Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 51: Cửu phụng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phần thưởng dành cho Bạch Nguyệt Hồ tiên sinh sau khi đạt giải nhất trong cuộc thi kể chuyện ma có ngay trong ngày hôm sau, đó chính là một cái bánh kem do đích thân Lục Thanh Tửu làm.

Bởi vì quá trình làm bánh kem tương đối rườm rà, cho nên ngày thường Lục Thanh Tửu rất ít khi làm. Dù sao mùa đông này cũng nhàn rỗi, Lục Thanh Tửu liền dứt khoát chuyển chậu than vào trong phòng bếp, sau đó làm một cái bánh kem lớn có màu tuyết trắng cho cả nhà làm điểm tâm ngọt. Mặt trên bánh kem còn trang trí thêm anh đào và cam đóng hộp, Lục Thanh Tửu còn dùng chocolate hòa tan viết lên trên mặt dòng chữ “Danh hiệu đệ nhất” tỏ vẻ cổ vũ cho câu chuyện kinh dị của Bạch Nguyệt Hồ.

Tuy rằng là lần đầu tiên làm, hơn nữa bởi vì cúp điện cũng không có cách nào sử dụng lò nướng, Lục Thanh Tửu dứt khoát dùng than lửa nướng bánh kem, đương nhiên, bề ngoài cũng chênh lệch không ít so với bánh kem nướng ở trong lò nướng, cơ mà khi phết lớp kem màu trắng tuyết bên ngoài thì trông cũng khác mấy, phía trên mặt của bánh kem được trang trí trái cây cùng một ít mảnh vụn chocolate. Bạch Nguyệt Hồ cầm dao nửa ngày cũng không xuống tay được, thử trái thử phải cuối cùng lại đưa dao cho Lục Thanh Tửu, nói: ‘’Cậu cắt đi.”

Lục Thanh Tửu cười nói: “Trước kia chưa từng ăn sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Chưa từng.” Hắn nói xong dường như cảm thấy có chút mất mặt, vì thế tạm dừng một lát bổ sung nói, “Nhưng đã từng thấy rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Thấy ở đâu?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tủ kính thủy tinh, phải cần tiền, nhưng tôi không có tiền.”

Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười, cũng vì Bạch Nguyệt Hồ có thể nói chuyện không có tiền ra một cách thản nhiên như vậy, cậu vừa cảm thấy buồn cười đồng thời lại có chút chua xót. Xem ra Bạch Nguyệt Hồ cũng cảm thấy hứng thú đối với đồ ăn của con người, chẳng qua vì túi trống trơn, cho nên cũng chẳng ăn được thứ gì, chỉ có thể nhạt nhẽo mà đứng ở bên cạnh nhìn……

Lục Thanh Tửu cầm dao lên, cắt cho chính mình một miếng nhỏ trước, sau đó trực tiếp cắt chiếc bánh còn lại thành hai phần, cho Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm mỗi người một nửa.

Tính tình của Doãn Tầm còn hơi trẻ con, cậu ta cầm lấy cái muỗng múc bánh kem liên tục không ngừng cho vào miệng mình, kem màu trắng dính đầy cả miệng. Bạch Nguyệt Hồ ăn cái gì cũng đều là một dáng vẻ ưu nhã, hoàn toàn nhìn không ra hắn là người có sức ăn lớn như vậy.

Hai người ăn hết toàn bộ bánh kem, đều lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Tại mùa đông rét lạnh, chỉ có điểm tâm ngọt ngon lành mới có thể an ủi linh hồn cô đơn của bọn họ. Lục Thanh Tửu nhàn rỗi không có việc gì làm, lại bắt đầu thử nghiệm các điểm tâm ngọt khác nhau, nhưng chuyện tương đối phiền phức chính là nơi này của bọn họ đã cúp điện, rất nhiều đồ ngọt cần phải có lò nướng mới có thể làm được.

Đêm qua đã rơi một trận tuyết lớn, đến buổi sáng mới dừng lại, khi đi ra ngoài tuyết đã đọng tới đầu gối. Vì phòng ngừa chuồng gà bị đè sụp, cho nên sáng sớm mỗi ngày Bạch Nguyệt Hồ đều sẽ đi ra ngoài sân dọn tuyết một chút. Lục Thanh Tửu nhìn thấy hôm nay trời trong thì liền cầm túi kẹo thạch trái cây đi thăm xe vận tải nhỏ, thuận tiện giúp xe vận tải nhỏ rửa sạch tuyết đọng ở trên người một chút.

