Nông Kiều Có Phúc

Chương 501: Yêu thích không biết xấu hổ.



Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Đưa tiễn chúng tiểu cô nương xong, Sở Hàm Yên cười tủm tỉm hồi báo một chút cùng Trần A Phúc tình huống các nàng chơi đùa. Trần A Phúc nghiêm túc nghe, cười khen ngợi nàng, nói nàng người chủ nhân này làm vô cùng tốt. Lại để cho nàng trở về phòng thay quần áo, phải đi An Vinh Đường.
     
Mặc dù các nàng đều đã ăn cơm, nhưng Trần A Phúc còn muốn đi An Vinh Đường đón hài tử, đặc biệt là muốn nói một chút tin tức Thu Nguyệt đưa tới cùng các trưởng bối.
     
Sau đó, Trần A Phúc lại nghe Diệu nhi lặng lẽ làm bẩm báo. Mấy tiểu cô nương, Chu Oánh Nhi lanh lẹ, Dương Thiến sáng sủa, Giang Tích Thu ôn nhu, mặc dù đều có các tính cách riêng, nhưng đều cư xử rất khéo léo. Đừng xem Trương Tử Kỳ nhỏ nhất, lại là một người lòng dạ hẹp hòi nhiều nhất. Anh Huệ tương đối khá mạnh mẽ, yêu véo mũi, không quá thích phản ứng Dương Thiến xuất thân thương gia.
     
Cuối cùng, Diệu nhi còn nói Trương Tử Kỳ "Kế mẫu luận".
     
Trần A Phúc cười nói: "Người với người bất đồng, hoa có mấy màu sắc. Tiểu Trương cô nương kia cùng huyện chủ Anh Huệ mặc dù tâm tư nhiều, lại thích véo mũi, đây chỉ là tiểu tính tình, nhưng người không xấu, cũng sẽ không đi hại người. Để tỷ muội tiếp xúc nhiều người tính cách khác nhau, về sau mới biết được giao thiệp cùng người bất đồng như thế nào."
     
Sau đó, Trần A Phúc dắt tiểu cô nương cùng đi An Vinh Đường. Nhìn tiểu cô nương vẻ mặt tung tăng như chim sẻ, trong lòng Trần A Phúc có chút buồn cười. Người nho nhỏ như thế, liền sắp định cả đời rồi.
     
Trần A Phúc thầm nói, mình có lẽ là ngoại tộc trong nữ xuyên việt đi, rõ ràng là hai đứa bé một tay mình nuôi lớn định cô dâu nhỏ. Cái này cũng không còn cách nào, tiểu cô nương thiện lương lại đơn thuần, sợ nàng gả cho người khác bị ủy khuất. Tiểu thập nhất lại là một cái bánh thơm, con rể rùa vàng, nếu như còn không chộp trong tay sớm một chút, sợ bị người khác nhanh chân đạp trước.
     
Bọn họ cơm nước xong, nhị phòng trực tiếp đi. Lý thị nhìn lão gia tử cùng người đại phòng, tam phòng tiếp tục ở lại chỗ đó trợn mắt nhìn thẳng, biết rõ bọn họ có chuyện, muốn chờ người một phòng của mình đi rồi mới nói. Bà nhìn một chút Nhị lão gia cùng Sở Lệnh Kỳ không sao cả, buồn bực không thôi, nam nhân vô dụng, nhi tử cũng vô dụng, cuộc đời này của mình thật sự là mệnh khổ.
     
Trần A Phúc xua đuổi bọn nhỏ đi trắc phòng chơi đùa, liền nói sự kiện kia cùng lão hầu gia, Sở Hầu gia, tam phu nhân.
     
Tam phu nhân kinh hãi kêu lên tiếng: "Hoàng bá phụ lúc nào thì dễ nói chuyện như vậy? Lại tứ hôn cho tiểu thập nhất cùng Yên Nhi!" Lại cười nói: "Nhưng mà, chỉ Yên Nhi cái tính tình thiện lương nhu nhược kia, cũng chỉ có gả cho tiểu thập nhất mới sẽ không bị ức hiếp."
     
