Nụ Cười Trên Môi

Chương 6



7.

Rất nhiều khách đã tới dự tiệc tẩy trần. Những người có quyền có thế trong thành phố hầu như đều do một tay dì Trần mời đến.

Nhân dịp sinh nhật 19 tuổi của em gái tôi, cha đã tổ chức một bữa tiệc siêu hoành tráng. Phân nửa người trong giới thương mại của thành phố đều đến, được cha tôi tặng ngay một tháp sâm panh và chìa khoá ô tô kim cương.

Nhưng bây giờ, tiệc tẩy trần của tôi còn hoàng tráng hơn gấp bội. Dì Trần đã cố tình ép đội tổ chức tiệc của cha tôi- nổi tiếng với phong cách lộng lẫy xa hoa, đốt tiền như rác- hoàn thành bữa tiệc này. Tôi biết cha đang “ruột đau như c.ắ.t, nước mắt đầm đìa”. Ông ta có thể vung tiền cho em gái mà không chớp mắt, nhưng lại rất keo kiệt bủn xỉn với tôi.

Nhưng tôi vẫn giữ khư khư cổ phần, thậm chí còn “mặt dày” xin cha tiền trang trí, phung phí hết vào váy vóc, trang sức thời trang cao cấp hàng đầu thế giới.

Vào ngày diễn ra bữa tiệc, tôi mặc một chiếc váy đuôi cá hoàng kim, đeo vòng cổ và hoa tai sapphire thượng hạng, uốn tóc thành kiểu dáng cổ điển, tô son đỏ chót.

Ngay khi tôi xuất hiện trên đôi giày cao gót, khán giả dường như nín thở trong giây lát.

Sau đó, những tiếng rì rầm vang lên: “Con gái lớn nhà họ Nhan kiều diễm tới vậy ư?”

“Thế tại sao ngày nào lão Nhan cũng tâng bốc nhan sắc của con gái thứ hai mà không hề nhắc tới con gái lớn?”

“Đứa thứ hai là con gái rượu đấy! Nhưng đứa lớn giỏi giang xuất chúng lắm, tôi rất có thiện cảm với cô bé!”

Tôi thản nhiên bước qua những thanh âm bàn tán, đi thẳng tới chỗ Phó Lễ. Anh ta lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt hơi kinh ngạc: “Tiếu Tiếu, anh không ngờ em lại đẹp thế này…”

Anh ta nhìn đôi môi đỏ mọng của tôi, khẽ trầm trồ. Tôi mỉm cười, giơ tay ra: “Cùng nhau nhảy điệu mở màn nhé?”

Anh ta hơi sửng sốt: “Đương nhiên rồi!”

Em gái tôi cắn môi, khẽ nói: “Anh Phó Lễ, em thấy hơi khó chịu…”

Nhưng Phó Lễ lại giả bộ không nghe thấy. Hạng người có thể bỏ mặc tính mạng của vợ sắp cưới dưới họng s.ú.ng, sao có thể cưỡng lại vẻ đẹp của tình cũ cơ chứ?

Anh ta ôm tôi lên sàn nhảy, nhảy theo điệu nhạc du dương.

“Tiếu Tiếu, anh nhớ cảm giác được ôm em.” Anh ta thủ thỉ bên tai tôi.

Tôi mỉm cười, làm dấu “suỵt”, rồi cùng anh ta xoay tròn trên sàn nhảy, nhìn anh ta dần rơi vào mê đắm.

Ồ, hoá ra đây là gã đàn ông tôi yêu thương bấy lâu nay.

Tôi tựa vào vai anh ta: “Anh kể cho em về khoản đầu tư của Phó gia vào phía Nam thành phố được không? Anh biết đấy, giờ em chẳng còn ai để nương tựa cả… Tục ngữ đã nói, cầu người không bằng cầu mình, nếu em kiếm được tiền thì…”

Phó Lễ mỉm cười, khẽ nói bên tai tôi: “Được chứ, em muốn học hỏi gì cũng được, miễn là em sẵn lòng mỉm cười với anh…”

Khi bài hát kết thúc, tôi và Phó Lễ buông tay, rời khỏi sàn nhảy.

