Nụ Cười Trên Môi

Chương 4



5.

Tôi nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, suy nghĩ về phòng ngủ đã bị chiếm mất của mình. Đó là căn phòng có ánh sáng tốt nhất, view đẹp nhất của biệt thự. Mẹ đã tự tay thiết kế, chọn lựa tỉ mẩn, từ rèm cửa tới sàn nhà, từ giường tới sofa, lại thêm cả tủ quần áo. Từng thứ nhỏ nhặt đều là tình yêu vô bờ mẹ dành cho tôi.

Vậy mà, bây giờ, nó đã bị c.ướp mất.

Tôi nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, lại nhớ tới từng có một người kể chuyện cho tôi nghe, cũng vào một đêm như thế này.

Đó là đêm thứ hai bị Phó Lễ bỏ lại, tôi phải đi theo gã b.ắ.t c.ó.c lên núi.

Anh ta tự xưng là Lục Triển, vất cho tôi một cái chân gà: “Đừng khóc nữa, chẳng phải chỉ là bị giật bồ thôi sao?”

Tôi buồn tới mức quên hết sợ hãi, nghẹn ngào nói: “Anh nói hay nhỉ, anh có biết tôi khó chịu cỡ nào không?”

Lục Triển mỉm cười. Anh ngậm điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn vòm trời đêm thăm thẳm: “Tôi thì không bị giật bồ, nhưng lại bị giật mất một cái chân gà.”

Anh giơ cái chân gà trong tay lên: “Tôi sống ở đầu đường xó chợ, suốt một tuần không có gì bỏ bụng. Một người tốt bụng đã cho tôi cái chân gà đấy, nhưng tôi lại bị c.ướp mất. Nếu tôi không giành lại được, tôi sẽ ch.ế.t đói.”

Suốt hai mươi ba năm sống trên đời, tôi chưa từng nghe nói tới một cuộc sống bi thảm như thế. Tôi ngạc nhiên tới mức quên cả khóc, lặng lẽ lắng nghe.

“Thực ra tôi cũng rất hoảng sợ. Tôi chưa phải là người lớn, còn gã vô gia cư kia lại quá cao to. Tôi đã không ăn uống gì suốt một tuần, vậy mà còn bị gã còn c.ướp mất miếng ăn duy nhất. Tôi biết mình không đấu lại được, nhưng tôi không muốn ch.ế.t đói, cũng không muốn bị đè đầu cưỡi cổ nữa. Tôi nhảy dựng lên, chồm lên lưng gã, ngoạm tai gã một phát, dù bị gã ném vào tường tới nỗi mắt nổ đom đóm, nhưng tôi nhất quyết không buông. Lúc ấy, suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu tôi là, MÌNH PHẢI SỐNG SÓT.”

Nghe vậy, tôi sững sờ, hoàn toàn quên mất Phó Lễ: “Sau đó thì sao?”

Lục Triển xé một miếng thịt gà, nhai ngấu nghiến, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp nheo lại, mỉm cười: “Dù sao thì tôi cũng đã chiến thắng gã. Kể từ đó, không một ai trong khu vực ấy dám giật đồ của tôi nữa.”

Anh chỉ vào miếng chân gà của tôi, ra hiệu bảo tôi ăn đi: “Sau này, mỗi lần ăn chân gà, tôi sẽ đều nghĩ rằng, nếu lại có kẻ khác c.ướp mất của tôi thì sao? Bằng bất cứ giá nào, tôi sẽ khiến hắn cả đời không dám bén mảng tới nữa.”

Đêm đó, Lục Triển ăn xong chân gà liền rời đi.

Tôi nhìn bầu trời tăm tối, nghĩ ngợi rất nhiều, khi cắn mạnh một miếng, chân gà trong tay đã nguội ngắt từ bao giờ.

Còn bây giờ- nửa năm sau cái ngày ấy, tôi lại nhìn lên bầu trời đêm, nhận ra rằng mình rất thèm chân gà.

