Nụ Cười Trên Môi

Chương 1



1.

Tôi đã lầm tưởng rằng mình hiểu rõ Phó Lễ tới từng chân tơ kẽ tóc, dù sao thì chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã cơ mà…?

Nhưng tôi có nằm mơ cũng không ngờ được, sẽ có một ngày, anh ấy nói rằng, cô em gái 19 tuổi của tôi đã có bầu, thậm chí còn yêu cầu tôi làm con tin thế chỗ cho cô ta.

Tôi đờ đẫn nhìn anh ta, thốt ra một câu ngu xuẩn: “Ai là cha đứa bé?”

Phó Lễ mím chặt môi, không chịu trả lời.

Tên b.ắ.t có.c bật cười ha hả: “Nhìn là biết.” Hắn châm một điếu thuốc, chỉ vào Phó Lễ: “Ai làm con tin đây?” Phó Lễ quay người, không nhìn tôi nữa.

Tôi cảm giác như mình đang rơi vào một vực băng không đáy.

Phó Lễ, người đã thề thốt sẽ cưới tôi từ thuở thơ ấu.

Phó Lễ, người đã từng coi tôi như bảo bối, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Phó Lễ, người đã phớt lờ tất cả những cô gái khác, chỉ vì tôi.

Bây giờ, anh lại sốt sắng nhìn em gái tôi, dặn cô ta cẩn thận kẻo làm tổn thương đứa trẻ… Đây là Phó Lễ ư?

Sau đó, anh nhìn tôi: “Tiếu Tiếu, anh nhất định sẽ cứu em. Em ráng chịu đựng, dù sao đứa bé cũng nào có tội tình gì…”

Cuối cùng, anh ta nói với kẻ bắt cóc: “Hãy để cô gái này làm con tin, còn tôi sẽ đưa người kia đi. Nếu không, đừng hòng tôi nôn ra một cắc nào.”

Mắt tôi nhoè đi trong làn nước mắt.

Ngày trước, tôi mê mẩn gương mặt khôi ngô của Phó Lễ vô cùng, nhưng giờ đây, nhìn xương hàm góc cạnh của anh, sao lại tàn nhẫn đến thế.

“Phó Lễ…” Tôi run rẩy: “Tôi làm con tin cũng được.”

Thực ra, tôi đâu còn cách nào khác.

Ánh mắt Phó Lễ nhìn tôi đã chẳng còn đong đầy yêu thương. Tâm tư của anh đã dành trọn cho cô em gái 19 tuổi của tôi rồi.

Tôi sụt sịt: “Nhưng anh có thể cho tôi biết, hai người ngủ với nhau từ khi nào được không?”

Tôi nhắm nghiền mắt, tuyệt vọng nhớ lại: “Có phải là lúc tôi ngã bị thương, gọi cho anh, anh bảo mình đang họp, nhưng giọng điệu lại hổn hển thở dốc?”

“Có phải là dịp sinh nhật của tôi, anh có một vết đỏ trên cổ, anh nói là vết muỗi đốt, nhưng lại cố tình che đi, không cho tôi thấy?”

“Còn nữa”, nước mắt tôi lăn dài, “Có phải là ngày giỗ của mẹ tôi, bình thường năm nào anh cũng cùng tôi tới thăm mộ bà, nhưng năm nay, bỗng dưng anh không thèm trả lời điện thoại suốt nửa ngày?”

“Rõ ràng, rõ ràng là có rất nhiều lần, tôi nên nghi ngờ anh sớm hơn…”

Tôi vỗ mạnh vào đầu mình.

Vậy mà, tôi chưa từng mảy may nghi ngờ anh ta một lần nào.

Chưa một lần nào, tôi hoài nghi người tôi yêu từ thuở thơ ấu, người tôi yêu bằng cả tấm lòng.

Vậy mà, anh ta lại phản bội tôi, lên giường với chính em gái tôi.

2.

Em gái là con ngoài giá thú của cha tôi, mẹ tôi phát điên vì sự tồn tại của cô ta.

Sau khi mẹ tôi qua đời, cô ta và mẹ lập tức chuyển tới sống ở nhà tôi. Kể từ ngày đó, dường như cha không còn là của tôi nữa, ông đã dành hết sự quan tâm cho em gái. Ông tặng cho cô ta những món trang sức quý giá nhất, ngôi nhà đẹp nhất, và cả thứ tình cảm cha con thiêng liêng nhất.

Ông nói với tôi: “Tiếu Tiếu, con đừng tức giận. Thanh Thanh vắng bóng cha từ ngày bé, còn con lại có đầy đủ cả cha lẫn mẹ. Cha chỉ muốn bù đắp cho những sai lầm trước đây của mình…”

Ông dường như đã quên rằng, cô ta là đứa con ngoài giá thú, không có cha là lẽ đương nhiên.

Tôi đã chứng kiến cha đ.ú.t ló.t tiền cho trường đại học để xí chỗ cho “em gái” của tôi.

Tôi đã chứng kiến cha chuyển nhượng cổ phần công ty cho cô ta.

Tôi đã chứng kiến cha dành trọn tình thương cho đứa con gái đó.

Tôi đã chứng kiến cô ta và mẹ chuyển vào nhà mình. Mẹ cô ta ngủ trên giường của mẹ tôi, đeo những trang sức mẹ tôi để lại, đi uống trà với bạn cũ của mẹ tôi.

Tôi hiểu rất rõ đạo lý “Người đi, trà nguội; hết tình, trà tan”. Ngay cả thái độ của người giúp việc trong nhà đối với tôi cũng không còn như trước. Tôi đã tưởng rằng, chỉ có mình Phó Lễ sẽ không bao giờ thay đổi. Anh sẽ ghì chặt tôi trong lòng, thủ thỉ: “Đừng sợ, khi em được gả về Phó gia, tất cả những kẻ đó sẽ phải quỳ dưới chân em, kể cả mẹ kế và đứa em gái kia.” Khi ấy, tôi đã thực sự hy vọng, chúng tôi có thể bên nhau trọn đời.

Nhưng sau đó, hết lần này tới lần khác, em gái tôi ngất xỉu trước mặt Phó Lễ vì ốm yếu, dẫu trán đỏ bừng nhưng lại nghiến răng, không kêu ca bất cứ câu nào.

Hết lần này tới lần khác, cô ta hành xử hệt một “tiểu bạch thỏ” chính hiệu, chỉ vào đống quần áo xa xỉ của tôi, hỏi Phó Lễ rằng đây là nhãn hiệu gì, từ nhỏ tới giờ, cô ta chưa từng được thấy.

Hết lần này tới lần khác, cô ta để lộ những vết xước trên cánh tay rồi vội vàng che lại như thể sơ ý, mắt đỏ hoe rồi oà khóc trong vòng tay Phó Lễ khi anh gặng hỏi chúng từ đâu mà ra. Cô ta nói rằng khi còn bé, vì không có cha, cô ta bị b.ắ.t nạ.t, bị tr.ầ.m c.ả.m nặng tới nỗi phải làm h.ạ.i chính mình để giải toả. Bàn tay cứng đờ của Phó Lễ cũng dần trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng em gái tôi.

Chính là từ khi đó!

Họ ôm nhau, thậm chí không thèm ngoảnh lại nhìn tôi mà thản nhiên đi mất.

Từ khi họ ngấm ngầm như thế, có lẽ tôi đã định sẵn không thể quay lại như trước nữa.