Nụ Cười Trên Môi

Chương 3



4.

Tôi lên lầu, giây phút mở cửa phòng ngủ, tôi còn tưởng mình đi lầm đường.

Căn phòng ngập tràn sắc hồng.

Ga trải giường màu hồng; rèm cửa, chao đèn màu hồng; tủ quần áo cũng màu hồng nốt. Tôi thậm chí còn chưa từng trang trí bất cứ một đồ vật nào màu hồng trong phòng! Đây không còn là căn phòng của tôi nữa. Chắc chắn giờ đây nó đã thuộc quyền sở hữu của em gái, chỉ có cô ta mới ch.ết mê ch.ết mệt màu hồng mà thôi!

Tôi thở dài.

Sau khi mẹ tôi qua đời, chỉ trong vòng vỏn vẹn ba ngày, từ nội thất tới đồ trang trí trong phòng ngủ của bà đều được đổi thành tông màu cam yêu thích của mẹ kế.

Khi bảo mẫu nuôi dưỡng tôi từ nhỏ lẩm bẩm than phiền rằng “Phòng ngủ không còn trang nhã như xưa”, mẹ kế đã lập tức sa thải cô ấy.

Bây giờ, tôi lại rơi vào tình cảnh ngày trước của mẹ, chẳng còn nơi để về.

Em gái đi sau tôi, cất tiếng: “Em cần ánh nắng mặt trời để dưỡng thai, nên đã đổi phòng ngủ với chị, chị có muốn em chuyển về như cũ không ạ?”

Cha tôi bất bình: “Sao phải kì kèo thế, cứ để chị ấy sang phòng ngủ của con đi!”

Tôi đóng cửa phòng ngủ lại: “Khỏi, tôi không ở nổi. Cứ nhìn thấy gì kinh tởm là tôi sẽ nôn nghén.”

Tôi xoay người đi xuống lầu: “Tôi sẽ ở khách sạn.”

Cha tôi sửng sốt, trước đây, tôi chưa từng nổi loạn chống lại ông ta như thế này mà chỉ lẳng lặng khóc thầm.

Em gái tôi nghẹn ngào: “Chị, em cũng nói rồi, nếu chị không thích thì em có thể chuyển về…”

“Thì chuyển mẹ nó đi, chẳng lẽ mày không biết rằng tao không thích tí nào à?” Tôi cau mày.

Cô ta đờ người, đến nỗi quên cả khóc lóc.

Tôi làm cử chỉ “xin mời”: “Mày chuyển đi, tao đợi ở đây.”

Trước đây, tôi cư xử rất đúng mực, không bao giờ nổi đoá với mọi người, tôi từng nghĩ rằng, đó là bởi vì mình được giáo dục cẩn thận.

Nhưng có người đã nói với tôi, “một điều nhịn, chín điều nhục”, tốt tính quá mức đồng nghĩa với việc để mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ chính mình.

Anh ấy là Lục Triển.

Anh thường xoa đầu tôi, thủ thỉ: “Hứa với anh rằng em sẽ không để bất cứ ai b.ắ.t nạt mình nữa, nhé?”

Tôi đồng ý.

Vì thế, bây giờ tôi đang khoanh tay đứng ở hành lang, không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt đẫm lệ của em gái, nghe tiếng nức nở của cô ta. Cô ta nói sẽ chuyển về phòng cũ cơ mà.

Đáng tiếc, cô ta vẫn trơ như mặt thớt, còn cha tôi đã đứng ra “đòi công bằng” giúp: “Em gái con sống ở phòng này lâu rồi, giờ chuyển đi chuyển lại thì lằng nhằng lắm, lại còn phải sắp xếp đồ đạc nữa.” Ông ta chỉ vào phòng đối diện: “Con sang phòng em ấy ngủ đi.”

Tôi nhìn theo hướng ông ta chỉ vào căn phòng ban đầu của em gái.

Ở đầu giường treo một bức ảnh to tổ chảng của cô ta và Phó Lễ, trên tường lại chễm chệ bức ảnh cưới của cha và mẹ kế.

Ờ, ép tôi ở đây để đối diện với hai bức ảnh này cả ngày lẫn đêm hả? Nếu tôi vẫn là “phiên bản” lúc trước, chắc sớm muộn cũng nửa khùng nửa điên mất thôi!

