Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 41: Định Thân



"Bạch tẩu tẩu, ban đầu ta định ngày mai mới đến, giờ trời cũng tối rồi, nhưng nếu chuyện này không nói hôm nay thì ta lại ngủ không yên."

Loại nhiệt tình này có thể nhóm luôn bếp lò nữa.

Khoé miệng Bạch Đường cong lên, nghĩ đến sắc mặt của mẫu thân khi nãy, thật giống như bảng pha màu.

Muôn hồng nghìn tía, sắc màu gì cũng có.

"Là ta đến trước, Bạch tẩu tẩu đang cùng ta bàn chuyện quan trọng." Hồ thị cũng không cam lòng yếu thế.

"Ta vẫn chưa mở miệng, sao ngươi biết chuyện ta nói không phải trọng yếu?"

"Sự tình gì cũng phải có trước có sau chứ!"

"Bạch tẩu tẩu còn chưa lên tiếng, ngươi là người ngoài, ở Bạch gia lại ồn ào làm gì, cả làng này ai cũng biết ngươi to mồm rồi, còn đến nhà khác khoe khoang sao?"

"Ngưoi, ngươi!" Hồ thị tức điên lên, song dù sao cũng là tức phụ Lý gia, bà cũng không thể nói lời quá đáng.

Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, không thể tuỳ tiện đắc tội trưởng thôn.

"Bạch tẩu tẩu, nay ta tới để mai mối cho Đại tỷ nhi nhà bà, đây là một mối hôn sự tốt, ta ngẫm lại thấy đều là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."

Bạch Đường không nghe được Từ thị nói gì, hai vị này là khách không mời mà đến, cứ ở đó so miệng lưỡi, so hôn sự, nói đến thiệt xán liên hoa[1].

[1] Thiệt xán liên hoa (舌灿莲花): Theo điển cố "thiệt xán liên hoa" xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng. Sau này cụm từ "thiệt xán liên hoa" hay "lưỡi sáng hoa sen" được dùng để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.

Cứ mỗi lần Hồ thị nói chất tử nhà mẫu thân bà ta tốt thế nào, La thị lập tức nâng lên một bậc, nhà này mười mẫu ruộng tốt, nhà kia ba gian viện tử, nhà này trải qua tư thục, nhà kia đã đậu tú tài.

Hoá ra sự ưu tú của nam nhân không phải dựa vào chăm chỉ hay cố gắng, mà dựa vào miệng lưỡi vài người.

Đợi tới khi bọn họ mồm mép tới mức không ai so bì được, Bạch Đường mới đến bên giếng, nhìn tướng mạo đang phản chiếu dưới nước.

Chỉ là một thôn nữ, có thể đáng giá để hai bà mối kiệt xuất từ hai nhà ưu tú đến đây giành giật sao?

Nàng xoay chuyển ánh mắt, thấy A Duyệt rón rén bước đến.

A Duyệt đến bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Đại tỷ, đại tỷ, mẫu thân bị kẹp ở giữa, không nói được lời nào."

"Bọn họ đang nói gì vậy?"

"Muốn mai mối cho tỷ tỷ."

"Muội cảm thấy có người tốt đến vậy không?"

"Nếu có người tốt, sao họ không giữ lại cho khuê nữ nhà mình, vô cớ để chúng ta hưởng lợi?"

A Duyệt im ắng rồi khẳng định chắc nịch: "Đại tỷ, tỷ đừng lo lắng, muội thấy mẫu thân không để tâm tới bọn họ đâu."

"Tỷ thấy không giống như là làm mối, mà giống đánh tiếng thì hơn."

Sợ hàng xóm nghe không rõ, sợ giọng mình bị người kia dìm đi.

Bạch Nham cũng nằm trong phòng thật lâu, bỗng dưng lại ho một trận kịch liệt, khiến hai người ngoài kia cũng phải dừng miệng.

"Không phải Bạch thúc ngã gãy chân sao, sao lại ho nhiều thế?"

Hồ thị hoài nghi hỏi, chỉ hận không thể xông vào phòng xem rõ ngọn ngành.

"Hẳn là còn mang bệnh khác nữa rồi."

Chậc chậc chậc, Bạch Đường cùng A Duyệt liền chậc lưỡi, Lý bảo trưởng là người tốt, nhưng tức phụ nhà này quả thực khó coi.

"Mẫu thân nó ơi, gọi hai vị bà mối vào đây, ta có lời muốn nói." Dù sao Bạch Nham cũng là gia chủ, giọng nói không lớn nhưng vẫn đủ trấn nữ nhân.

"A Duyệt, muội đi nghe thử phụ thân nói cái gì." Bạch Đường đẩy một cái. "Nhanh lên."

Giọng phụ thân không lớn, nếu bỏ sót một hai câu quan trọng cũng không tốt lắm.

A Duyệt đi thẳng đến góc tường dưới bệ cửa sổ trước phòng, đó là một vị trí tốt, vừa có thể nghe được rõ ràng vừa không sợ bị phát hiện.

Vừa mới khua môi múa mép không dứt, sự yên tĩnh hiện tại của Bạch gia lại có chút cổ quái.

