Nụ Cười Trên Môi

Chương 2



3.

Tôi nhìn bóng lưng Phó Lễ xa dần, cõi lòng nhói đau: “Phó Lễ, đây là lựa chọn cuối cùng của anh đúng không?”

Anh ta không đáp lại, chỉ vòng tay khoác eo em gái tôi, bước nhanh dần rồi khuất hẳn khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi hoàn toàn sụp đổ, quay đầu nhìn kẻ b.ắ.t c.óc đang tỏ vẻ “ngầu lòi”: “Giờ anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Hắn mỉm cười, châm tiếp một điếu thuốc: “Con tin không có quyền được hỏi.”

Khi ấy, những vì sao sáng trên vòm trời chiếu rọi đôi mắt hắn ẩn dưới chiếc mũ bóng chày. Đôi mắt ấy nheo lại, tràn đầy hơi lạnh.

Tôi nghĩ quả này mình xuống mồ thật rồi, nhưng không ngờ, tôi lại phải sống dưới tay kẻ b.ắ.t có.c hơn nửa năm trời, cho tới khi cảnh sát tìm được định vị và tới giải cứu tôi.

Khi bị gô cổ, kẻ b.ắt cóc chỉ mỉm cười nhìn tôi lần cuối, đôi mắt hẹp dài ngập tràn ý cười.

Thế là, tôi trở về nhà.

Những người chào đón tôi gồm có cô em gái bụng chửa vượt mặt, mẹ kế, cha tôi, còn có cả ánh mắt ngẩn ngơ của Phó Lễ nữa.

Khi nhìn thấy tôi, Phó Lễ lại gần, tủm tỉm nhìn tôi chằm chằm: “Tiếu Tiếu!”

Em gái gạt nước mắt: “Chúng em lo cho chị đến nỗi mất ăn mất ngủ, thậm chí còn sụt mấy ký lận.”

Ồ, thế cơ, trông ai cũng như con lợn. À, ngoại trừ Phó Lễ, anh ta hơi hốc hác.

Phó Lễ vuốt ve vai tôi, giọng nói khản đặc: “Em đã phải chịu đựng nhiều lắm đúng không…?”

Tôi bình thản né đi, lùi lại một bước: “Đừng chạm vào tôi.”

Ánh mắt Phó Lễ tối sầm lại: “Tiếu Tiếu, anh biết em đang trách móc anh, nhưng lúc đó trở về, anh cũng đã thuê thám tử, lính đ.ánh thuê, lùng sục tung tích em khắp nơi…”

Anh ta khàn giọng: “Anh còn tưởng sẽ không sao cả… Anh nghĩ rằng chỉ cần lập tức chuyển tiền cho chúng rồi thuê người tìm em thì em sẽ bình an vô sự, ai dè, em lại mất tích lâu như thế… Sáu tháng qua, ngày nào anh cũng sống trong dằn vặt, Tiếu Tiếu, anh c.ăm hận chính bản thân mình…”

Tôi phì cười: “Anh hận chính mình á? Anh hận vì đã lỡ chim chuột với em gái của vợ sắp cưới, hay hận vì đã không đeo b.a.o c.ao s.u?”

Phó Lễ sững sờ. Anh ta chưa bao giờ thấy tôi ăn nói chém chả như thế. Tôi luôn được dạy dỗ rằng phải chú ý đến hình tượng của mình, tôi yểu điệu thục nữ đến nỗi như một con đần, thậm chí hồi trước, khi nhắc đến “b.a.o c.a.o s.u”, tôi còn ngượng chín mặt.

Phó Lễ mím môi: “Anh biết em hận anh.”

Tôi lắc đầu, đi vòng qua anh ta: “Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi yêu cầu anh né tôi ra, càng xa càng tốt, vì tôi đang mang thai, đừng chạm vào con tôi.”

“Gì cơ?” Phó Lễ sửng sốt.

Vài giây sau, anh ta gượng cười: “Tiếu Tiếu, em giận dỗi anh thôi đúng không? Em một thân một mình, đi đâu mà có thai được-”

Vừa dứt lời, anh ta liền im thin thít. Có lẽ, rốt cuộc anh ta cũng nhớ ra rằng mình đã đích thân ném tôi cho một gã đàn ông nguy hiểm hơn nửa năm trời.

Sắc mặt Phó Lễ trầm xuống, anh cáu kỉnh lại gần: “Tiếu Tiếu, hãy nói là em đang đùa đi. Anh không thể chấp nhận chuyện em có thai được!”

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn những chiếc đĩa sứ Anh quốc cổ trên bàn cà phê. Ngày xưa, mẹ đã sưu tầm chúng, hứa rằng sẽ tặng cho tôi làm của hồi môn. Vậy mà, bây giờ, mấy viên kẹo sữa yêu thích của em gái tôi lại đang chễm chệ nằm trên đó.

Tôi cười: “Sao phải ngạc nhiên thế? Khi anh quyết định rời đi, chẳng lẽ anh không nghĩ tới hậu quả? Anh không chấp nhận nổi việc tôi có thai á? Thế lúc Thanh Thanh mang thai, anh đoán xem tôi đã nghĩ gì?”

Tôi vươn tay, đổ hết kẹo sữa vào thùng rác rồi cầm đĩa lên lầu: “Tốt nhất là đừng có động vào đồ của mẹ tôi.”

Khi tôi chuẩn bị lên lầu, cha tôi bỗng dưng phản ứng: “Khoan đã, con phải giải thích rõ ràng về cái thai này đã!”

Mẹ kế hùa theo: “Đúng vậy, một cái đĩa có phải chuyện to tát gì đâu, con cứ đặt xuống trước đã, rồi nói cho mọi người xem nào.”

Tôi khựng lại, quay người giải thích: “Đó là con của tôi và kẻ b.ắ.t có.c, không thì còn ai vào đây nữa?” Rồi tôi chỉ vào em gái: “Con của cô ta thì không cần giải thích, nhưng con của tôi thì phải mở miệng báo cáo à?”

Em gái xoa xoa bụng: “Chị, lúc đó em với anh Phó Lễ không nhịn được, nên… Chúng em cũng không muốn, nhưng dù gì em đã lỡ dính bầu rồi, còn làm thế nào được nữa…”

Cô ta nhìn chằm chằm cái đĩa trong tay tôi, đáy mắt cuộn trào một sự h.ận thù mờ nhạt, như thể tôi đã c.ướp đồ của cô ta: “Nhưng, chí ít chúng em cũng là người lương thiện, còn cha của con chị thì…”

“Thì?” Tôi mỉm cười nhìn cô ta: “Anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên đời.”

Xoảng!

Tiếng đổ vỡ vang lên.

Hoá ra là Phó Lễ vô tình làm đổ bàn trà khiến vài cái chén “bay màu”.

Mặt anh ta xanh như tàu lá chuối, đờ đẫn nhìn tôi.

Từ bé tới lớn, tôi luôn nói rằng, Phó Lễ là người đàn ông tốt nhất trên đời.

Nhưng giờ đây, khi đã bò ra khỏi vực thẳm, người đàn ông trong tim tôi đã không còn là anh ta nữa.

Phó Lễ bắt đầu cuống quýt, tôi khó hiểu: “Không phải tất cả là nhờ anh ‘ban phước’ sao?”