Xe vận tải nhỏ vui vẻ bấm kèn bíp bíp.

Trong thôn đã hoàn toàn biến thành một thế giới màu trắng xám, nâng mắt nhìn lên, khi nhìn lâu quá đôi mắt sẽ cảm thấy hơi nhức. Lục Thanh Tửu thấy thời tiết hôm nay cũng không tệ, có chút ánh sáng mặt trời, cho nên cậu liền lấy một cái kính râm từ trong nhà ra, sau khi bọc chính mình thành một quả bóng nhỏ thì mang ủng đi một vòng thôn.

Điều tương đối kỳ quái chính là, trong thôn Thủy Phủ này lại chẳng thấy một bóng người nào cả, tất cả đều ẩn ở trong nhà, ngay cả một dấu vết hoạt động cơ bản của thời gian gần đây cũng không có. Lục Thanh Tửu từ nhà đi đến đầu thôn, cũng không thấy một người nào, Doãn Tầm đi theo sau Lục Thanh Tửu, nói: “Tiểu Tửu này, tối nay chúng ta ăn gì thế?” Đây là vấn đề mà mỗi ngày cậu ta quan tâm nhất.

Lục Thanh Tửu nói: “Gì cũng được, mùa đông năm rồi cậu trải qua như thế nào hử?”

Doãn Tầm hít hít mũi: “Cũng không khác ngày bình thường là mấy, thật ra mùa đông có thể ăn được rất nhiều thứ, đặc biệt là ở trên núi đó.”

Lục Thanh Tửu: “Ví dụ như?”

Doãn Tầm nói: “Động vật ngủ đông nè, rồi rắn linh tinh này nọ, thịt rắn ăn cũng khá ngon, chỉ có điều tôi không biết làm nó thế nào thôi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Rắn thì thôi đi, dù sao cũng là động vật hoang dã, có nhiều vi khuẩn, muốn ăn thì vẫn nên nuôi……” Cậu nhớ tới gì đó, “Chờ đầu xuân, tôi đi đến thị trấn mua mấy củ sen, làm ngó sen cho hai người ăn.”

Bởi vì thôn Thủy Phủ không có nước, cho nên cũng không có thói quen ăn ngó sen gì, còn Lục Thanh Tửu sau khi lớn lên đi đến thành phố mới là lần đầu tiên được nếm thử được mùi vị của ngó sen. Cậu rất thích loại đồ ăn này, ăn vào miệng rất giòn có thể làm rau trộn, hầm cùng xương sườn cũng sẽ vô cùng ngon miệng.

“Được đó.” Doãn Tầm nói, “Tôi chưa từng ăn qua bao giờ.”

Hai người vừa đi thẳng về phía trước, vừa thảo luận những thứ mà Doãn Tầm còn chưa được ăn qua, bất tri bất giác liền ra khỏi thôn đi luôn đến chân núi.

Trên núi cũng là một mảnh trắng đến lóa mắt, ngoại trừ mấy cây xanh mọc linh tinh ở ngoài, đa số cây cối đều đã rụng hết lá, trên thân cây trụi lủi bao trùm lên lớp tuyết thật dày. Điều thú vị chính là những phiến lá phía trên trong mấy bụi cây thấp bé bao phủ một lớp băng tinh trong suốt, trông rất giống như thủy tinh, tinh khiết lại đẹp mắt.

Cảnh sắc này khiến Lục Thanh Tửu nhớ đến ký ức thời thơ ấu, lúc này lại được nhìn thấy lại thêm một lần nữa thì có hơi chút bùi ngùi. Khi đó, vào những ngày mùa đông cậu và Doãn Tầm rất thích chạy lên núi. Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng vẫn có một ít cây trồng sinh trưởng vào mùa đông, ví dụ như Lục Thanh Tửu nhớ rõ trước kia bọn họ đã nhìn thấy một cây bưởi kết đầy những quả bưởi vàng óng ánh sau trận tuyết rơi, tuy rằng mùi vị của mấy quả bưởi này vừa chua lại vừa chát, nhưng đối với mấy đứa nhỏ thì đó là một sự mới mẻ.