Lão hầu gia lại không cao hứng như vậy, ông nhìn một chút nhi tử nhíu mày trầm mặc, thương yêu nói: "Hoàng thượng như thế, là đang lấy một loại phương thức khác đền bù tổn thất Sở gia chúng ta đi? Chao ôi, nữ nhân kia lại tang đức, con hiện tại cũng thoát khỏi không được ả..."
     
Sở Hầu gia thở dài một tiếng, nói: "Hiện tại, nữ nhân kia đã không làm gì được con. Chỉ là La thị đáng thương, nàng xuất gia nhiều năm như vậy, không biết còn phải lại chờ bao nhiêu năm. Con sợ, đợi lâu thêm nữa, cho dù con thoát khỏi Vinh Chiêu, La thị cũng không muốn hoàn tục ..."
     
Vừa nói đến đề tài này, tâm tình vài người lại nặng nề. Sở Lệnh Kỳ ngẫu nhiên sẽ có thư đến, nói hiện tại Bụi mặc dù ở Sở gia tại phủ Định Châu, nhưng cũng không an lòng, muốn hồi chỗ ở am ni cô. Sở Lệnh Kỳ cùng Thẩm thị tận tình khuyên giải, mới miễn cưỡng giữ được bà. Như chiến tranh phía nam vừa kết thúc, cho dù giữ nữa cũng giữ không được.
     
Mấy người lại hời hợt nói vài câu, liền đều về sân nhỏ từng người.
     
Mấy ngày nay, rất nhiều đại thần đều ào ào thượng sổ con, tố cáo Vinh Chiêu lại chiêu "Điểu đại tiên" hận, phải để người không hiền không đức lại không may mắn dạng này xuất gia, hoặc là trực tiếp cách chức làm thứ nhân. Nếu không, nếu như chiến sự phía nam bị nàng ta xui xẻo tới, chính là lợi bất cập hại. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Hoàng thượng tức đòi mạng, mặc dù chế trụ sổ con không phát, nhưng như vậy sổ con vẫn liên tục trình lên không ngừng. Hoàng thượng không còn cách nào, chỉ đành phải để cho Vinh Chiêu lại một lần nữa đi Báo Quốc tự ăn chay tụng kinh ba tháng. Thái hậu và hoàng hậu cũng hạ ý chỉ trách khiển trách nàng ta.
     
Trước một ngày Vinh Chiêu muốn đi, Sở Hầu gia phái người đưa tin đến cho Trần A Phúc, kêu nàng ngày mai đi phủ công chúa đưa tiễn Vinh Chiêu. Vinh Chiêu bây giờ còn là công chúa, vẫn là mẹ chồng trên danh nghĩa của Trần A Phúc, nhất định phải cho nàng ta thể diện xứng đáng.
     
Trần A Phúc oán thầm vài câu, cũng đành phải nhận mệnh đi.
     
Ngày hôm sau sau điểm tâm, Trần A Phúc liền đi phủ công chúa Vinh Chiêu. Đi đến chính viện, trông thấy trong sân bày biện rất nhiều rương hòm. Cho dù là đi chùa miếu, Vinh Chiêu cũng sẽ không ủy khuất chính mình.
     
Nàng vào chính phòng, gặp Vinh Chiêu mặc bối tử xa tanh màu lam thêu lá trúc, váy mã diện màu xanh ngọc, trên đầu chỉ cắm một cây trâm hoa sen ngọc bích, đang trầm mặt ngồi ở trên giường La Hán. Nàng ta mặc đồ này, là mất đi trắng trong thuần khiết. Trên mặt cũng tiều tụy nhiều, đã không còn ngông cuồng tự đại ngạo khí, ngay cả trang điểm cũng không.
     
Sở Hầu gia và Vinh Chiêu cùng nhau ngồi ở trên giường La Hán. Tiết Bảo Nghi hôm nay cũng trở về, còn lớn bụng, vị hôn phu Dương tam gia của nàng ta cũng bồi nàng ta trở về.
     