Bạch Đường biết những gì phụ thân nói trong phòng đều rất quan trọng, giọng ông rất thấp nhưng có phân lượng, song nàng không nghe được gì, chỉ có thể lo lắng suông, đợi A Duyệt trở về nói lại.

Một lát sau, Từ thị tiễn hai bà mối ra cửa.

"Những lời Bạch thúc nói là thật sao?" La thị đến cổng, còn nhiều chuyện hỏi thêm một câu.

Từ thị nhẹ giọng đáp: "Chuyện này sao có thể nói bừa được."

"Cũng thật là không khéo quá rồi." Hồ thị tiếp lời.

Rốt cuộc phụ thân đã nói gì, Bạch Đường càng lúc càng hiếu kì!

Từ thị tiễn hai người đi, đóng chặt cửa sân, đi vào nhà nói chuyện cùng Bạch Nham.

A Duyệt nhanh chóng chạy về, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, rõ ràng đã nghe được sự tình quan trọng.

"Phụ thân nói cái gì?" Bạch Đường gấp gáp hỏi.

"Phụ thân nói, đại tỷ đã sớm định thân với người ta, không cần hai vị hao tâm tổn trí."

A Duyệt có vẻ cũng không quá tin tưởng lắm, chần chừ hỏi: "Đại tỷ, tỷ có định thân với ai sao, sao phụ mẫu chưa từng nhắc qua, muội không biết đấy."

"Tỷ cũng không biết!" Chuyện này cũng ngoài dự liệu của Bạch Đường.

Phụ thân là vì ứng phó qua loa với bọn họ mới cố ý nói vậy sao?

Thế nhưng từ trước đến nay, phụ thân nàng là người có sao nói vậy, hẳn sẽ không dùng chuyện này để kiếm cớ lung tung.

"Muội thấy sắc mặt của mẫu thân cũng quái lạ." A Duyệt sờ sờ mặt. "Không lẽ mẫu thân cũng không biết?"

Bạch Đường nuốt nước bọt: "Phụ thân còn nói gì nữa không?"

"Phụ thân chỉ nói vậy, còn lại đều là lời khách sáo, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng tốt lành gì, sao lại phải nhiều lời, giọng phụ thân cũng nhỏ, sau đó liền bảo mẫu thân tiễn khách."

Cũng phải, nếu đã đính hôn, thì cho dù điều kiện có tốt thế nào cũng không thể suy nghĩ.

Khoan nói tới những điều kiện mà hai người Hồ thị nhắc đến là thật hay giả, song câu nói của phụ thân nhất định là thật.

Nàng đã đính hôn, mà chính nàng cũng không biết rõ.

Là đính hôn cho ai, là ai?

Bạch Đường còn tưởng rằng mình đã quen với nơi này, gặp chuyện gì cũng có thể giữ được bình tĩnh, song nhắc đến hôn nhân đại sự, nàng vẫn khó mà bình tĩnh được, thà rằng phụ thân nói không muốn nàng lấy chồng, để nàng ở đây phụng dưỡng người nhà, nàng cũng thấy không kinh thiên động địa như hiện tại.

"Đại tỷ, nếu không hay tỷ hỏi phụ thân thử xem, rốt cuộc là nhà nào, trong lòng tỷ cũng đỡ gút mắc."

Chuyện này làm sao mà mở miệng được? Bạch Đường lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, một người dù thông minh cũng có lúc không tự chủ trương được, nàng đâu thể vọt thẳng vào phòng, thẳng thừng chất vấn, nếu không có gì thì quên đi.

Nếu là thật thì, nếu thật sự có chuyện định thân!

Bạch Đường càng nghĩ càng sợ, ngay lúc bản thân không rõ đầu cua tai nheo, cứ thế mà nửa đời sau đã có chủ rồi?

Nàng cứ thế sống mắt mù tai điếc, rồi đợi đến tuổi cập kê, chuẩn bị lấy chồng...

Có một số việc tốt nhất đừng nghĩ, càng nghĩ lại càng sợ!

"Đại tỷ, đại tỷ." Trong lòng A Duyệt cũng không thoải mái, giống như vật sở hữu mình yêu nhất bỗng bị cướp mất, về sau còn phải gọi người này là tỷ phu, mà vốn dĩ nàng chưa từng nghe ai nhắc đến.

Thấy Bạch Đường không động đậy, A Duyệt càng khó chịu hơn.

"Đại tỷ, phụ thân thật sự nói như vậy, hay chúng ta cùng đi hỏi phụ thân?"

Bạch Đường suy nghĩ, thật sự không thể không hỏi, nếu không thì ăn không ngon, ngủ không yên.

Không chừng đêm nay còn gặp ác mộng.

+

"Được, tỷ đi hỏi phụ thân, muội còn nhỏ, đừng bận tâm những việc này."

"Đại tỷ, vừa rồi tỷ còn nói muội không còn là tiểu hài tử."

Đại tỷ nhìn sắc mặt Bạch Đường rất khả nghi, dò hỏi: "Đại tỷ, tỷ xấu hổ sao?"

Loại tâm trạng này rõ là thẹn quá hoá giận, Bạch Đường hừ một tiếng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng về phòng phụ mẫu.