Sau khi ngồi ở trong nhà vài ngày rồi đi ra ngoài một chuyến, khi hít vào một chút không khí trong lành như vậy liền cảm thấy vô cùng sảng khoái dễ chịu.

“Cậu có ngửi được mùi gì không?” Doãn Tầm đứng ở bên cạnh Lục Thanh Tửu, chợt đặt câu hỏi.

Lục Thanh Tửu mờ mịt quay đầu lại: “Mùi gì chứ?”

“Kỳ quái thật……” Doãn Tầm nói, “Hình như tôi chưa từng ngửi thấy mùi này bao giờ.” Làm Sơn Thần thôn Thủy Phủ, Doãn Tầm có thể nói là đều nắm rõ như lòng bàn tay tất cả cành cây ngọn cỏ ở trên núi này, nhưng trước nay cậu ta lại chưa từng ngửi thấy mùi này. Mùi này có chút thơm, nhưng lại mang theo một chút vị tanh nhàn nhạt, hỗn hợp hòa vào nhau khiến cho cậu ta cảm thấy có chút bất an.

“Tôi có ngửi thấy mùi gì đâu.” Lục Thanh Tửu không ngửi được mùi hương như lời Doãn Tầm nói, bởi vì thời tiết quá lạnh nên cậu đeo khẩu trang rất dày, cậu đưa tay kéo khẩu trang xuống, hít hít mũi, vẫn không ngửi thấy được mùi gì cả.

“Chúng ta trở về thôi.” Doãn Tầm nôn nóng lên, “Trở về nhanh lên.”

Tuy rằng Lục Thanh Tửu không rõ tại sao Doãn Tầm lại đột nhiên nói như vậy, nhưng vẫn đồng ý đề nghị của Doãn Tầm, dù sao cậu cũng là con người, tuy rằng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít thứ người bình thường không nhìn thấy được, nhưng vẫn không thể bằng với sự bén nhạy của Doãn Tầm.

Doãn Tầm nói: “Nhanh lên!” Tuy rằng cậu ta không nhìn thấy cái gì cả, nhưng bản năng lại điên cuồng kéo vang cảnh báo —— có thứ gì đó đang tới, có thứ gì đó đáng sợ đang sắp tới đây ——

Đi theo phía sau Doãn Tầm đang hoảng sợ, Lục Thanh Tửu chạy vội ở trên mặt tuyết. Nhưng tuyết đọng thật dày khiến cho động tác tăng tốc của bọn họ càng thêm khó khăn, đại khái khi chạy được gần một nửa, còn khoảng nửa đường nữa mới đến nhà, Lục Thanh Tửu bị cục đá trên nền tuyết làm cho trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.

“Thanh Tửu!!” Doãn Tầm hoảng sợ kêu lên, cậu ta nói, “Mau đứng lên ——”

Lục Thanh Tửu thở dồn dập, lúc này sự chênh lệch về thể lực của nhân loại cùng phi nhân loại hoàn toàn hiện ra, cậu mặc thật sự quá dày, lớp tuyết đọng dưới chân hãm sâu xuống, sau khi dùng hết sức lực chạy nhanh, một lượng lớn không khí lạnh băng dũng mãnh tràn vào trong phổi, khiến hô hấp cậu trở nên khó khăn.

“Phù phù phù……” Thở hổn hển từng hơi từng hơi một, Lục Thanh Tửu ngã ngồi trên mặt đất thì chợt cảm thấy có một bóng ma chậm rãi bao phủ ở trên đỉnh đầu của mình, lúc ban đầu cậu còn tưởng là trời tối, nhưng rất nhanh đã phát giác ra manh mối khác từ trong ánh mắt hoảng sợ gần như tuyệt vọng của Doãn Tầm.

Lục Thanh Tửu ngẩng đầu thì thấy một con chim rất lớn, cậu thậm chí còn không thể dùng ngôn ngữ để hình dung ra độ lớn của nó, bởi vì chỉ là một cái đầu của nó thôi mà đã bao luôn cả một bầu trời trên đầu Lục Thanh Tửu rồi. Hoặc là nói…… thứ này hoàn toàn không phải là chim, bởi vì chẳng có con chim nào mà lại có đầu người như thế này.