Phụ thân Dương tam gia là lễ bộ thị lang, nghe nói thu năm nay hắn cũng sẽ kết cục khảo cử nhân.
     
Dương tam gia cao lớn vững chãi, mi thanh mục tú, tướng mạo không tệ. Chẳng qua chỉ là ánh mắt hắn khiến người ta rất không thoải mái, Trần A Phúc vừa tiến đến liền thỉnh thoảng dùng con mắt liếc trộm nàng.
     
Trần A Phúc hành lễ cho Vinh Chiêu cùng Sở Hầu gia, liền ngồi ở mặt bên Sở Hầu gia. Đối diện nàng là Tiết Bảo Nghi cùng Dương tam gia, bọn họ ngồi ở mặt bên Vinh Chiêu.
     
Trần A Phúc dư quang chứng kiến ánh mắt bỉ ổi của Dương tam gia, tức không chịu nổi, lông mày đều nhíu lại.
     
Trần A Phúc trưởng tẩu, lại là thục nhân tam phẩm. Theo lý thuyết Tiết Bảo Nghi tuổi còn hơi nhỏ lại không có bất kỳ phong hào nào phải đến hành lễ cùng ngụy tẩu tử Trần A Phúc này, nhưng Tiết Bảo Nghi ỷ vào con gái công chúa không động, Trần A Phúc vốn cũng chán ghét nàng ta, cũng không để ý nàng ta.
     
Mấy người nói vài câu, Tiết Bảo Nghi là thật không nỡ xa Vinh Chiêu, còn lệ quang oánh oánh. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Vinh Chiêu cũng không liếc mắt nhìn Trần A Phúc một cái, càng không ngừng dặn dò Tiết Bảo Nghi, kêu nàng ta thời gian mang thai phải chú ý thân thể v.v. Lại gõ Dương tam gia, đừng tưởng rằng mình đi trong chùa liền thờ ơ khuê nữ của mình, không trông coi mình như thế nào, Tiết Bảo Nghi đều là cháu gái ngoại của Hoàng thượng. Dương tam gia bị hù dọa vội vàng gật đầu liên tục, lại không dám liếc trộm Trần A Phúc.
     
Sau đó, Vinh Chiêu cùng Sở Hầu gia liền đứng dậy đi ra ngoài, Sở Hầu gia sẽ bồi nàng ta đi trong chùa ở vài ngày.
     
Mấy người Trần A Phúc cùng Tiết Bảo Nghi đưa bọn hắn đến cửa chính viện. Nhìn không thấy cỗ kiệu bọn họ nữa, Trần A Phúc vừa muốn đi ngồi cỗ kiệu của mình, liền gặp Tiết Bảo Nghi đi tới, đưa tay liền đánh tới Trần A Phúc. Trong miệng còn mắng: "Tiện nhân không biết xấu hổ, nam nhân của mình vừa vắng mặt, liền muốn câu hán tử người khác."
     
Trần A Phúc giận dữ, thật sự là thượng bất chính, hạ tất loạn. Nàng một phen bắt lấy cổ tay Tiết Bảo Nghi, dùng sức xoay một chút, vặn vẹo đến Tiết Bảo Nghi kêu thảm thiết hai tiếng. Nếu như không nhìn nàng ta là phụ nữ có thai, Trần A Phúc sẽ đẩy một phen trên mặt đất.
     
Trần A Phúc mắng: "Lão nương không có cái yêu thích không biết xấu hổ kia, trước đến giờ không làm thủ đoạn câu người khác hán tử. Cũng không nhìn một chút cái đức hạnh kia nam nhân của mi, cho dù là nịnh bợ lão nương, lão nương đều chướng mắt." Trên tay lại dùng hai phần lực, mắng: "Nếu như lần sau mi còn dám trong miệng không sạch sẽ, xem ta thu thập mi như thế nào."
     
Sau đó đẩy, đẩy Tiết Bảo Nghi tới trên người Dương tam gia.

Hết chương 501.