Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 40: Đề Thân



"Đúng là khó có được." Thạch Vĩnh Ngôn đã thấy Bạch Đường từ ngoài cửa.

Có điều nàng rất cẩn thận bắt gà cảnh chứa trong bao bố, lúc này cũng đang xích chúng lại.

Thạch Vĩnh Ngôn xem như cũng có chút mắt nhìn: "Muội tính nuôi bọn chúng à?"

"Nếu đem đi hầm canh có phải là hơi lãng phí không?"

Thạch Vĩnh Ngôn nghe hai chữ hầm canh, khoé mắt giật một cái, con gà trống cũng theo đó mà rụt cổ lại.

Song hắn cũng không tiện phản bác Bạch Đường, đành gãi gãi cái ót, phụ hoạ nói theo: "Quả là có chút đáng tiếc."

Bạch Đường không định giấu điêm hai vị hàng xóm tốt này, chỉ vào chuồng gà vừa dựng xong: "Mới vừa về nhà, chúng nó ngược lại muốn giữ mạng, cho muội hai quả trứng này."

Thạch Vĩnh Ngôn hiểu ra, hèn gì nãy giờ nàng loay hoay dựng chuồng cho chúng, cũng để thuận tiện ấp trứng.

"Loài gà cảnh nãy có dã tính lớn, sẽ mổ người, muội nuôi nó thì cẩn thận một chút."

Thạch Vĩnh Ngôn cúi đầu lui xuống, rồi lại nhanh chóng ngẩng lên: "A Đường, còn những kẻ mồm mép kia, ta đã giải quyết xong rồi."

Bạch Đường gạt hết mấy suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu, cố gắng lên tiếng: "Ơ, Thạch Đầu ca, huynh đem mấy bà ấy..."

Thạch Vĩnh Ngôn cười cười: "Muội yên tâm, ta sẽ không động thủ với nữ nhân."

Bạch Đường lại cảm thấy nụ cười này quá hàm súc, nàng không phiên dịch nổi.

A Mai kéo Thạch Vĩnh Ngôn đi xuống, tham lam nhìn hai con gà cảnh: "Tỷ để ca ca lên núi, vậy có thể bắt một đôi như thế hay không?"

"Muội cho rằng dễ ăn thế à? Nói bắt là bắt!"

Thạch Vĩnh Ngôn không trực tiếp đối diện với Bạch Đường, tự nhiên cũng nói nhiều hơn.

"A Đường bắt được đấy thôi!"

"Đó gọi là có vận khí."

"Huynh không đi thì muội đi, muội sẽ đi tìm mỗi ngày."

Huynh muội hai người vừa tranh cãi vừa rút thang xuống, tiếng ầm ĩ cũng dần rời xa.

A Duyệt vẫn đứng đấy không rời, nháy mắt hỏi: "Đại tỷ, hai người đó trèo tường nhìn trộm chúng ta à?"

Bạch Đường nghe nàng hỏi thì á khẩu.

Sau một lát mới ấp úng trả lời: "Cũng không tính là nhìn lén, gọi là thuận tiện trò chuyện thôi."

"Nhưng đó là ca ca, chúng ta ở sau nhà làm gì đều bị hắn nhìn thấy thì không tốt lắm đâu."

Bạch Đường cũng không nói được là không tốt ở đâu, song lại cũng cảm thấy lời A Duyệt nói không sai.

Cũng chỉ nhân lúc có nàng ở đấy, huynh muội họ Thạch mới xuất hiện ở đầu tường, lần nào cũng là A Mai thăm dò trước, vừa tránh tai mắt vừa tránh chuyện lúng túng xảy đến.

"Nếu vậy thì lần sau tỷ sẽ đứng trước cửa nói chuyện với bọn họ."

"Mẫu thân dặn chúng ta không được nói chuyện với họ."

Thật khổ, thật khổ.

Bạch Đường nhíu đôi lông mày, tâm tình còn chưa buông lỏng lại thêm phát sầu.

Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, động tĩnh rất lớn, lại còn lớn giọng hô: "Bạch tẩu tẩu có ở nhà không? Việc tốt đây, Bạch tẩu tẩu."

Bạch Đường lập tức nhận ra là giọng của Hồ thị, Thạch Đầu ca vừa nói đã giải quyết xong vấn đề thì Hồ thị liền đến nhà, nhưng đây nhất định không phải tư thế thỉnh roi nhận tội.

Hồ thị lớn lối một lát, giọng nói càng lúc càng vui mừng, giống như vừa nhặt được bạc trước cổng Bạch gia.

"A Duyệt, sao không mở cửa đi con?" Từ thị trong phòng hỏi vọng ra.

"Đến đây, đến đây." A Duyệt dĩ nhiên biết Hồ thị, người này đã đi nói xấu đại tỷ khắp thôn, có tận hai lần nàng muốn ném bùn vào mặt bà ta.

Lần trước, đại tỷ cực kỳ oai phong, đuổi đánh Hồ thị, sao bà ta còn dám bước tới cửa chứ.

Nàng không tình nguyện tiến lên mở cửa, thậm chí còn muốn ngăn cản: "Tẩu tẩu tìm mẫu thân có chuyện gì sao?"