Giờ khắc này, Lục Thanh Tửu rốt cuộc cũng đã ngửi được loại mùi vị mà Doãn Tầm vừa rồi miêu tả. Mùi tanh nồng nặc, mang theo một chút vị ngọt lành quái dị, hiển nhiên nguồn gốc của thứ mùi này chính là ở phía trên đỉnh đầu của cậu, con quái vật khổng lồ đáng sợ kia.

Doãn Tầm nói: “Thanh Tửu ——” Cậu ta xoay người, muốn bổ nhào vào bên cạnh của Lục Thanh Tửu, nhưng mà đã quá muộn, bên cạnh Lục Thanh Tửu bỗng có một cơn gió quét qua, cậu cảm thấy cơ thể của mình căng thẳng, như là bị thứ gì đó quắp lấy eo, ngay sau đó cả người bay lên không trung, cứ vậy bị mang ra khỏi mặt đất.

“Lục Thanh Tửu!!!” Doãn Tầm ngồi dưới đất muốn bắt lấy Lục Thanh Tửu đã bay lên, nhưng cậu ta chỉ là một Sơn Thần nho nhỏ mà thôi, không có cánh, cũng không thể bay được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn thân của mình bị con chim quái vật khổng lồ kia quắp bay đi.

Con chim khổng lồ phát ra tiếng cười quái dị, nhẹ nhàng vỗ cánh, trên mặt đất liền nổi lên trận gió thật lớn, Doãn Tầm chỉ có thể gắt gao nằm ụp ở trên mặt đất mới không thể bị gió cuốn đi, chờ cho đến khi trận gió lớn kết thúc thì trên bầu trời đã không thấy con chim lớn và bóng dáng của Lục Thanh Tửu đâu nữa.

Doãn Tầm chật vật giãy giụa ra khỏi đóng tuyết đọng, giày trên chân cậu ta đã bị rơi mất một chiếc, nhưng cũng không quan tâm chuyện này, vội vàng chạy về nhà.

“Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ, có chuyện lớn rồi!! Lục Thanh Tửu bị thứ kỳ quái bắt đi rồi——” Doãn Tầm về tới nhà thì thấy Bạch Nguyệt Hồ đang đứng ở trong sân, vội vàng nói chuyện này cho hắn nghe.

Bạch Nguyệt Hồ nghe vậy dừng lại động tác trên tay, nhíu mày nói: “Các cậu đi lên núi sao?”

Doãn Tầm nói: “Không có, chúng ta chỉ dạo một vòng ở dưới chân núi.” Trái tim cậu ta kinh hoàng, trong đầu đều là một tràn những suy nghĩ đáng sợ, trông con chim khổng lồ lúc nãy cũng chẳng phải thứ lương thiện gì, Lục Thanh Tửu cứ bị bắt đi như vậy, có thể sẽ bị hay không……

Ai ngờ sau khi Bạch Nguyệt Hồ nghe xong thì cũng không thấy căng thẳng gì cả, gật gật đầu nói một câu biết rồi.

“Thanh Tửu sẽ không có việc gì đúng không?” Doãn Tầm nói, “Có khi nào con chim kia sẽ nhai cậu ấy luôn không?”

“Không đâu.” Bạch Nguyệt Hồ trả lời, “Cô ta muốn ăn đã sớm ăn rồi, cần gì phải quắp Lục Thanh Tửu đi, để tôi qua đó xem xem.”

Doãn Tầm nói: “Được……”

Trên người Bạch Nguyệt Hồ nổi lên một tầng sương đen, ngay sau đó biến mất ở trước mắt Doãn Tầm, trong sân trống rỗng chỉ còn lại một mình Doãn Tầm. Cậu ta có chút mất mát ngồi ở trên nền tuyết, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, lại cảm thấy sự bất lực của chính mình thêm một lần nữa.

Lại nói về Lục Thanh Tửu sau khi bị bắt thì trực tiếp bị đưa lên trên nghìn dặm bầu trời, cậu nhìn thấy càng ngày càng cách xa mặt đất, không khỏi cảm khái may mà bản thân không bị chứng sợ độ cao, nếu không….có thể đã sớm bị ngất ngay tại chỗ luôn rồi.

