Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 51: TG4: Quyền khuynh thiên hạ (13)



Thân thể nháy mắt bị xỏ xuyên qua, Hàn Vân Nhược mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp đập của hắn đang ở trong cơ thể nàng, sâu như vậy, khiến nàng gần như không cách nào hô hấp.

Dạ Hàn Tước cũng không để cho nàng có thời gian thích ứng, hắn điên cuồng liếm cắn môi nàng, cắn mút bầu ngực đầy đặn, cánh tay săn chắc ôm nàng thật chặt, dục vọng dâng trào cuồng nhiệt ra vào, bức ra nước mắt cùng từng đợt sóng rên rỉ, hoa huy*t của nàng cũng vì hắn mà chảy ra vô số mật dịch.

Mỗi lần căn thịt vùi sâu vào trong hoa huy*t, hắn có thể cảm nhận rõ ràng bên trong giống như có hàng trăm cái miệng đang thay nhau cắn mút mệnh căn của hắn. Rõ ràng không phải là làn đầu tiên, bất quá vách tường hoa vẫn như cũ chật hẹp khiến hắn gần như có thể phát điển.

Ánh mắt Dạ Hàn Tước sâu thắm, hắn thoáng chốc quên hết tất thảy mục đích trước khi làm ra hành vi của chính mình. Lúc này, suy nghĩ duy nhất của hắn là đem nàng chiếm giữ, khiến thân thể nàng hoàn toàn nhiễm mui vị của hắn.

Quả thực Dạ Hàn Tước chính là làm như vậy. hắn mạnh mẽ đem thịt căn tiến sâu vào, mỗi lần đều tiến vào thật sâu, khi đi ra cũng chỉ ra đến phân nửa.

Thỉnh thoảng nam nhân dùng mông vẽ vòng tròn ở trong tiểu huyệt mềm hẹp ẩm ướt của nàng, trêu chọc khiến Hàn Vân Nhược chỉ có thể nhẹ giọng rên rỉ không ngừng, không ngừng cầu xin tha thứ.

Nàng càng yếu ớt dưới thân hắn, hắn càng muốn trêu chọc nàng. Dạ Hàn Tước vươn tay đem thân thể nàng lật lại, côn th*t chôn sâu trong tiểu huyệt xay tròn khiến nàng nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

“A…Ân..đừng.”  Nàng nằm sấp trên giường, đầu bị hắn đè quay lại, phấn lưỡi bị hắn dùng sức mút, nam căn lửa nóng từ say người không ngừng tiến vào, hai mảnh múi thịt vừa đỏ vừa sưng, ái dịch ẩm ướt theo từng đợt trừa đưa không ngừng chảy ra.

Bàn tay hắn nắm một bên kiều nhũ bừa bãi xoa nắn, lôi kéo nụ hoa đỏ thẩm, cảm thụ hoa vách nhanh chóng co rút, bàn tay đùng sức diết chặt bầu ngực.

“A…ưm…” Đau đớn khiến Hàn Vân Nhược kêu ra tiếng, thân thể nàng run rẩy, một đợt lại một đợt sóng cao triều cuốn lấy nàng, hốc mắt nàng vốn đỏ ửng lúc này tràn ra nước mắt to như hạt châu.

Dạ Hàn Tước liếm đi nước mắt của nàng, bàn tay hạ xuống vuốt ve cái bụng mềm mại, nơi đó phảng phất phồng lên hình dáng quy đầu của hắn. Điều này khiến hắn có cảm giác thỏa mãn đến kì lạ.

“Nhược Nhược… Nhược Nhược…” Nam nhân khẽ cắn vành tai nàng, hơi rút ra côn th*t sau đó lại dùng sức tiến sâu vào. Theo giọng nói hắn nỉ non, côn th*t chưa từng rời khỏi hoa huy*t mỗi lần đều đi vào tận gốc, đỉnh đến tận cung khẩu bên trong.

“A…ân…” Hàn vân Nhược theo bản năng buộc chặt bụng, hoa huy*t khít khao xoắn chặt lấy nam căn cứng rắn của nam nhân, ngay sau đó, một cỗ nhiệt dịch quen thuộc bắn vào trong cơ thể nàng, nóng đến mức khiến nàng khẽ run.

Quá nhiều vui thích làm cho nàng hư nhuyễn, không nhịn được mềm nhũn ngã xuống giường.

Người phía sau lại vẫn chưa thỏa mãn, hắn đem lật người nàng lại, nam căn vẫn ở trong nơi nhục huyệt nhạy cảm đảo một vòng.