Tôi nhìn người cha có phần xa lạ.

Khi tôi còn nhỏ, ông cũng o bế cưng chiều tôi như một nàng công chúa bé bỏng. Ai cũng nói tôi là cả thế giới của cha, mọi thứ của cha đều là của tôi hết. Thật đáng buồn, đến cả tình cảm gia đình cũng có ngày thay đổi.

Tôi xoay người đi xuống lầu không chút do dự: “Tôi vẫn nên sang khách sạn ở cho khoẻ người.”

Cha réo tôi từ đằng sau: “Con vẫn chưa giải quyết vụ đứa bé trong bụng đâu đấy!” Ông ta tiếp tục mắng mỏ: “Chẳng phải chỉ là một căn phòng thôi sao? Không nhường cho em gái được à? Ngày xưa mẹ con dạy con như thế hả?”

Tôi khựng lại. Mắng tôi thì chớ, lại còn dám nhắc đến mẹ tôi? Dám nhắc tới người đã đồng cam cộng khổ cùng ông ta từ thuở hàn vi, sống khổ sở suốt một thời gian dài?

Tôi quay lại, nheo mắt: “Nếu tôi là cha, con sẽ bảo cô ta thu dọn đồ đạc ngay bây giờ, nhất định phải chuyển đi trước trưa mai!”

Tôi dứt khoát không nhìn lại nữa, ra khỏi nhà trong tiếng ch.ửi b.ới của cha. Nơi này chẳng phải mái ấm của tôi nữa.

Khi bước ra khỏi cánh cổng chạm khắc, đằng sau truyền tới tiếng bước chân. Phó Lễ đuổi theo, nắm lấy cánh tay tôi: “Chẳng phải chỉ là phòng ngủ thôi sao, em định chuyển ra ngoài vì chuyện cỏn con này ư?”

Tôi ngước lên nhìn anh ta: “Liên quan gì đến anh? Chúng ta là gì của nhau?”

Phó Lễ chần chừ một lát nhưng vẫn không buông: “Đứa trẻ trong bụng em là giả đúng không?”

Tôi mất kiên nhẫn, móc phiếu siêu âm từ trong túi ra: “Tự nhìn đi, lẹ lên cho tôi còn bắt taxi.”

Phó Lễ lùi lại, như thể tờ giấy kia là hoạ vô đơn chí. Anh ta siết chặt tay khiến tôi đau đớn. Tôi rít lên, rút tay ra, cất tờ phiếu siêu âm vào túi rồi lấy điện thoại gọi taxi.

Mặt Phó Lễ xanh như tàu lá chuối: “Tiếu Tiếu, sao có thể như thế được…?”

Sự khó chịu của anh ta khiến tôi bối rối: “Đây không phải là điều anh muốn sao? Cô bồ cũ vướng víu đang mang thai con của người khác, không còn dây dưa với anh nữa, cũng sẽ không cản trở anh đến với tình yêu đích thực nữa?”

Phó Lễ hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Anh không muốn!”

Anh ta day trán: “Từ ngày em mất tích, ngày nào anh cũng hồn bay phách lạc. Đến khi ấy, anh mới phát hiện ra em thực sự rất quan trọng-”

“Câm, đừng tỏ vẻ nặng tình nữa.” Tôi sốt ruột, ngắt lời Phó Lễ: “Xe tôi gọi tới rồi.” Tôi bước lên xe. Khi cửa xe đóng lại, Phó Lễ lại chộp lấy cửa xe, van nài hèn mọn: “Tiếu Tiếu, hay chúng ta bỏ đứa bé này đi, nhé? Nó khiến anh khó chịu…”

Tôi ngồi trong xe, lặng nhìn người đàn ông trước mắt. Anh ta tiều tuỵ, mắt đỏ ngầu, đôi môi mím chặt, tỏ vẻ lo lắng. Nhưng tại sao, anh ta không hành xử như vậy ngay từ đầu đi?

Tôi gỡ từng ngón tay của Phó Lễ ra, vừa cười vừa hỏi: “Anh yêu cầu tôi p.h.á t.h.a.i với tư cách gì đây? Phó Lễ, anh thử nói xem? Em rể à?”

Phó Lễ im lặng.

Tôi hất tay anh ta ra, đóng sầm cửa xe lại