Bao lấy cơ thể của cậu là một mảnh lông chim trắng tinh, lông chim này giam cầm cả người cậu lại, cũng không thể nhúc nhích được. Nếu không thể cử động, Lục Thanh Tửu liền quan sát tình huống xung quanh.

Cậu phát hiện hình như mình đã không còn ở thôn Thủy Phủ nữa, tuy rằng cảnh vật trên mặt đất rất mơ hồ, nhưng cũng có thể nhìn ra là một mảnh đại dương mênh mông, bên trong biển hình như còn có một số đảo nhỏ linh tinh—— hoàn toàn khác với thôn Thủy Phủ không có nước kia.

Phía trên những tầng mây, vốn nên có gió rất lớn, chỉ là lông chim giúp Lục Thanh Tửu cản lại phần nào đó, lúc này cậu bị bọc rất chặt, ngồi ở trên một cái móng vuốt rất lớn của con chim.

Móng vuốt của con chim này rất lớn, lớn đến nổi Lục Thanh Tửu nghi ngờ nếu bản thân ở trên đây chạy vài phút cũng không thấy nổi cái rìa của nó ở đâu.

Con chim này muốn làm gì? Muốn đưa cậu đi đâu? Chẳng lẽ là muốn ăn cậu sao? Đầu óc Lục Thanh Tửu tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu cảm thấy con chim này cưỡng ép mang cậu đi, hình như cũng không có ác ý gì, dù sao đối với nó mà nói cậu chẳng qua chỉ là một con kiến thuận tay cũng có thể nghiền chết mà thôi.

Con chim lớn vỗ cánh, mang Lục Thanh Tửu hướng về phía trung tâm biển, theo nó đi sâu vào, Lục Thanh Tửu chú ý thấy trên mặt đất xuất hiện một hòn đảo nhỏ rất lớn, trên hòn đảo nhỏ này rỗng tuếch, chỉ có một bờ cát màu vàng cùng với đá lởm chởm lộn xộn.

Độ cao của chuyến bay con chim lớn bắt đầu giảm xuống, Lục Thanh Tửu cảm nhận được gió thổi qua má của mình, thổi đến mức cậu chỉ có thể nhắm chặt mắt.

Chờ đến khi gió bắt đầu yếu đi, Lục Thanh Tửu mới gian nan mới mở mắt ra, cậu thấy mình bị đặt ở trên bờ cát mềm mại, khi vừa mở mắt đã bị cái mặt chà bá trước mặt làm cho sợ hãi.

“Cậu tỉnh rồi à?”

“Cậu tỉnh rồi sao?”

“Cậu tỉnh rồi hả?”

……

Hết tiếng này đến tiếng khác hỏi thăm, hỏi đến nổi khiến cả người Lục Thanh Tửu cũng ngơ ngác, chỉ thấy ở trước mặt cậu xuất hiện chín gương mặt không giống nhau. Này thì có mặt đàn ông với phụ nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có mặt đứa bé chỉ mới có bảy tám tuổi. Lục Thanh Tửu phản xạ có điều kiện muốn lùi về phía sau, lại cảm giác thân thể của mình vẫn bị lông chim bọc chặt chẽ không thể nhúc nhích được tí nào.

“Mấy đứa bây câm hết cho tao coi!” Trong đó có một cô gái trông cực xinh đẹp ở chính giữa các khuôn mặt phát ra một tiếng gầm rú tức giận, những cái mặt khác nghe tiếng tức giận thì đều ngoan ngoãn ngậm miệng, mọi ánh mắt đều hướng về phía mặt cô gái, chờ đợi ra lệnh.

“Chú em tên Lục Thanh Tửu, đúng không?” Cô gái với khuôn mặt quyến rũ, khiến người khác chú ý nhiều nhất chính là đôi môi đỏ mọng như được tô lên kia, đôi mắt quyến rũ như tơ, dáng vẻ ngược lại có mấy phần mê hoặc người—— nếu không phải cái đầu đang mọc trên thân một con chim thì đúng thật là sẽ cảm giác có hơi lừa tình đấy.

“Đúng rồi.” Lục Thanh Tửu khô cằn trả lời, “Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”

“Là thế này.” Cô gái giải thích, “Tôi tìm cậu có một số việc……”

Lục Thanh Tửu nói: “Vậy, là chuyện gì thế?”