Hốc mắt em gái đỏ hoe, cô ta nhìn Phó Lễ một cách đáng thương.

Đáng tiếc, Phó Lễ vẫn không thèm liếc cô ta, bởi vì dì Trần đang gõ gõ ly rượu: “Mọi người, tôi có một yêu cầu, cũng có thể coi là một quyết định, tôi muốn nhân dịp này để thông báo tới mọi người.”

Dì chỉ vào tôi: “Đây là con gái của bạn cũ tôi, cũng là con gái của tập đoàn Bằng Việt. Tôi và các cổ đông thân thiết với mẹ con bé đã tận mắt chứng kiến con bé trưởng thành từng ngày. Hôm nay, sau khi đã bàn bạc, với tư cách là một cổ đông, tôi muốn đề cử con bé vào đội ngũ quản lý của Bằng Việt để con bé có cơ hội học hỏi. Nếu mai đây, con bé kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, thì chúng tôi có thể yên tâm nghỉ hưu rồi.”

Ai nấy đều bàng hoàng. Tôi mỉm cười, lại gần cảm ơn dì Trần, rồi thản nhiên nhìn vẻ bất lực của cha và vẻ ganh ghét của em gái.

Ban đầu, cô ta muốn vào công ty, nhưng không muốn bắt đầu từ con số 0, khăng khăng muốn ngồi ghế tổng giám đốc luôn, tuy nhiên đã bị dì Trần và các cổ đông ngăn lại. Dì Trần nói rằng, dì rất đỗi lo lắng khi những người như thế này đặt chân vào đội ngũ quản lí của công ty. Song, bây giờ, cô con gái bị hắt hủi như tôi lại được đích thân dì giới thiệu. Tôi nhìn ánh mắt của em gái và mẹ kế như sắp phun lửa tới nơi, bình thản mỉm cười rạng rỡ.

Cũng đâu có cách nào khác, thuở cha tôi còn khố rách áo ôm, chính mẹ tôi đã đồng cam cộng khổ bên ông ta mà. Cổ phần của mẹ khiến ông ta vô cùng dè chừng, những mối quan hệ mà bà từng giúp ông ta gây dựng cũng là mối đe doạ không kém. Thật đáng buồn, cả tôi lẫn mẹ đều chưa từng nghĩ tới, có ngày mình lại phải sử dụng những nguồn lực bằng cách cực đoan này.

Âm nhạc du dương vang lên trong phòng tiệc, trong khi cha giận tím mặt, tôi lại thoải mái cười đùa, khiêu vũ, tán gẫu.

Tôi đang làm những việc mà một Nhan Tiếu Tiếu hướng nội ngày xưa không bao giờ dám làm.

Tôi toả sáng nhất đêm nay, ánh mắt Phó Lễ không rời khỏi tôi dù chỉ một phút. Em gái run lên vì tức giận, phàn nàn với cha tôi rồi bật khóc. Nhưng khi dì Trần nói chuyện với cha tôi một lúc, ông lại mệt mỏi gật đầu, hất tay cô ta ra.

Tôi quan sát cuộc cãi vã trên sàn nhảy, cụng ly với em gái, nhấp một ngụm nước nho. Cô ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, rồi bỗng dưng đi về phía tôi, khi lại gần, cô ta bất ngờ trượt chân, va vào tôi.

Tôi ngã sóng soài trên sàn, còn cô ta lại hét lên: “Xin lỗi chị, em không cố ý! Đứa bé trong bụng chị không sao chứ? Ba tháng đầu thai kỳ là thời gian nguy hiểm nhất…”

Cả sảnh tiệc đột nhiên im bặt.

Rồi tiếng xì xào lại vang lên: “Nhan Tiếu Tiếu có thai á? Là con của ai?”

“Tôi không biết, nhưng cô ta mất tích suốt nửa năm đấy.”

“Vậy là có thai được 6 tháng rồi à? Sao không nghe tin cô ta cưới xin gì nhỉ?”

