Nữ Chủ, Phong Thái Của Cô Đâu Rồi

Chương 14: Đi con đường của nam chính, khiến nam chính không còn đường để đi (14)



Trước khi Nghê Lưu Bích vào bệnh viện, anh ta vẫn để nguyên quả đầu bị gió bay làm rối thành ổ gà, ưu nhã mỉm cười nói, "Ninh tiểu thư thật là làm tôi phải mở rộng tầm mắt..."

Anh ta cũng không nhắc lại cái cốt truyện không hợp lý với Ninh Mông nữa. Dù cánh tay bị trật khớp nhưng anh ta vẫn ưu nhã bình tĩnh để trợ lý đỡ lên xe cứu thương.

Ninh Mông còn rất thân thiện vẫy tay, "Anh Nghê, hẹn gặp lại."

Chờ đến khi cửa xe cứu thương đóng lại, mặt Nghê Lưu Bích lập tức trầm xuống.

Ai muốn gặp lại cô chứ!?

Sau vụ việc kinh dị này, Ninh Mông đã trở nên nổi tiếng, chưa nói đến sự sùng bái của Mai Lao Phách đối với cô đã lên một tầm cao mới, mà ngay cả mọi người cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác, đương nhiên nam chính cũng thay đổi sang một một nam diễn viên khác. truyen bac chien

Mưa suốt một ngày không ngừng, lúc Ninh Mông cầm ô trở lại cư xá thì đã hơn 8 giờ tối. Khi cô đi ngang qua phòng để ghế có nhìn vào một chút, không thấy có người nào cô liền nhàn nhạt thu lại ánh mắt rồi đi lên lầu.

Vừa mới từ thang máy bước ra thì thấy có một bóng người ngồi xổm ở cửa nhà mình, cô dừng bước chân lại...

Cả người thiếu niên đều ướt dầm dề, cuộn tròn ngồi ở cửa, nghe thấy tiếng động, cậu hơi ngẩng đầu lên, tóc mái ướt dính lấy mặt cậu, làn da tái nhợt làm cho vết thương trên mặt trở nên ghê người hơn.

Trong ngực cậu ôm một con mèo đen nhỏ cũng ướt đẫm, hình ảnh này làm tăng thêm vẻ suy nhược cho thân hình của cậu, như thể nếu bây giờ bỗng nổi lên một trận gió thì cậu sẽ không chống đỡ được nữa rồi ngã ngay trên mặt đất.

Điều đầu tiên làm Ninh Mông ngạc nhiên không gì khác là làm thế nào mà cậu lại biết nhà cô ở chỗ nào, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, thay vào đó cô bước qua giống như không nhìn thấy gì, rút chìa khóa ra mở cửa.

Bỗng một bàn tay vươn tới, nhẹ nhàng túm lấy góc váy cô.

Ninh Mông cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên.

Cậu nhỏ giọng nói: "Có thể... Cứu tôi không?"

Trong giọng nói cẩn thận này tràn ngập sự lo sợ bị từ chối.

Ninh Mông cảm thấy, thỉnh thoảng cho cậu ăn chút gì đó, chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, cũng không coi là gì, nhưng mà đem một người lạ về nhà, đó chính là một chuyện khác. Cô nói với một ý chí sắt đá: "Nhặt một con chó con về nhà thì không sao cả, nhưng mang người về nhà, tôi nghĩ người bình thường sẽ không dễ dàng làm như vậy."

Cô quay đầu lại đi lên phía trước một bước, chợt nghe giọng nói truyền đến từ phía sau.

"Gâu..."

Thân mình cô cứng đờ, nhìn xuống lần nữa, vẫn là khuôn mặt vô cảm của thiếu niên, tóc che đi đôi mắt của cậu, đôi môi nhợt nhạt khẽ nhúc nhích, "Vậy cô coi tôi thành một con chó... Có được không?"

"Meo ~" Con mèo đen nhỏ cũng kêu to một tiếng, hết sức đáng thương.

Cô cảm giác nếu mình thấy chết mà không cứu hai cái mạng này thì cô sẽ trở thành người mang tội ác tày đình.

Ninh Mông giơ tay đỡ trán, đây không phải lần đầu tiên cô phát hiện ra việc Thẩm Dạng rất giỏi về việc bắt lấy điểm yếu của lòng người.

"Phòng tắm ở chỗ đó, cậu tự đi vào tắm rửa, chỗ này của tôi không có quần áo của con trai, cậu cứ cầm lấy cái này dùng tạm một chút."

Cô đặt khăn tắm vào tay cậu, Thẩm Dạng ôm chặt thứ cô đưa, ngoan ngoãn nghe lời đi vào phòng tắm.

Ninh Mông ngồi ở trên sô pha, ánh mắt dừng ở trên cặp sách của Thẩm Dạng đặt trên bàn trà, ở dưới bàn là một con mèo đen đang liếm sữa chua. Cô dùng một tay chống cằm, không hiểu vì sao thiếu niên kia đến tự thân mình cũng khó đảm bảo, làm thế nào mà còn nhàn hạ thoải mái đi quản sống chết của một con mèo.

Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra, Ninh Mông quay đầu nhìn lại, vừa nhìn đã khiến cho cô kinh ngạc.

Rõ ràng Thẩm Dạng bị suy dinh dưỡng, dáng người đương nhiên chưa nói tới khổng võ hữu lực(*) cỡ nào, chỉ dùng một cái khăn tắm che đậy bộ phận trọng điểm, thân hình có vẻ rất đơn bạc, nhưng màu da lại trắng nõn, đặc biệt là trên người cậu còn lưu lại đầy vết thương cũ. Một màn này thật sự rất bắt mắt, làm người khác sinh ra một loại cám dỗ muốn chà đạp bắt nạt thiếu niên này.

(*) Khổng võ hữu lực: Khổng: rất; Võ: võ; Hữu lực: mạnh mẽ, có lực => chỉ người võ lực rất mạnh, cực kỳ có thực lực, lợi hại..