Cô gái nhẹ nhàng nói: “Tôi đã sớm nghe danh tiếng của cậu, chỉ là muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút.”

Lục Thanh Tửu nghĩ thầm sao danh tiếng của tôi lại bay đến đây luôn thế, cơ mà cậu không dám nói ra, sợ chọc bà chị này mà xù lông lên thì rất có thể sẽ nhai luôn mình cũng không biết chừng, cậu dùng một thái độ rất ư là thân thiện nói: “Cô cứ nói đi ạ.”

Cô gái nói: “Tôi bắt được một thứ, đang muốn đổi cách ăn khác, cậu có thể giúp tôi làm được không?”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu im lặng trong chốc lát, mới phản ứng lại ý của cô gái này là ý gì, khi đối mặt với con chim chà bá lửa giống như núi cao này, cậu cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy của mình, “Có thể cho tôi xem trước là thứ gì không?”

“Cho cậu ta xem, cho cậu ta xem nhanh lên!”

“Tốt quá, tốt quá rồi, tôi ăn ngán đến tận cổ luôn rồi này!”

“Huhuhu thật là cảm động mà, cậu ta quả thật là người tốt.”

Tám đầu khác mới vừa rồi còn yên tĩnh, hiện tại lại bắt đầu phát ra âm thanh ồn ào, cô gái kia không để ý đến bọn họ nữa mà vỗ cánh, nhìn Lục Thanh Tửu nói: “Cậu chờ tôi một chút.” Nói xong liền bay về phía bầu trời, trông dáng vẻ chắc là muốn đi lấy đồ đến.

Lông chim trên người Lục Thanh Tửu cũng được cởi bỏ, cuối cùng cậu cũng có thể cử động bình thường rồi, cô gái thân chim chín đầu này, quả thực đúng là có một sinh vật như vậy ở trong Sơn Hải Kinh. Đó là vị thần tên là Cửu Phụng* sống ở cực Bắc trong núi Thiên Quỹ. Nghe nói, nàng là tín ngưỡng của người dân nước Sở, là thần linh mà trong lòng mỗi người dân nước Sở sùng kính nhất.IMG_20210827_1841393cb63c46015c6f38a53600b41567004a-15750413384141228080862

(1)*Cửu Phụng

Lục Thanh Tửu bò dậy từ trên mặt đất, nhìn bốn phía, phát hiện bản thân đúng thật là ở trên một cái đảo hoang vắng. Nhiệt độ nơi này cao hơn bên ngoài rất nhiều, cậu mặc áo lông vũ trên người rất nhanh đã cảm thấy có chút nóng, vì vậy mà cởi áo khoác ở bên ngoài ra.

Điều duy nhất khiến Lục Thanh Tửu có chút bất đắc dĩ chính là, mặc dù cởi áo khoác ra nhưng áo len mặc bên trong vẫn khiến cậu nóng đến mức chảy mồ hôi ròng ròng, cậu ngồi ở trên bờ cát một lúc lâu, thậm chí cảm thấy nếu bản thân cứ ngồi đây như thế này mãi, thật sự sẽ có thể bị cảm nắng mất. Cuối cùng giữa lúc Lục Thanh Tửu đang phân vân nên chọn mặt mũi hay sinh mạng thì quyết định vẫn là lựa chọn sinh mạng, cậu cởi luôn lớp áo cuối cùng ra, cứ như vậy trần trụi nửa người trên.

Cũng may sau khi trở lại nông thôn cậu đã kiên trì vận động, tuy rằng cơ bụng không phải rất rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng không có dư thịt thừa mỡ linh tinh. Tuy rằng đã cởi áo ra, nhưng trên làn da lúa mạch của Lục Thanh Tửu rất nhanh đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng, vì tiết kiệm sức lực, cả người cậu nằm ngã luôn xuống trên bờ cát.

Cửu Phụng đi lâu lắm, khi Lục Thanh Tửu cảm thấy mình sắp bị phơi đến thành một cái xác khô thì cô ta mới thong thả từ từ bay trở lại, chỉ là trên chân cô ta còn quắp lấy một thứ, cơ mà thứ này lại khiến cho Lục Thanh Tửu nghi ngờ có phải chính mình đã hoa mắt lại lần nữa rồi hay không.