“A!” Hàn Vân Nhược kinh hoảng kêu lên một tiếng, cảm nhận dục vọng trong cơ thể vẫn như trước cứng rắn như thiết.

“Không được, đừng… Ngô!” Thanh âm kháng nghị của nàng bị nam nhân nuốt vào trong miệng. Dạ Hàn Tước đem mông thịt tròn trịa của nàng nắm lấy, eo lưng mạnh mẽ đỉnh dộng.

*****

Sắc trời bên ngoài đã dần sáng, thanh âm hoan ái triền miên cũng chậm rãi ngừng lại, không khí trong điện có chút tĩnh mịch.

Dạ Hàn Tước nhìn nữ tử thân thể trần trụi của thiếu nữ, tầm mắt hơi chuyển đến y phục trên mặt đất. Tất thảy đều không có. Rõ ràng hắn thấy được nàng giấu thứ kia vào trong tay, thế nhưng hắn lại không cách nào tìm thấy.

Chẳng lẽ nàng đã để lại ở phòng mình? Bất quá thứ quý trọng như vậy, nàng thật sự có thể để ở trong phòng sao?

Dạ Hàn Tước lần nữa chuyển rời ánh mắt đến trên người nàng. Hắn khẽ thở dài đem chăn gấm phủ lên người nàng.

*****

“Ngươi nói cái gì?” Bạch Vi trừng lớn mắt, cơ hồ không tin tưởng được tin tức chính tai nàng ta nghe được.

Trung khuyển của nàng ta thế nhưng lại cùng Hàn Vân Nhược lên giường. hơn nữa nghe lời người bên kia thuật lại, giống như là làm đến rạng sáng đi?

Mưu sĩ A Mặc đứng bên cạnh Bạch Vi cũng thoáng nhăn mày, nàng ta giống như suy nghĩ đến cái gì, sau một hồi mới cẩn thận nói:

“Nếu như việc này là thật, vậy quân cờ này đối với chúng ta càng thêm hữu dụng.”

Được mưu dĩ nhắc nhở, Bạch Vi mới hồi thần trở lại. Ánh mắt nàng lóe lên một tia toan tinh, con ngươi lạnh buốt khiến người phát run.

Nàng ta khẽ cười nói: “Đúng vậy, quả thực là một con cờ giá trị.”

Đang lúc hai ngươi trò chuyện, cửa bên ngoài đột nhiên vang lên từng đợt tiếng gõ.

“Kẻ nào?” Sắc mặt Bạch Vi thoáng đen lại. Nơi này là thư phòng. Ngoài mưu sĩ của nàng cùng vài người thân cận ra, nàng ta không cho phép bất kì ai đến gần. Nếu như có kẻ khác dám tới, vậy thì kết cục chắc chắn chính là chết.

Bên ngoài thoáng yên tĩnh một chút, sau đó một thanh âm ôn hòa truyền đến: “Tướng gia, thiếp thân mang canh bổ đến cho ngài. Ngài cả ngay nay chưa ăn gì, vẫn nên uống chút canh cho ấm bụng rồi hay làm việc.”

Nghe ra người tới, thần sắc Bạch Vi nhu hòa xuống. Nàng ta dùng ánh mắt ra hiệu cho A Mặc cùng hắc y quỳ dưới đất rời đi. Đợi khi căn phòng không còn người khác, nàng ta mới lên tiếng:

“Mang vào đi.”

Cửa phòng chi nha một tiếng mở ra. Chỉ thấy đi vào là một thiếu niên dáng người thon gầy, ước chừng tuổi vừa mười lăm. Hắn tướng mạo thanh tú, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều mềm mại. Người nọ không có vẻ diêm dúa tinh xảo như Dạ Hàn Tước, ngược lại lại có một loại khí chất ôn nhu như phù dung khiến người ta muốn che trở.

Thời điểm thiếu niên đem canh đặt xuống, bàn tay mảnh khảnh của hắn bị Bạch Vi giữ lấy.

Nàng ta mạnh mẽ kéo một cái, thiếu niên thuận thế ngã đến bên người nàng ta, chưa kip hô lên một tiếng, môi lưỡi đã bị nữ nhân đoạt lấy.

Mi mắt thiếu niên khẽ run lên, hắn chậm rãi nhắm mắt, đem lãnh ý trong mắt hoàn toàn che dấu.

PS: Có lẽ TG này sắp kết thúc rồi:>

Hạ Hà Truy Nguyệt