Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 10: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (10)



Ninh Mông chưa kịp đi ra khỏi cổng trường đã thấy ở phía trên sân thể dục có một chiếc máy bay trực thăng đang đáp xuống, việc này làm cho cô phải dừng bước chân lại.

Một nam nhân có tướng mạo tuấn mỹ bước từ trên máy bay xuống, cả người anh tỏa ra khí chất cao quý như một vị vương giả, nhưng mà nam nhân lẽ ra phải dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn bốn bề từ trên cao xuống, giờ phút này ánh mắt anh lại ngập tràn nhu tình mật ý với người phụ nữ trước mặt.

"Mông Mông, tôi vì em mà đã mua hẳn một tòa nhà lớn không người ở đảo nhỏ cho em, em đừng giận nữa có được không?" Lãnh Vân Đình đã mang sẵn ánh sáng vàng lấp lánh, sau khi nói xong câu đó lại buff thêm khiến cho mọi người càng nhìn nhiều hơn.

"Trời ạ! Người này đẹp trai quá!"

"Tôi chưa từng thấy ai đẹp như vậy, nam nhân này thật đẹp trai quá đi!"

"A! Tôi hít thở không thông mất thôi!"

...

Giờ này đúng lúc trường tan học, học sinh ra về thấy bèn chạy tới xem náo nhiệt. Trông đứa nào cũng mặt mũi nghiêm chỉnh gương mẫu... nhưng vừa mới tiếp xúc với hào quang lấp lánh của tổng tài bá đạo thì cũng đều rơi hết liêm sỉ.

Ninh Mông chỉ thấy vẻ bề ngoài phô trương chứ không có gì khác: "Không hổ là Lãnh Tổng, từ Cục Cảnh Sát nhanh như vậy đã tới đây rồi."

Lãnh Vân Đình lại có thể tự do ra ngoài nhanh như vậy. Không làm Lãnh lão gia hao nhiều sức lực, mất máu nhiều, có thể từ chỗ trừ gian diệt ác như cục cảnh sát mang ra ngoài có thể nói nhà họ Lãnh đúng kiểu giàu có vô đối.

Lãnh Vân Đình trước giờ bị mọi người chú ý tới đã thành thói quen, nhưng những nữ nhân nông cạn ấy anh không hề thèm để vào mắt, không một chút đáng giá nào với anh cả. Duy chỉ có Ninh Mông, chỉ Ninh Mông mới là đặc biệt nhất. Anh cười: "Mông Mông, tôi biết năm đó là ông nội ép em phải rời đi. Việc đầu tiên sau khi em trở về nước là tới tìm tôi, tôi biết chắc chắn em vẫn còn yêu tôi."

Ninh Mông thở dài, hoài nghi anh ta có cần phải lại tự tẩy trắng đến vậy luôn không: "Tôi nói rõ ràng cho anh nghe, tôi về nước không phải vì anh mà hiện tại tôi cũng không có một chút ý tứ gì với anh cả."

"Mông Mông, tôi biết em vẫn còn rất giận. Nhưng mà tôi cam đoan với em chắc chắn sẽ bù đắp cho em, khoảng thời gian này trở đi tôi nhất định sẽ ở bên cạnh em, để em không phải buồn nữa." Lãnh Vân Đình nói mà ngay cả chính cả bản thân anh cũng thấy cảm động. Lúc trước anh cứ cho rằng mình bị Ninh Mông vứt bỏ nên tự sa ngã, đã vậy còn tìm nhiều thế thân. Đến lúc Ninh Mông xuất hiện anh mới hiểu được, thì ra anh vẫn là không thể quên được cô.

Cho dù cô có tống anh vào trong ngục giam thì anh vẫn không thể quên cô.

Ninh Mông thấy đau đầu, cô nói thẳng: "Tôi mặc kệ anh có nhiều tiền hay thân phận to lớn đến đâu thì sự thật vẫn là trên người anh không có bất cứ thứ gì hấp dẫn tôi cả."

Nói xong Ninh Mông liền bước đi, bỗng Lãnh Vân Đình chặn lại, gương mặt biểu lộ ra sự thống khổ. Anh hỏi: "Mông Mông, tôi làm gì sai em nói cho tôi nghe đi được không? Tôi nhất định sẽ sửa mà."

"Anh thở ra thôi tôi cũng thấy sai trái lắm rồi."

Lãnh Vân Đình bị câu nói của cô chặn họng, không biết nói gì tiếp nữa.

Ninh Mông nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại, cứ thế mà rời đi.

Nhiều người vây xung quanh sôi nổi bàn tán, trợ lý giám đốc thấy vậy nhịn không nổi nữa bèn đi tới, "Giám đốc! Cô Ninh đối với ngài tỏ thái độ như này, ngài cần gì phải xuống nước cầu tha thứ với cô ấy đến như vậy?"

"Cậu nghe thấy được những gì cô ấy vừa nói?"

Trợ lý suy nghĩ một lát: "Anh thở ra thôi tôi cũng thấy sai trái lắm rồi."

Lãnh Vân Đình cau mày lại, "Trước câu đấy!"

Tiểu trợ lý suy nghĩ một lát, lại nói: "Tôi mặc kệ anh có nhiều tiền hay thân phận to lớn..."

"Đúng vậy, chính là câu này."

Trợ lý nghi hoặc, chẳng lẽ loại người không yêu hư vinh khiến cho ngài ấy chú ý đến sao?

Sắc mặt Lãnh Vân Đình hòa hoãn, trong giọng nói của anh ngập tràn sung sướng: "Thứ đầu tiên những nữ nhân nông cạn đó chú ý đến là vẻ ngoài hoàn mỹ của tôi. Mông Mông không như vậy, thứ đầu tiên cô ấy nhìn đến là tiền của tôi".

Trợ lý trầm mặc.

Lãnh Vân Đình sửa sang lại cà vạt mình, ngũ quan lập thể sắc nét như đao trên khuôn của anh hiện rõ biểu tình nhất định phải có được: "Nữ nhân không bình thường, không làm ra vẻ như vậy mới đúng là nữ nhân mà Lãnh Vân Đình tôi nhận định."

Tiểu trợ lý: "..."