiểu. Hỏi: "Đại nãi nãi không thích bọn họ sớm ngày đính hôn?"
     
Trần A Phúc cười nói: "Nào có, ta vô cùng thích đây. Tiểu điện hạ và Yên Nhi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, tương lai nếu như sinh hoạt chung một chỗ, đối với người nào cũng tốt. Chẳng qua, chuyện tốt như thế trước không cần lộ ra, còn chưa có triệt để định ra, nếu như bị người không có lòng tốt biết rõ, sợ bọn họ gây ra sự cố." Nàng cũng không dám nói không tin lời Hoàng thượng nói.
     
Thu Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: "Cũng đúng."
     
Lúc Thu Nguyệt đi, Trần A Phúc lại mang về cho tiểu thập một chút điểm tâm.
     
Chúng tiểu cô nương muốn đi về nhà sớm, liền ăn một bữa cơm tối sớm. Giờ Dậu hai khắc, bọn hạ nhân liền bưng một bàn thức ăn đi Tây Khoa Viện. Một ít món ăn đều là phòng bếp nhỏ Trúc Hiên làm, lấy món kho cùng đồ ngọt là chính. Trang điểm bên trong đĩa món ăn còn dùng dưa chuột cùng củ cải làm tạo hình chạm trổ xinh đẹp, lại dẫn tới chúng tiểu cô nương từng đợt tán thưởng.
     
Chúng tiểu cô nương ăn ngon uống ngọt đến chơi thật thú vị, thời điểm đi lại mang khuy cài đẹp mắt rất khác biệt, miễn bàn cao hứng bao nhiêu. Các nàng đi thượng phòng cáo từ cùng Trần A Phúc, nói lần sau còn muốn tới nơi này chơi, cũng sẽ thỉnh Sở muội muội ( tỷ tỷ ) đi trong phủ các nàng chơi đùa.
     
Trần A Phúc cười bày tỏ hoan nghênh, cũng nguyện ý để Sở Hàm Yên đi phủ bọn họ làm khách. Anh hHuệ lại một lần nữa bày tỏ, lần sau Sở muội muội đi nhà nàng chơi, nàng nhất định không thỉnh Phùng Diệu Hoa, bảo đảm Sở muội muội không sẽ bị thương nữa. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
     
Sở Hàm Yên cùng Thất Thất, Hôi Hôi đưa nhóm khách nhỏ rời viện.
     
Trương Tử Kkỳ thấp giọng nói: "Sở tỷ tỷ, mẫu thân tỷ thật tốt. Ta nghe người ta nói, kế mẫu đối với kế nữ sẽ không tốt thật lòng, nhưng mẫu thân của tỷ đối với tỷ tốt giống như con gái ruột."
     
Sở Hàm Yên đặc biệt không thích người khác ở trước mặt nàng nói các loại lời nói mẫu thân là kế mẫu, kế mẫu không tốt. Nhưng Trương Tử Kỳ còn nói mẫu thân nàng tốt, cho nên nàng có chút rối rắm, không biết nên giải thích như thế nào. Chỉ đành chu môi nói: "Mẫu thân của ta đối với ta vô cùng tốt, tất cả mọi người nói mẫu thân của ta tốt."
     
Dương Thiến cũng nói: "Không thể quơ đũa cả nắm, mẫu thân hiện tại của ta cũng là kế mẫu, nhưng nàng đối với ta cùng ca ca cũng vô cùng tốt. Vì chúng ta, bản thân nàng ngay cả hài tử đều không sinh."

Hết chương 500.