"Chuyện tốt đó, chuyện tốt đó." Hồ thị căn bản không để mắt A Duyệt, hất nàng sang một bên rồi quyết đoán đi thẳng vào nhà. "Nghe ta nói này, Bạch tẩu tẩu, cả nhà cơm nước xong xuôi rồi sao?"

Bạch Đường đứng ở sau nhà nghe được rõ radng, nàng quả quyết xé hai miếng vải, buộc chặt hai cái miệng của đôi gà cảnh, còn thắt thành nơ bướm.

Hai con gà cảnh ngơ ngác nhìn nàng, đôi mắt tròn xoe như hạt đậu xanh.

"Là ta sợ các ngươi lên tiếng thôi, có vài người xấu đến nhà, một lát ta sẽ thả các ngươi."

Bạch Đường sợ Từ thị ăn thiệt, định đi ra ngoài trợ trận.

Vừa bước ra, nàng liền thấy Hồ thị thân mật lôi kéo cánh tay Từ thị, sắc mặt Từ thị lại rất bình tĩnh, giống như trước kia chưa từng phát sinh chuyện gì.

"Này, A Đường ra tới rồi, sau khi trổ mã đúng là đẹp mắt, trong số cô nương làng này, luận về tướng mạo hay nhân phẩm thì A Đường quả thật là đứng nhất nhì."

Bạch Đường lặng lẽ tụng kinh trong lòng, vô sự mà ân cần thì ắt hẳn không có chuyện tốt.

"Trước hết khoan khen ngợi nó, hiện tại là chuyện khẩn cấp gì, phụ thân nó còn đang bị thương ở chân, vẫn chưa thể rời đi được."

Hồ thị vẫn tươi cười không dứt, giống như không nghe ra được vẻ lãnh đạm trong lời nói của Từ thị: "Hôm qua, ta đột nhiên nhớ ra A Đường đã đến tuổi cập kê, cũng nên chọn một nhà tốt, ta đến đây chính là thương lượng chuyện này với Bạch tẩu tẩu."

Từ thị còn chưa kịp đáp lời, Hồ thị lại vội vàng luyên thuyên: "Bên nhà mẫu thân ta có một chất tử, tướng mạo đều tốt, trong nhà còn có tầm mười mẫu ruộng, năm nay mười tám, Bạch tẩu tẩu nghĩ xem, có muốn mối hôn sự này không."

Trước đó Bạch Đường cũng đã đoán ra ý đồ của Hồ thị, giờ nghe bà ấy thẳng thừng đề cập, nàng day day cánh môi.

Thạch Đầu ca nói rõ là đã giải quyết xong, hoá ra là giải quyết thế này, cho Hồ thị là kẻ đi rêu rao phẩm hạnh Bạch Đường không đoan chính ở khắp làng trên xóm dưới, giờ tự bà lại đến cửa cầu thân, đối tượng còn là chất tử của Hồ thị.

Vả lại, Hồ thị đã lên tiếng từ ngoài cửa, mối hôn sự này mặc kệ có được hay không thì lời đồn cũng sẽ tự sụp đổ.

Nếu phẩm hạnh Bạch Đường không tốt, Hồ thị sao dám đề thân cho chất tử?

Từ thị quay đầu nhìn Bạch Đường một chút: "Đại tỷ nhi, con ra sau nhà lấy thêm nước, lau mình cho phụ thân con đi."

Bạch Đường hiểu ra, bà cố tình muốn nàng tránh mặt.

Nàng không nói lời nào, cúi đầu bước ra sau nhà, liền thấy A Duyệt vụng trộm nấp ngoài cửa, áp tai nghe ngóng bên trong.

Cũng được, A Duyệt có trí nhớ tốt, nghe được không quên một chữ nào.

Nàng đi thẳng ra sau nhà, không nhịn được mà cong cong khoé môi, người nói xấu nàng không chỉ có Hồ thị mà còn có tức phụ nhà Lý trưởng thôn, không lẽ cũng dùng cùng một chiêu này.

Mặc kệ Thạch Vĩnh Ngôn làm thế nào, phương pháp xử lý vấn đề của hắn tốt hơn Bạch Đường nghĩ nhiều.

Nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm, cửa nhà lại bị người khác đập vang.

"Bạch tẩu tẩu, Bạch thúc có nhà không đấy?"

Được rồi, nói đến liền đến, tức phụ nhà Lý trưởng thôn cũng nhân ngày lành tháng tốt mà đến nhà.

Nếu không phải mẫu thân bảo nàng lánh mặt sau nhà, Bạch Được thật sự muốn ra ngoài nhìn xem thời điểm hai người này đối mặt là tiết mục đặc sắc thế nào!

Lần này A Duyệt cũng không đợi Từ thị gọi, liền vội vàng chạy vụt ra, trực tiếp mở cửa nhà, cho người tiến vào.

Bạch Đường nhận ra bên ngoài rất lớn tiếng, nàng ở sau nhà cũng có thể nghe thấy, tình huống này cũng tốt, nàng khom lưng chăm chút cho mấy loại thảo dược, lại lùa gà mái vào chuồng.

Còn gà trống thì vẫn giữ bên ngoài, chúng vẫn có thể nhìn thấy lẫn nhau, cũng không gọi là quá khổ sở.