Trên móng vuốt lớn của Cửu Phượng gắt gao quắp lấy một con rắn rất dài, đường kính của con rắn thậm chí còn dài hơn so với chiều cao của Lục Thanh Tửu, Lục Thanh Tửu ngước lên chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái đầu rắn.

“Bịch” một tiếng vật nặng rơi xuống đất, Cửu Phụng phấn khích ném con rắn lớn tới trước mặt của Lục Thanh Tửu, cô ta ha ha ha nở nụ cười, giọng điệu tràn ngập sung sướng, “Này, tôi mang đến rồi nè, cậu nhìn thử coi làm thế nào mới ngon đây?”

Nhìn con rắn này, Lục Thanh Tửu cứng đờ co rút miệng mình: “Cô muốn ăn như thế nào?”

“Không cần phải ăn sống là được.” Cửu Phượng cúi đầu để sát vào Lục Thanh Tửu, làn hương lạ lùng kỳ quái kia lại bắt đầu tràn ngập xung quanh Lục Thanh Tửu, cô ta lộ ra một nụ cười lấy lòng, “Cậu xem làm đi……”

Nếu thứ này là rắn, vậy Lục Thanh Tửu đại khái sẽ có thể tạm thời làm được, chỉ là con rắn này lớn như vậy, Lục Thanh Tửu xắn tay áo mình lên, lúc này cậu phát hiện nếu mình ôm thử cũng không ôm hết nổi cơ thể của con rắn này, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Tôi rất muốn làm, nhưng con rắn này lớn quá……”

Cửu Phụng nghe vậy nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ, thế này chẳng phải tôi đã uổng công đem cậu đến đây rồi sao?”

Lục Thanh Tửu: “……” Loại chuyện này tốt xấu gì cũng nên hỏi ý kiến cậu trước chứ.

Cửu Phụng nói: “Không được không được, cậu nhất định phải làm cho tôi, nhưng mà……đúng là cậu có hơi nhỏ thật.” Cô ta vươn một cái móng vuốt ướm thử Lục Thanh Tửu, cuối cùng xác định Lục Thanh Tửu quá nhỏ còn không bằng cái móng lớn của mình, cô ta vô cùng tiếc nuối thở dài một tiếng, “Tại sao lại nhỏ như thế này.”

Mặt Lục Thanh Tửu lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Hơn nữa tại sao cậu lại cởi áo ra, ôi trời ơi, cậu thật sự không có tý lịch sự nào cả.” Cuối cùng cô ta cũng chú ý tới thay đổi ở trên người của Lục Thanh Tửu, xấu hổ nói, “Tôi là con gái chưa chồng đấy! Cậu như vậy! Cậu như vậy!” Vừa nói cô ta còn dậm chân phụ họa, mặt đất cũng theo đó mà chấn động theo, Lục Thanh Tửu đứng không vững mông liền đáp đất.

Tâm trạng Lục Thanh Tửu phức tạp như bị lấy mạng, lại còn thật sự sinh ra một loại ảo giác bản thân là kẻ xấu hư hỏng: “Xin lỗi, tôi nóng quá, chỉ có thể cởi áo ra.”

“Vậy cũng không được à nha!”

“Đúng vậy đúng vậy, cậu để chúng tôi nhìn như vậy sao chúng tôi còn có thể đi lấy chồng được nữa?”

“Đúng rồi, đúng rồi, không được như vậy……”

“Không được không được, tôi biết cô đang suy nghĩ cái gì, cậu ta nhỏ như vậy, không thể cưới chúng ta được đâu.”

“Nhưng mà cậu ta nấu ăn ngon mà, nếu không sao cậu ta có thể sống đến bây giờ……”

Vốn tám cái đầu khác đang yên tĩnh lại bắt đầu nhốn nháo cãi nhau vì cái đề tài này, mày một câu tao một câu, Lục Thanh Tửu nghe đến cả người đều choáng váng, cuối cùng vẫn là cô gái phát ra một tiếng rống giận làm cho bọn họ câm miệng lại, lúc này mới yên tĩnh lại lần nữa.

“Vậy tốt xấu gì chú em cũng che một chút đi chứ.” Cô gái nói.