Tôi nhún vai, lắng nghe mọi người bình luận như một trò tiêu khiển nhàm chán, nhưng trong thâm tâm, tôi rất nhớ đôi mắt ranh mãnh, sáng ngời của cha đứa trẻ.

Khi ấy, ngày nào tôi cũng khóc, như thể sắp mù tới nơi. Ban đầu, Lục Triển còn mắng tôi im đi, nhưng sau khi tôi biết rằng anh sẽ không làm hại tôi, tôi còn khóc to hơn.

Lục Triển bất lực nhét khăn giấy vào tay tôi, gãi đầu: “Hay tôi trả cô về nhé? Dù sao tiền chuộc cũng về tay tôi rồi…”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Tôi không khóc vì phải ở đây với Lục Triển. Điều khiến tôi đau lòng là vì tôi đã không còn nhà để về. Mẹ đã rời xa, cha chỉ chăm chăm vào em gái, Phó Lễ cũng về tay cô ta nốt. Tôi chẳng còn ai thân thiết nữa...

“Trả tôi về làm gì? Tôi không có nhà, giờ phải đi lang thang ngày này qua ngày khác à?”

Lục Triển lẳng lặng nhìn tôi thút thít hồi lâu, tò mò: “Đã đến nước này rồi, sao cô không chửi tôi câu nào để trút giận?”

Tôi lại oà lên: “Con gái phải giữ phép tắc, phải giữ hình tượng! Có những từ, dù trong bất kì hoàn cảnh nào, cũng không thể thốt ra!”

Lục Triển sửng sốt. Một lúc sau, anh cười ngặt nghẽo: “Trời ơi, thảo nào người ta cướp hết mọi thứ của cô, từ gia đình, người thân cho đến người yêu, không để lại cho cô một ai cả!”

Tôi trừng mắt nhìn anh trong cơn giận dữ, nhưng anh lại lau nước mắt cho tôi, kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Câu chuyện rất đơn giản, có hai người là bạn thân của nhau, một người có học thức uyên thâm, một người có đầu óc nhạy bén linh hoạt. Người có học đã mở một công ty từ bằng sáng chế của riêng mình, ông sẵn sàng giúp đỡ bạn bè, cùng nhau kiếm tiền mà không chút phòng bị.

Tuy vậy, người bạn kia đã đánh cắp công nghệ được cấp bằng sáng chế của ông, bán cho đối thủ cạnh tranh, moi tiền về túi mình. Cả đời ông đều tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, trên đời này, ngoài việc cạnh tranh công bằng, lại còn có kẻ dơ dáy ti tiện đến thế.

Ông tức giận đến mức đột quỵ qua đời, bỏ lại vợ trẻ, con thơ. Bà vợ đó lại bỏ rơi con trai nhỏ, chuồn đi mất; vì thế; thằng bé phải sống lay lắt trên đường phố.

Còn cuộc sống của người bạn kia lại ngày một sung túc. Thậm chí, khi ông ta lén ngoại tình khiến vợ uất ức mà qua đời, ông ta cũng không hề hối lỗi, vẫn hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Lục Triển lại đưa khăn giấy cho tôi: “Muốn ch.ế.t vì cái đầu chỉ toàn sách vở, hay muốn sống? Cô tự chọn đi. Tôi có thể dạy cô để gi.ết thời gian, dù sao thì tôi cũng rất rảnh.”

Tôi vò nát khăn giấy trong tay, thao thức cả đêm, suy nghĩ rất lâu.

Mẹ tôi là người có học thức, nhưng lại uất hận tới ch.ế.t.

Tôi cũng là kẻ được dạy dỗ tỉ mỉ, nhưng lại bị ghẻ lạnh, bỏ rơi.

Còn người đàn ông học thức uyên thâm trong câu chuyện đó, ngay cả con cái cũng bị liên luỵ.

Khi bình minh lên, tôi lại gần chỗ Lục Triển với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi muốn sống.”

“Tôi muốn tất cả những kẻ xấu đó phải nhận quả báo xứng đáng.”