Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 13: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (13)



Editor: Phạm An

Beta: Aki Re

Bất luận Lãnh Vân Đình có nói thêm cái gì thì chỉ dựa vào một câu nói trước đó của Thẩm Dạng cũng đã thua...

Ninh Mông nhìn về phía Lãnh Vân Đình, ánh mắt đó như một loại ảo giác bao trùm lấy hắn, làm hắn bất giác chẳng nói được gì.

"Mông Mông, tôi......"

"Thẩm Dạng, chúng ta đi." Ninh Mông nắm lấy tay Thẩm Dạng, dẫn cậu về.

Lãnh Vân Đình dang tay hướng tới Ninh Mông, "Mông Mông! Em nghe tôi giải......"

"Cút!"

Nghe thấy tiếng hét, thân thể Lãnh Vân Đình theo bản năng run lên, hắn cúi đầu "A" một tiếng, không biết tại sao có chút sợ hãi, không dám đuổi theo.

Thẩm Dạng dè chừng hỏi một câu: "Chúng ta bỏ đi như vậy, có phải hơi vô lễ hay không?"

"Không cần phải quan tâm anh ta, tôi với anh ta cũng không thân." Ninh Mông buông lỏng tay, ngước mắt nhìn mặt cậu trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhìn sang chỗ khác rồi không nói thêm gì nữa.

Thẩm Dạng lại khôi phục vẻ an tĩnh, cúi đầu không nói trông rất là ngoan ngoãn.

Bước vào cư xá, đứng trước tòa nhà, Ninh Mông nói: "Tôi đi về trước, cậu chú ý an toàn."

Cậu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng...

Ninh Mông cũng không nhìn thêm nữa, xoay người đi vào tòa nhà.

Thẩm Dạng đứng đó, cậu ngẩng đầu, trong lòng vẫn luôn yên lặng đếm thời gian, không bao lâu sau cậu thấy được trên tầng có ánh đèn sáng lên.

Sau khi về nhà, Ninh Mông tắm rửa trước rồi ngồi ở trên sô pha, dùng di động xem tin tức Mai Lao Phách gửi cho cô. Là về chuyện ngày mai tuyển chọn diễn viên, Mai Lao Phách nói cô cũng có thể đi xem thử, cô là biên kịch, đối với việc xem xét những người được kiến nghị lựa chọn cũng rất là quan trọng.

Ninh Mông nghĩ ngày mai cô cũng rảnh rỗi nên đồng ý lời mời của Mai Lao Phách, sau đó xem dự báo thời tiết, nói là ngày mai sẽ có mưa, vì thế cô đã chuẩn bị sẵn dù ở cửa, nhắc nhở chính mình nhớ rõ khi đi phải mang theo.

Ngày hôm sau quả nhiên trời đổ mưa, khi Ninh Mông tới khách sạn cho buổi phỏng vấn, cô gặp được một người đàn ông ngồi xe lăn.

Mai Lao Phách nhiệt tình giới thiệu, "Vị này là nhà đầu tư của chúng ta, ngài Nghê Lưu Bích."

"Cô Ninh."Người đàn ông kia có vẻ ngoài tao nhã, ý cười thân thiện, gương mặt tuấn tú tạo ra cảm giác thoải mái thân thiết với người đối diện.

Ninh Mông mỉm cười rồi đáp: "Ngài Nghê."

Cô cảm thấy tên này nghe quen quen, bỗng một người không lường trước được xuất hiện trong suy nghĩ của cô, Nghê Lưu Bích... Còn không phải là vai phản diện được trở thành nam chính trong thế giới này sao!?

Anh ta cũng chính là người ném Ninh Mông tới Châu Phi đi đào quặng!

Ninh Mông xem kỹ người đàn ông có vẻ vô hại trước mắt, trong cốt truyện, anh ta chính là người tàn nhẫn độc ác, ngay cả việc ngồi xe lăn cũng là vì ngụy trang tàn tật, làm người trong Nghê gia thả lỏng cảnh giác với anh ta, cuối cùng anh ta sẽ thâu tóm Nghê gia.

Ninh Mông chậm rãi nhìn xuống đùi của anh ta.

Nghê Lưu Bích đại khái cũng đã quen khi có người nhìn xem chân anh, cho nên sắc mặt anh không thay đổi, mỉm cười không nói.

Tới địa điểm casting, Ninh Mông nhìn cậu trai trẻ biểu diễn có chút không hài lòng, người đó chính là tiểu minh tinh, gà cưng mới nổi trong công ty của Nghê Lưu Bích, Mai Lao Phách cũng đã nhìn ra sắc mặt Ninh Mông không thoải mái.

Mai Lao Phách hỏi: "Cô cảm thấy có vấn đề gì à?"

Ninh Mông không lưu tình, nói thẳng: "Quá ẻo lả."

"Hiện tại các cô gái trẻ đều thích các chàng trai nhu mì một chút." Nghê Lưu Bích mỉm cười mở miệng, "Cô Ninh chắc là không hiểu biết thị trường hiện tại."

"Vậy sao?" Ninh Mông có lệ lên tiếng.

Nghê Lưu Bích mở kịch bản ra, "Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy điểm này có phải quá khoa trương không? Nam chính cầm một cây cây lau nhà xoay vài vòng là có thể có lực lớn như vậy, mang tới sức phá hoại quét một đám tang thi ra?"

"Thiên hạ võ công, có gì là không thể chứ, chỉ cần tốc độ rất nhanh, đương nhiên liền có thể."

"Nhưng tôi lại cảm thấy vẫn quá xa rời thực tế."

Hai người kia giống như là đang giằng co, tạo ra sức ép trong không khí, Mai Lao Phách nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương.

Ninh Mông cũng cười, cô đứng lên đi ra ngoài, "Tôi đây sẽ tự mình làm mẫu một chút."

"Tôi rửa mắt mong chờ." Nghê Lưu Bích cười, đẩy xe lăn đi về phía trước một đoạn, ý nói muốn được tận mắt nhìn thấy những chuyện này làm sao có khả năng xảy ra đây.

Nhìn người của Nghê Lưu Bích đưa tới cây lau nhà, Mai Lao Phách vội vàng chạy lại hoà giải, "Chỉ là đóng phim thôi, các vị không cần tích cực, không cần tích cực."

"Không, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý." Ninh Mông xụ mặt, cầm lấy cây lau nhà kia.

Bởi vì cô mải nhìn Mai Lao Phách, liền không chú ý cây lau nhà bên này đã đâm vào bánh xe lăn Nghê Lưu Bích, trong nháy mắt, Nghê Lưu Bích liền cảm nhận được xe lăn nghiêng, anh ta theo bản năng nắm chặt xe lăn, sau đó thấy trời đất quay cuồng.

Ai cũng trố mắt ngạc nhiên, tay Ninh Mông cầm cây lau nhà, cây lau nhà thọc bánh xe, còn có một người đàn ông nắm chặt bánh xe lăn, cơ thể cô quay vòng như lốc xoáy, người khác chỉ còn nhìn ra được những ảo ảnh mơ hồ, còn có thanh âm hào sảng của cô vọng lại.

"Bay – đến – núi - Ngô!"

Ngay thời khắc đó, Nghê Lưu Bích bỗng nhiên liền hiểu ra, cái gì gọi là cảm giác khác biệt.