“Nơi này không có gì cả.” Lục Thanh Tửu cảm thấy mình sắp nóng chết mất rồi, “Hay là cô đưa tôi về tìm quần áo đi?”

Cửu Phụng nghe vậy thì suy nghĩ một lát: “Tôi cảm thấy không được, nếu cậu trở về thì tôi không thể mang cậu ra ngoài nữa, như vậy đi, tôi chịu thiệt một chút, cậu nói cho tôi nghe xem làm cách nào cho con rắn này nó ngon, chờ tôi ăn no rồi thì sẽ đưa cậu trở về.”

Lục Thanh Tửu thở dài: “Được rồi.”

Con rắn lớn như vậy, nếu muốn hầm thì không thể rồi, hơn nữa điều kiện nơi này cũng thiếu thốn, nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thanh Tửu cảm thấy vẫn nên nướng ăn là tương đối tốt nhất. Vì thế cậu nói ra suy nghĩ của mình, đại khái chính là lột da rắn xong rồi sẽ dùng lửa nướng chín, sau đó thì rắc muối và một số hương liệu lên trên thịt rắn, có lẽ mùi vị sẽ có sự thay đổi rất lớn.

Cửu Phụng nghe vậy thì mờ mịt nói: “Muối và hương liệu là cái gì?”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu có loại dự cảm không tốt.

Quả nhiên, sau cuộc nói chuyện ‘thân mật’ của hai người, Lục Thanh Tửu xác định Cửu Phụng hoàn toàn chưa từng ăn muối, càng không biết hương liệu là thứ gì, trước giờ cô ta đều là đồ ăn thiên nhiên chánh tông, bắt được là cho vào miệng nuốt, làm gì có gia vị như vừa nói.

Lục Thanh Tửu nghe Cửu Phụng nói xong, cảm thấy quả thực cô ta còn thảm hơn cả Bạch Nguyệt Hồ……

Bạch Nguyệt Hồ chỉ cần há một cái miệng, cô này còn phải há những tám cái mồm, hơn nữa trông mấy cái mồm này cũng không dễ hầu cho lắm.

“Vậy làm sao bây giờ đây?” Cửu Phượng nói, “Cậu nói cho tôi làm thế nào mới có muối đi?”

Lục Thanh Tửu nói: “À…… xin lỗi, tôi cũng không biết làm muốn bằng cách nào nữa.” Tuy rằng cậu biết có thể dùng muối biển, nhưng mà muốn ăn được muối biển thì phải trải qua quá trình gia công nữa.

Cửu Phụng vừa nghe mình ăn không được thì tức giận dặm chân, khóc rú lên: “Sao cậu lại thế này, lừa tôi nhìn cơ thể của cậu rồi mà còn không chịu cho tôi ăn, không phải tôi chỉ lừa cậu đến đây có một chút thôi ư! Hix! Cậu thật đúng là đồ keo kiệt mà!”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu không còn lời gì để nói.

Cửu Phụng còn tính nói gì đó, lúc này trên bầu trời chợt xuất hiện một đám mây đen, cô ta nhìn thấy đám mây này thì sắc mặt tức khắc thay đổi, nói: “Sao đuổi đến đây nhanh thế, cái mũi thính vậy à, bộ thuộc họ chó sao?!”

Lục Thanh Tửu nhìn sương mù màu đen quen thuộc, biết nhất định là Bạch Nguyệt Hồ cũng đã tới đây, cuối cùng cậu cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng một hơi còn chưa ra đã nghe được tiếng tức giận nổi điên của Bạch Nguyệt Hồ: “Cửu Phụng, cô vô liêm sỉ vừa thôi, còn cởi quần áo cậu ấy ra nữa hả!!!”

Cửu Phượng: “Không phải tôi, tôi không có à nha! Tự cậu ta tự cởi mà!”

Bạch Nguyệt Hồ: “Lục Thanh Tửu?!”

Lục Thanh Tửu khóc không ra nước mắt, trọng điểm là chuyện này sao? Hơn nữa, bộ phi nhân loại mấy người đều văn minh quá mức như vậy ư, tui chỉ cởi có nửa người trên, nửa người dưới vẫn còn mặc quần đấy!! Thế éo nào tại sao giọng điệu của hai vị đây lại giống như tui đang trần như nhộng chạy long nhong trên đường thế hả??