Trước khi đặt đồ ăn ngoài, tôi lấy điện thoại, gửi tin nhắn Wechat cho cha: “Khôi phục phòng ngủ trở về trạng thái ban đầu trước trưa mai, nếu không tôi sẽ rút hết cổ phiếu của mẹ.”

Hai giây sau, cha tôi bắt đầu gọi cho tôi như thể ông ta đang ở hố sâu tuyệt vọng. Tôi không thèm nhấc máy. Tôi để điện thoại ở chế độ im lặng, gặm chân gà rồi đánh một giấc ngon lành. Giờ tôi chỉ việc chờ đợi phòng ngủ của mình trở về nguyên vẹn như xưa thôi.

Tất cả cổ phần của mẹ đều do tôi thừa kế, cha tôi đã từng phát cáu với bà ấy vì điều này, đến nỗi mấy đêm liền không thèm vác mặt về nhà. Nhưng mẹ tôi vẫn nhanh chóng hoàn thành xong hết thủ tục trước khi qua đời. Nếu tôi muốn rút hết cổ phần, mặc dù công ty cha có thể không bị phá sản, nhưng nhất định sẽ phải chật vật khoảng 5 năm mới đứng dậy được.

Cha thấy tôi không trả lời điện thoại nên đã gửi một tin nhắn WeChat: “Trước đây con ngoan lắm, con quên rồi sao? Con khiến cha phiền lòng.”

Vâng, bởi vì tôi “ngoan”, nên phòng ngủ bị giành mất, cha cũng bị cướp, tiện thể chồng sắp cưới cũng bị cuỗm luôn. Vậy thì lần này, tôi quyết không ngoan ngoãn như ý họ muốn nữa.

Thấy tôi vẫn không phản hồi, cha lại gửi một tin nhắn thoại khác, cứ cách 1 phút lại “kh.ủng b.ố” một lần.

Tôi ấn vào một tin nhắn, nghe thấy giọng cha đang chửi bới. Tôi thẳng thừng tắt đi, mở Baidu, search cách kiếm tiền từ cổ phiếu, gửi ảnh chụp màn hình cho ông ta.

Cuối cùng, ông ta cũng ngậm miệng. Vài giây sau, ông lại gửi một tin khác: “Trưa mai về nhà.”

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm để đi gặp dì Trần. Đã lâu rồi tôi không gặp dì. Dì là cổ đông lớn của công ty cha tôi.

Ban đầu, cha tôi thiếu vốn, chạy vạy xin đầu tư khắp nơi nhưng không ai thèm giúp đỡ. Chính mẹ tôi đã làm thân với dì Trần và thuyết phục dì đầu tư. Những năm qua, dì cũng đã trở thành tri âm tri kỉ của mẹ. Thật không may, trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ tôi mắc chứng tr.ầ.m c.ảm, không muốn gặp ai cả, nên dì Trần cũng chẳng biết gì về sóng gió của cha mẹ tôi.

Đến khi dì phát hiện ra thì mẹ kế và em gái đã hiên ngang bước vào nhà tôi. Còn tôi thì bị cha kiểm soát, thậm chí còn không được phép trả lời điện thoại của dì Trần. Chậc, nghĩ lại hồi đó, tới miếng đậu phụ còn “cứng cáp” hơn tôi.

Nếu tôi không bị b.ắ.t có.c, nếu tôi không được chứng kiến sự mong manh giữa ranh giới sinh tử, nếu Lục Triển không cho tôi một cơ hội được sống… thì có lẽ, tôi đã bị b.ắt n.ạt tới ch.ế.t mà chẳng ai quan tâm.

Mắt dì Trần đỏ hoe khi nhìn thấy tôi: “Cha cháu không cho cháu liên lạc với dì đúng không?”

Tôi gật đầu.

Những giọt nước mắt kìm nén từ ngày trở về, giờ đây đã giàn giụa lăn trên gò má.

Có một số việc, đến lúc cần giải quyết rồi.