Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 11: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (11)



Ninh Mông còn không biết thiết lập bá đạo tổng tài của Lãnh Vân Đình đã trở thành một thứ ngu ngốc, cô cũng không biết sau khi Lãnh Vân Đình vào cục cảnh sát thì như thế nào, nhưng có thế thấy lực lượng tư bản vẫn rất cường đại.

Cô trở về nhà lúc 9 giờ tối, sau khi đã cùng đạo diễn Mai Lao Phách bàn bạc chuyện chọn cảnh và ăn cùng một bữa cơm xã giao.

Lúc trước, Ninh Mông dùng bút danh "Trương Ái Quốc" ở nước ngoài để viết kịch bản, danh tiếng ở trong giới của cô ngày càng lớn và càng ngày càng nổi lên. Câu chuyện xưa "Hiệp sĩ ếch xanh đại chiến hiệp sĩ hoa cúc" trước kia cô viết đến nay đã trở thành đại anh hùng điện ảnh có số lượng bán vé đạt cột mốc lịch sử.

Mai Lao Phách cùng đội của anh ta cũng tốn không ít sức lực tiền tài mới có thể cùng Ninh Mông hợp tác. Cho nên khi Ninh Mông vừa về nước thì có ngay thêm kịch bản mới, mà Mai Lao Phách lại theo dõi cô vì vậy ở buổi tiệc rượu Ninh Mông cũng không thiếu người kính rượu.

"Meo meo ~" Một tiếng mèo kêu không khỏi khiến cho người ta chú ý đến.

Ninh Mông dừng bước chân lại, nhìn về phía thanh âm phát ra thì thấy ở trên chiếc ghế dài, một thiếu niên đang ôm chú mèo nhỏ, trên người cậu toàn là vết thương.

Là Thẩm Dạng.

So với lúc trước thì hiện tại trên mặt cậu lại có thêm vết thương mới.

Ninh Mông tự nói với bản thân không nên quan tâm đến cậu, cho dù có duyên vài lần gặp mặt nhưng chuyện của cậu cô cũng không thể nào giúp được quá nhiều. Nhưng mà cô mới đi về phía trước một bước, ánh mắt của một người một mèo nhìn cô quá mức mãnh liệt khiến cô cảm giác sau lưng mình như bị kim đâm, không thể nào không để ý được.

Ninh Mông một lần nữa lại dừng chân lại.

Cậu lẳng lặng nhìn cô, chớp chớp đôi mắt.

Ninh Mông nhìn ra chỗ khác, cô còn chưa bước đi được nửa bước thì nghe thấy tiếng ho khan từ phía sau lưng.

Cô nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn tiến lại gần cậu.

Cậu ngẩng đầu lên ngốc nghếch nhìn cô, nét mặt lộ vẻ không hiểu vì sao cô lại đi tới đây.

"Ăn cơm tối chưa?"

Cậu lắc đầu.

Vì thế cuối cùng, cô vẫn phải mang cậu đến một quán ven đường ăn.

"Đây là thuốc cảm, mỗi ngày một viên." Ninh Mông đưa thuốc vừa mua được đặt trước mặt cậu rồi cô bưng ly nước uống một ngụm. Thấy cậu đã ăn xong thì cô cầm bát đồ ăn chưa đụng đũa của mình đẩy đến trước mặt cậu, "Ăn đi."

Thẩm Dạng nhìn thoáng qua cô rồi mới bắt đầu cầm bát lên ăn. Cái này không thể trách cậu, rốt cuộc thì cũng do cậu đói bụng đã lâu.

"Trong nhà cậu còn có những ai?"

Nghe Ninh Mông hỏi, tay cầm đũa của cậu bỗng khựng lại: "Còn có mẹ và em trai nữa."

"À ừm... Bọn họ có đối xử tốt với cậu không?"

Cậu khẽ ngước mắt lên, không trả lời là tốt hay không tốt mà lại nói như chuyện này thật bình thường: "Mẹ sinh ra tôi và nuôi dưỡng tôi cũng rất vất vả. So với tôi, em trai tôi chính là ánh mặt trời sáng chói, được mọi người hoan nghênh, tôi thật sự rất thích bọn họ."

Nói xong cậu lại cúi đầu, nhưng lần này cậu không sốt ruột ăn như lúc trước nữa.

Ánh mắt Ninh Mông nhìn về phía mèo đen nhỏ rồi ánh mắt lại dừng lại ở nam sinh đối diện: "Lần trước, tôi thấy cậu ở đồn cảnh sát."

Cơ thể cậu hơi khựng lại.

Ninh Mông vẫn đang cân nhắc tìm từ sao cho hợp lí: "Vì sao hôm đó cậu lại ở đồn cảnh sát?"

"Tôi nhặt được một túi tiền..."

"Sau đó thì sao?"

"Tôi nghĩ cách trả lại cho chủ của cái ví nhưng ông ấy lại nói tôi ăn trộm."

Ninh Mông cũng không hoài nghi câu trả lời của cậu: "Vậy vì sao cậu không giải thích rõ ràng?"

"Tôi... bẩn" Mắt cậu hơi cụp xuống, "Sẽ không có ai tin tưởng tôi."

Ninh Mông hiện tại mới phát hiện ra, đáy lòng của cậu tự ti xa so với tưởng tượng của cô một cách nghiêm trọng.