Nụ Cười Trên Môi

Chương 5



6.

Đúng 12 giờ trưa, tôi bước vào phòng ngủ, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nội thất tinh xảo, bộ khăn trải giường đơn giản, thậm chí cả hoa và trường kỷ ở sân thượng đã được khôi phục một cách hoàn hảo.

Tôi quay người gật đầu với cha: “Tốt lắm! Có vẻ như cha thực sự sợ con sẽ rút cổ phiếu nhỉ?”

Cha tôi nhăn nhó, còn mẹ kế thì cố xoa dịu tình hình: “Con nhóc Tiếu Tiếu này, nói gì thế? Sao con lại không hiểu chuyện vậy chứ, cha còn đang muốn tổ chức tiệc tẩy trần* xả xui cho con kia kìa!”

*Tiệc tẩy trần: Tiệc thết đãi người ở xa mới đến, hoặc người đi xa đã lâu mới trở về/

Tôi đang thản nhiên ngắm bộ móng tay mới được cắt tỉa cẩn thận của mình, nghe vậy, tôi nhíu mày: “Tiệc tẩy trần á?”

Tôi đứng dậy: “Được, con muốn tham dự.” Rồi tôi nhìn cha: “Cha muốn tổ chức một bữa tiệc tẩy trần để ‘kỉ niệm’ nửa năm con bị b.ắ.t c.ó.c đúng không? Lúc con về, cha còn chẳng thèm liếc con một cái, hoá ra là cố tình khiến con bất ngờ!”

Mặt cha tôi sầm xuống, ông mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng thấy tôi cười khẩy, ông lại nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Ông ta còn “tiện thể” lườm mẹ kế, như thể đang chỉ trích bà ta quá tọc mạch.

Có lẽ mẹ kế cũng không ngờ được rằng, con nhóc Nhan Tiếu Tiếu luôn im như thóc ngày trước giờ đây lại có thể dễ dàng vùng dậy phản kháng như thế.

Cứ đợi đấy, còn nhiều điều bất ngờ hơn nữa cơ.

Tôi nhìn chiếc vòng trên cổ tay.

Không quá bắt mắt, chỉ là một chiếc vòng bạc thô sơ, hoa văn xấu xí, nhưng không ai nhận ra rằng, nó được làm từ một viên ngọc lục bảo quý hiếm.

Đây là món quà Lục Triển đưa cho tôi. Anh đã cẩn thận đeo nó vào tay tôi: “Ngày mai, em sẽ trở lại dưới ánh mặt trời. Hãy vùng dậy chiến đấu, hãy cắn xé họ, phải giành lại những gì thuộc về em, sau đó khinh bỉ giẫm lên đầu những kẻ đó!”

Chiếc vòng là di vật cha anh để lại để anh có thể cứu mạng chính mình. Nhưng đến lúc sắp ch.ế.t đói, anh vẫn nhất quyết không bán đi lấy tiền nuôi thân. Vậy mà khi ấy, anh lại trịnh trọng đặt nó lên tay tôi.

Tôi vuốt ve chiếc vòng, thúc giục: “Có chuyện gì vậy cha? Cha không biết nên mời ai tới dự tiệc tẩy trần à? Để tôi giúp cha nhé.”

Tôi gọi điện cho dì Trần: “Dì Trần ơi, cha sắp tổ chức tiệc tẩy trần cho cháu, dì có thể giúp cháu nghĩ xem nên mời ai không? Hay là dì thích mời ai thì cứ mời? Càng đông càng vui mà!”

Cha tôi giận tím mặt: “Nhan Tiếu Tiếu! Đôi cánh của mày cứng cáp rồi đúng không! Con gái con đứa, chửa hoang mà không biết xấu hổ!”

Tôi chỉ vào em gái: “Thế còn cái bụng bầu của cô ta thì sao?”

Cha tôi cứng họng, không nói nên lời.

Mẹ kế lại tiếp tục đóng vai “hoà giải”: “Thôi, chuyện đã rồi, cứ ỏm tỏi lên cũng chẳng ích gì. Tốt nhất chúng ta nên chấp nhận thực tại, gỡ bỏ nút thắt trong lòng, chúc phúc cho em gái con… Dù sao thì đó cũng là một sinh mệnh mà.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Tôi đâu có nói là không chấp nhận? Tôi có thể đóng gói Phó Lễ vất cho Thanh Thanh cơ mà~ Tôi thèm vào! Nhưng, nhất định, tiệc tẩy trần phải được tổ chức!”

Cha nhìn chiếc điện thoại trong tay tôi, cuộc gọi trên đó hiện tên người bạn thân của dì Trần- một nhà môi giới chứng khoán nổi tiếng trong thành phố. Ông ấy rất cao siêu trong khoản rút tiền từ cổ phiếu.

Cha tôi đành phải gật đầu vẻ mặt u ám.

Tôi đã đạt được mục tiêu của mình, không muốn phí thêm thời gian với họ nữa, khoá phòng ngủ lại, đi xuống lầu.

Em gái im lặng đi theo sau với ánh mắt oán hận.

Nhưng khi gần đến tầng 1, cô ta đột nhiên hỏi: “Chị ơi, chị nói không cần anh Phó Lễ nữa, mà sẽ gói lại đưa cho em đúng không ạ?”

Tôi xua tay như đuổi một con nhặng: “Ai lại cần một cục rác? Nếu mày muốn, đương nhiên tao sẽ vất cho mày rồi, bọn mày xứng đôi vừa lứa lắm!”

Vừa dứt lời, tôi nghe thấy một tiếng ho.

Phó Lễ đang đứng dưới tầng, lưng thẳng tắp, cằm hơi hếch lên, nhưng không giấu nổi sắc mặt trắng bệch.